Hôm nay Hoa Phong dậy sớm hơn thường lệ, vệ sinh qua loa hắn liền cùng Hoa Thanh rời khỏi Thiên Vân thành. Lý do bởi vì ngày hôm nay là khảo hạch chính thức của Thanh Vân tông, do đoạn đường từ Thiên Vận thành rất xa, đường lại vắng vẻ cho nên Hoa Thanh mới đi cùng làm hộ vệ cho hắn.
-Thiếu gia đến nơi rồi, ở phía trước.
Hoa Thanh nói với Hoa Phong đang ngồi trong xe ngựa.
Vén rèm bước xuống Hoa Phong nói.
-Được rồi để đệ tự đi đến đó, huynh đứng đây đợi đi.
-Nhưng mà!
Hoa Thanh do dự nói, hắn không muốn Hoa Phong đi một mình. Lần trước Hoa Phong mất tích, dù gia chủ không trách cứ nhưng hắn lại luôn tự trách để rồi bỏ bê tu luyện, khiến tu vi tiến triển chậm chạp.
-Nhưng nhị gì chứ, đệ không muốn bị chú ý.
-Vả lại từ đây đến đó có bao xa đâu.
Hoa Phong đưa ra lý do muốn đi một mình.
-Thôi được! vậy thiếu gia cẩn thận.
Nghe Hoa Phong nói, Hoa Thanh có khổ tâm cũng không làm được gì.
Sau khi thuyết phục Hoa Thanh, Hoa Phong liền tiến thẳng về phía khu khảo hạch.
Ở đây có rất đông người đứng đợi, đa phần là các thiếu niên đã ghi danh tại Thiên Vân thành. Những người quen thì xúm nhau bàn tán, còn ai không có bạn thì đứng một mình. Cũng có không ít mấy tên quần áo lòe loẹt, được hộ vệ vây quanh, vẻ mặt nghênh ngang tự đắc. Chúng biết ghi danh ở cửu phẩm tông môn, là các thế gia nhỏ yếu, và các gia đình bần dân ở các vùng thôn, trấn hẻo lánh. Vì vậy thế lực của những tên lòe loẹt này, đủ để chúng khinh thường hết thảy ở đây.
Khi Hoa Phong tiến lại cũng tìm một góc đứng, cũng chẳng ai thèm để ý đến hắn. Đợi Khoảng chừng hai canh giờ thấy người tham gia đã gần như đầy đủ, đại hán cao to hôm nọ lại xuất hiện rồi quát lớn.
-Tất cả xếp thành hai mươi hàng, ai lộn xộn khai trừ tư cách.
Thanh âm mang theo chân khí hùng hồn, vang vọng khắp khu khảo hạch. Đám thiếu niên đang nói chuyện trên trời dưới đất, đột nhiên nghe tiếng quát, cả đám mặt trắng bệch sợ hãi, hai mươi hàng người rất nhanh hình thành không tiếng động.
Nhìn hai mươi hàng người, đại hán mĩm cười nham hiểm hắn nói.
-Kỳ khảo hạch chia làm ba giai đoạn đã nói rõ rồi.
-Bây giờ ta sẽ giới thiệu một chút về thành tích trong lúc khảo hạch.
-Khi các thành công vượt qua khảo hạch được phân chia thành ba phân loại đệ tử.
-Còn nếu thất bại, trực tiếp bị đào thải.
-Nhưng vì các ngươi không quản đường xá xa xôi, đến đây với hy vọng làm người của bản tông, cho nên nếu thất bại, bản tông sẽ phát cho các ngươi một chút lộ phí đi đường.
Đại hán hơi dừng lại, liếc mắt nhìn đám thiếu niên, vừa lo sợ vừa chờ mong phía dưới, hắn nhếch miệng nói tiếp.
-Về phần ba phẩm cấp đệ tử gồm, đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn, mỗi một phẩm cấp đệ tử điều có đãi ngộ vô cùng chênh lệch.
- Trong lúc khảo hạch ai có biểu hiện xuất sắc, sẽ trực tiếp làm đệ tử nội môn, phẩm cấp đệ tử có đãi ngộ cao nhất dành cho người mới. Kế tiếp là ngoại môn và cuối cùng là tạp dịch.
-Cho nên tất cả các ngươi phải cố gắng nỗ lực, phát huy tối đa khả năng của mình để đạt thành tích cao nhất, quan trọng hơn hết, đừng để bị đào thải.
- Còn nữa nén hương cho các ngươi chuẩn bị tinh thần chuẩn bị khảo hạch.
Đại hán vừa dứt lời, phía dưới liền một mãnh xôn xao. Hoa Phong không nói gì, với hắn làm đệ tử ngoại môn chắc không thành vấn đề. Chỉ là không biết khảo hạch sẽ như thế nào?.
Phía trước cùng hàng với Hoa Phong không.
- Ta nhất định trở thành đệ tử nội môn.
Một tên thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi, ăn mặc lòe loẹt đột nhiên lên tiếng.
-Nội cái rắm! thúi lắm, đúng là si tâm vọng tưởng.
-Ngươi nghĩ mình là thiên tài chắc?
Một tên khác ở hàng đối diện, cỡ tuổi tên vừa rồi nhưng ăn mặc bình thường hơn, lên tiếng mỉa mai.
-Ngươi là ai mà dám gây sự với bổn thiếu gia? có biết chữ chết viết thế nào không?
Tên lòe loẹt thấy thiếu niên kia sỉ nhục hắn, bèn lấy tay chỉ mặt, giọng đầy sát khí.
-Ta là ai ngươi không cần biết, nhưng chữ chết đã có sẵn trên trán ngươi rồi. haha
Tên bị chỉ mặt phản bác đầy khinh thường, sau đó cười trêu tức đối phương.
-Tốt tốt! ta nhớ kỹ ngươi rồi.
Tên lòa loẹt tức đến mặt tái xanh, đã bao giờ có kẻ dám nói như vậy với hắn. Nhưng hắn biết đây là khu khảo hạch dù tức giận cũng đành ghi nhớ mà thôi.
- Tên ta không phải Tốt.
Tên kia nhếch miệng khinh thường.
-Khụ khụ! lòe loẹt ho khan, suýt chút nữa hộc máu vì tức.
Tình trạng này xuất hiện ở khắp nơi, thiếu niên điều có ngạo khí, ai nhường ai bao giờ. Bỗng chốc cả khu khảo hạch đậm đặc sự thù địch.
-Im lặng hết cho ta.
- Ta bảo các ngươi tập trung tinh thần chuẩn bị khảo hạch, để lấy thành tích tốt nhất, chứ không phải đứng đó mà cãi nhau.
Đại hán tức giận quát.
Đám thiếu niên đang đầy thù địch, lập tức sợ hãi im lặng nhìn về phía hắn.
Thật ra hắn rất hài lòng về biểu hiện của đám thiếu niên này, vì chỉ có cạnh tranh như vậy, tông môn mới có thể phát triển tốt hơn. Nhưng vì là người chủ trì, hắn đành làm ra bộ mặt giả bộ tức giận.
-Được rồi đến giờ rồi, xếp hàng ngay ngắn lại đi.
Đại hán vẻ ngoài âm trầm, nội tâm vui vẻ, lên tiếng nhắc nhở.
- Bắt đầu giai đoạn thứ nhất, kiểm tra tư chất, thiên phú.
-Người đứng đầu mỗi hàng lên trước, cứ thế tiếp tục.
Sắc mặt nghiêm túc, hắn lên tiếng bắt đầu kỳ khảo hạch này.
Đại hán vừa dứt câu, khảo hạch lập tức bắt đầu. Do đứng ở giữa hàng, nên Hoa Phong không thể nhìn được khảo hạch đằng trước được thực hiện ra sao. Hắn lại không dám dùng thần thức, bởi vì đại hán kia tu vi không biết ở cảnh giới nào, cũng không biết có cao thủ đang canh chừng hay không. Theo hắn tìm hiểu thì người có tu vi thần thức cao sẽ rất dễ nhận ra thần thức của người có tu vi thấp hơn. Cho nên nếu dùng thần thức quan sát rất dễ bị phát hiện. Bởi nguyên do trên Hoa Phong chỉ có thể thành thật chờ đợi đến phiên mình thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT