Hoa Phong đang ở cùng một chỗ cùng hai mươi chín thiếu niên khác. Bọn hắn được đưa lên phi thuyền để di chuyển về Thanh Vân tông. Thân thuyền bằng gỗ không rộng lắm, ba mươi người đã cảm thấy chật chội. Tốc độ phi thuyền không quá nhanh, do thuyền di chuyển cũng không cao cho nên mọi cảnh vật phía dưới điều được nhìn thấy rất rõ ràng.
Bay tầm khoảng một canh giờ, Phi thuyền hạ cánh xuống một chân núi. Tất cả mọi người điều bước ra khỏi phi thuyền ngước mắt nhìn m ngọn sơn phong hùng vĩ phía trước. Núi cao xuyên mây, đứng trước nó làm cho người ta có cảm giác như mình là con kiến nhỏ bé.
Ngoài ngọn núi cao nhất này ra còn có năm ngọn sơn phong khác, cũng hùng vĩ không kém nhưng lại thấp hơn ngọn núi kia rất nhiều.
Dưới chân núi có một con đường nhỏ làm bằng bậc thang, trước bậc thang là một tấm bia đá, trên bia đá khắc ba chữ: Thanh Vân sơn.
-Chào mừng các ngươi trở thành tân đệ tử của bản tông.
Khi các thiếu niên còn đang ngơ ngác, thì đột nhiên phía trước xuất hiện một thanh niên, người vừa lên tiếng là hắn.
Hoa Phong âm thầm quan sát tên này. Đầu hói, mắt xếch, miệng hô, căm hàm nhọn. hắn chỉ có thể đưa ra một kết luận.
- Quá xấu! xấu đến mức sỉ nhục người đối diện.
Tên xấu xí kia cũng đảo cặp mắt đánh giá mấy người vừa tới, âm thầm cười trộm.
Được một lúc thì bốn chiếc phi thuyền khác cũng xuất hiện và đáp xuống chân núi, sau đó lặng lẽ rời đi.
Đợi năm chiếc phi thuyền đi xa tên xấu xí mới cất giọng.
-Ta chính là Lôi Chấn, chấp pháp đệ tử của Thanh Vân tông.
- Cũng là người trực tiếp hướng dẫn tân đệ tử tạp dịch các ngươi lần này.
Khẽ đảo cặp mắt gian xảo, Lôi Chấn nói tiếp.
-Từ giờ phút này trở đi các ngươi chính thức thuộc sự quản lý của Thanh Ván tông.
-Tất cả một trăm người, không ngoại lệ điều là đệ tử cấp thấp nhất.
- Cho nên hàng ngày của các ngươi ngoài tu luyện ra còn rất nhiều công việc phải làm.
-Môn quy của tông môn và lịch trình làm việc một lát nữa sẽ phát tới tay cho các ngươi.
-Bây giờ ta dẫn các ngươi đến chỗ ở của mình.
Phổ biến sơ qua đôi chút, Lôi Chấn cũng không nói nhiều, cất bước đi về phía bậc thang, cả đám tân đệ tử không nói một lời lặng lẽ theo sau. Sau một hồi vòng quanh thì cũng đã đến được nơi gọi là chỗ ở trong miệng Lôi Chấn.
-Đây là sườn núi Vân Phong sơn, là ngọn núi dành cho đệ tử tạp dịch.
- Nhắc nhở các ngươi, ngoài nơi ở, làm việc và tu luyện ra không được đi lung tung tránh gặp họa.
Khi đến nơi Lôi chấn quay người giải thích, kèm theo cảnh báo.
- Bây giờ các ngươi đi đến kia nhận đồ đạc, nhận phòng nghỉ ngơi mai bắt đầu làm việc.
Lôi Chấn chỉ tay, các tân đệ tử nhìn theo thì thấy phía bên kia, cách bọn họ không xa lắm có một bãi đất trống, trong bãi đất trống chất một đống túi vải màu nâu, không biết bên trong có gì, chắc là đồ đạc của tông môn phát.
Đám tân đệ tử kéo nhau về phía bãi đất, nơi đó đã có người chờ bọn họ sẵn rồi, chỉ tới rồi nhận đồ và thêm một cái thẻ có ghi số ở hai bên mặt.
-Trên thẻ bài là số phòng của các ngươi, ba người một phòng, ai có chung số phòng thì ở cùng nhau.
-Từ một đến ba lăm là dãy phòng phía nam, tiếp đến từ ba sáu đến bảy mươi dãy phòng đối diện, các số còn lại đi về phía bắc.
-Còn nơi tu luyện các ngươi tự mình đi kiếm, Vân Phong sơn chỗ trống rất nhiều không sợ không có chỗ cho các ngươi.
Lôi Chấn đi theo bên cạnh giải đáp nghi hoặc về cái thẻ bài cho bọn họ. Thuận tiện nhắc luôn vấn đề nơi tu luyện, xong xuôi hắn bỏ đi, về phần đi đâu không ai quan tâm làm gì.
Thẻ bài của Hoa Phong khắc là số hai mươi mốt, cầm thẻ bài mang theo hai bọc đồ, một của hắn một của tông môn vừa phát hắn tiến thẳng về dãy phòng phía nam. Rồi các tân đệ tử cũng lục tục rời đi rất nhanh chỗ vừa rồi không một bóng người.
Vào gian phòng có khắc số hai mươi mốt còn có hai thiếu niên khác, một người cao, thân hình cân đối, một người thấp hơn một xíu nhưng hơi tròn tròn. Tính cả Hoa Phong gầy như que củi xem ra vừa đủ bộ.
Sau khi giới thiệu qua loa một chút Hoa Phong biết được thiếu niên thân hình cân đối gọi là Diệp An, thiếu niên tròn tròn gọi là Triệu Vỹ, bọn họ đều mười hai tuổi nên gọi Hoa Phong sư huynh. Tán gẫu một hồi ba người chia nhau ba chiếc giường ngả lưng.
Gian phòng này không lớn, có một cái bàn ba cái ghế nhỏ, ba chiếc giường ngoài ra thì chẳng còn gì khác. Dù không lớn cũng đủ cho bọn họ sinh Hoạt, không biết hai người kia ra sao, riêng Hoa Phong thì hắn đã quá quen với việc này, vì trước khi đến với thế giới này, hắn đã ở qua không ít nhà trọ còn hẹp hơn rất nhiều.
Hoa Phong mở cái túi màu nâu ra xem bên trong có gì, khiến hắn thất vọng là không có đồ gì tốt, chỉ có năm quyển sách cũ nhèm, hai bộ đồ và một cái thẻ bài nhưng không ghi số.
Khiến Hoa Phong vui mừng chính là trong năm quyển sách, ngoài hai quyển nói về nội quy và bao quát tông môn nhạt nhẽo ra, ba quyển còn lại một cái là công pháp cái thứ hai là võ kỹ, cái thứ ba giới thiệu cảnh giới võ giả. Hoa Phong chưa từng tiếp xúc với công pháp và võ kỹ, về phần cảnh giới gì gì đó hắn hoàn toàn mù tịt.
Hắn có thiên địa quyết, nhưng dù sao cũng là do hắn trong lúc vô thức mà tạo ra, hơn nữa khi đó hắn căn bản chưa biết cái gì gọi là tu luyện, cho nên thiên địa quyết không tính là công pháp chân chính.
Hoa Phong mừng rỡ, hắn âm thầm suy tính, sẽ chiếu theo rất nhiều công pháp để hoàn thành thiên địa quyết của bản thân, vì dù chỉ là mới sờ đến da lông, lại mơ hồ không rõ ràng, nhưng trực giác cho hắn biết thiên địa quyết tuyệt đối không đơn giản.
Trước tiên hắn lật công pháp nhìn sơ qua một lượt, đây là một bộ công pháp nhập môn, không phẩm cấp không tên tuổi, chỉ ghi là công pháp nhập môn, dành cho người mới bắt đầu.
Hoa Phong chưa chuẩn bị sẵn sàng nên chưa có tu luyện, nhưng chiếu theo những gì trên công pháp, nếu đem so sánh với thiên địa quyết của hắn không có một điểm tương đồng nào. Bởi vì trang đầu tiên của công pháp giới thiệu như sau.
Công pháp dùng để tu luyện làm gia tăng cảnh giới của võ giả, công pháp có phẩm cấp cao liên quan đến độ lớn nhỏ của kinh mạch, công pháp cấp bậc cao có thể nới rộng kinh mạch của người tu luyện, cũng dễ dàng xung phá huyệt vị, cho nên người tu luyện công pháp bậc cao, tu vi tiến triển nhanh hơn người tu luyện công pháp bậc thấp mấy lần.
Công pháp bậc cao còn có công năng trọng yếu khác đó là làm tăng độ tinh thuần của chân khí, từ đó đề thăng sức chiến đấu của võ giả lên một mảng lớn, kết hợp với võ kỹ tốt vượt cấp khiêu chiến là rất bình thường.
Tất cả điều rõ ràng công pháp dùng đề thăng cảnh giới, nới rộng kinh mạch, tinh thuần chân khí, dù thấp hay cao đều là như vậy chỉ khác ở chỗ nhanh hơn và mạnh hơn.
Còn thiên địa quyết, không có đề thăng cảnh giới, chỉ dùng để cảm ngộ một chút bản chất của thiên địa xung quanh, chưa có dấu hiệu cho thấy sẽ gia tăng sức chiến đấu.
Hoa Phong luôn nghĩ phải chăng thiên địa quyết do mình sáng tạo ra chỉ là rác rưởi, nhưng có một loại trực giác, theo bản năng cho hắn biết thiên địa quyết không hề đơn giản. Nhưng không đơn giản ở đâu thì còn cần hắn tự đi tìm hiểu.
Về phần võ kỹ, đây là một bộ quyền pháp có tên nghe rất kêu, Thông Bối quyền. Cái tên nghe qua thì rất ghê gớm, nhưng thực chất chỉ là một bộ võ kỹ bất nhập lưu. Tu luyện Thông Bối quyền cường tráng thân thể là chính, sức công kích rất kém.
Hoa Phong vô cùng thất vọng, cứ tưởng rằng có công pháp và võ kỹ tốt để tu luyện, ai ngờ toàn đồ vứt ngoài đường lượm sợ làm dơ tay.
- Xem ra làm đệ tử tạp dịch không có gì tốt.
Hoa Phong thầm than. Tiếp theo hắn lật xem ba quyển sách còn lại, thứ khiến hắn hơi có hứng thú là quyển sách ghi chép hệ thống cảnh giới của võ giả.
Theo trong sách ghi chép, võ giả được chia làm bảy cảnh giới, và bốn giáp cảnh giới.
Bảy cảnh giới như sau. Luyện Thân cảnh, Hồng Mông cảnh, Thiên Địa cảnh, Sơn Hà cảnh, Hải Dương cảnh và cuối cùng là Tự Nhiên cảnh.
Bốn giáp cảnh giới bao gồm. Hồng Thiên cảnh, Thiên Sơn cảnh, Sơn Hải cảnh và Hải Tự cảnh.
Luyện thân cảnh được chia làm ba cảnh giới nhỏ sau đây. Luyện Khí kỳ, Luyện Thể kỳ và Luyện Mạch kỳ.
Các cảnh giới còn lại được phân thành bốn giai đoạn, nhất trọng thiên, nhị trọng thiên, tam trọng thiên, đỉnh phong. Trong mỗi giai đoạn điều phải trải qua, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Bốn giáp cảnh giới nói về võ giả đã đạt đến cuối cảnh giới này nhưng chỉ mới bước một chân vào cảnh giới kia. Ví dụ; võ giả Hồng Mông cảnh đã đạt đến đỉnh phong chỉ thiếu chút có thể đột phá Thiên Địa cảnh được gọi là Hồng Thiên cảnh.
Một nữa bên này một nữa bên kia, cho nên được gọi là giáp cảnh giới, hoặc có khi võ giả liền trực tiếp đột phá từ đỉnh phong đến nhất trọng, bỏ qua luôn giáp cảnh giới, tình huống như vậy không hiếm.
Đọc xong quyển sách này, Hoa Phong mới biết đoạn đường cần đi của hắn là xa xôi cỡ nào.
Lắc đầu cho qua mọi tạp niệm, Hoa Phong lật xem quyển sách ghi chép nội quy tông môn. Bên trong ghi rõ.
Nội quy thứ nhất. Dành riêng đệ tử tạp dịch. Đệ tử bái nhập tông môn thông qua khảo hạch, thông thường tư chất có hạn, cho nên số lượng đệ tử tạp dịch rất nhiều, nhưng không phải tất cả sẽ cả đời là đệ tử tạp dịch, cánh cửa vẫn luôn mở rộng đối với những ai có cố gắng.
Mỗi một đệ tử chỉ cần có tu vi luyện khí kỳ tầng bốn, liền có thể đi công chức đường, xác nhận tấn thăng thành đệ tử ngoại môn. Ở đệ tử ngoại môn, tu vi đạt đến luyện thể kỳ có thể tấn thăng làm đệ tử nội môn, về phần lên cấp cao hơn nội quy trong đây có hạn các đệ tử tự tìm hiểu thêm.
Nội quy thứ hai. Dành cho đệ tử tạp dịch, lịch làm việc, ăn uống, tu luyện, còn có không được tự ý rời khỏi tông khi không được sự cho phép.
Mỗi lần làm việc sẽ có điểm cống hiến, điểm cống hiến dùng để đổi lấy công pháp, võ kỹ hoặc các thứ mình cần, nói chung điểm cống hiến có thể đổi lấy mọi thứ, chỉ là có điểm cống hiến hay không thôi.
Nội quy thứ ba cũng là cuối cùng là dành cho toàn bộ đệ tử. Đại khái như không sát hại đồng môn không phản bội tông môn....vv.
Đọc qua một lượt nội quy Hoa Phong nhớ rõ như in, không biết vì sao sau khi trọng sinh hắn có đặc điểm nhìn qua là không bao giờ quên, giống hệt như đã nhìn cả năm rồi.
Tiếp tục xem quyển sách cuối cùng đó là giới thiệu tông môn.
Tông môn được chia làm năm ngọn núi phụ, một ngọn núi chính. Núi phụ bao gồm: Vân Phong sơn, Vụ Phong sơn, Huyền Phong sơn, Thanh Phong sơn, Liễu Phong sơn. Ngọn núi chính cũng là ngọn núi cao nhất gọi là Thanh Vân sơn.
Vân Phong sơn hiện tại là nơi ở của đệ tử tạp dịch và đệ tử ngoại môn, Huyền Phong sơn dành riêng cho đệ tử nội môn, Vụ Phong sơn là đệ tử tinh anh, hai ngọn sơn phong còn lại là nơi ở của các trưởng lão và đệ hạch tâm. Thanh Vân sơn ngọn núi chính, chuyên dùng làm nơi nghị sự, cũng thường dùng để tổ chức các sự kiện của tông môn, chỉ có tông chủ và những người có chức vụ rất cao mới được ở đó.
Xem đến chán cả mắt, sau khi hiểu sơ bộ về nội quy cũng như sự phân bố nơi ở của các đệ tử trong tông. Không có việc gì làm Hoa Phong khoanh chân, nhắm mắt cảm ngộ Thiên Địa quyết, mong sao tìm thêm được chút manh mối của bộ công pháp nhìn như vô dụng này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT