Tiết Mộc Sâm Lâm rộng đến vài chục vạn dặm, nơi đây không những cổ thụ chọc trời, còn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, yêu thú hàng đàn, là một hiểm địa đi dễ khó về.Chỉ đứng bên ngoài, đã nghe thấy những tiếng gầm rống chấn nhiếp nhân tâm, của yêu thú cường đại phát ra từ bên trong.
Tu vi yếu chút nghe thôi cũng xanh mặt.Yêu thú bên trong sâm lâm, cao cấp nhất là yêu thú cấp ba đỉnh, cảnh giới tương đương võ giả Thiên Sơn cảnh.Nhưng nếu so về chiến lực, một võ giả bình thường không phải đối thủ của yêu thú đồng cấp.Yêu thú không những da dày thịt béo, lực đạo công kích cũng là gấp hai, thậm chí ba bốn lần võ giả.Nếu xui xẻo gặp phải yêu thú có huyết mạch cường đại, tỷ như Hỏa Hoàng Man Ngưu hay thấp hơn chút cỡ Hắc Thiết Mãng, đừng nói là một người, dù đến trăm, đến ngàn, cũng không đủ cho chúng giết.Tuy nhiên, nếu gặp phải võ giả thực sự yêu nghiệt, cũng chưa hẳn không thể công bình chi chiến.Tiết Mộc Sâm Lâm không thiếu kỳ hoa dị thảo, nhưng khu vực một vạn dặm bên ngoài, đã bị võ giả thám hiểm càn quét không còn.Muốn tìm được thứ tốt, bắt buộc phải vượt qua phạm vi một vạn dặm, sau đó tiến sâu vào bên trong, mới có cơ may nhặt nhạnh.Nói là nhặt nhạnh, bởi vì trừ khu vực có diện tích năm vạn dặm trung tâm, không một nơi nào là không có dấu chân võ giả.Khu vực trung tâm, nghe đồn tồn tại yêu thú có huyết mạch thần thú thực lực cường đại, là một nơi cấm địa của mọi đoàn thám hiểm, bởi với tu vi của những người tiến vào sâm lâm, không một ai chịu nổi một cái dậm chân của nó.Võ giả cấp cao khinh thường tiến vào hiểm địa cấp thấp, do vậy khu vực trung tâm, gần như chưa một ai đặt chân đến.Hoa Phong và Vương Thiên Ngân hai người, lúc này đã vượt qua một vạn dặm phía ngoài, đang tiếp tục tiến sâu.Vương Thiên Ngân ban đầu ý định mang về một cọng linh thảo, nhưng đã thay đổi chủ ý từ khi nào.Có tên biến thái Hoa Phong bảo vệ, dại gì không vơ vét một trận.- Cung Linh Hoa!!!Vừa nghĩ đến vơ vét, Vương Thiên Ngân liền bắt gặp một loại kỳ hoa.
Hai mắt sáng rực, che miệng thốt lên.Cung Linh Hoa là một loại linh hoa cấp ba, cây cao mười tấc, khi trưởng thành thường nở hoa màu vàng nhạt.Cung Linh Hoa không dùng cho tu luyện, mà dùng để nữ nhân bổ tu nhan sắc.Một cái linh hoa, đủ cho một người giữ nét thanh xuân, trong vòng mười năm.Nữ nhân chẳng ai lại muốn mình già đi, cho nên Cung Linh Hoa nếu hái đi ra, có thể bán với cái giá trên trời.Vương Thiên Ngân là không ngờ tới, tại Tiết Mộc Sâm Lâm lại xuất hiện Cung Linh Hoa trân quý.
Sự tham tài che mờ lý trí, nàng phấn khích đến độ muốn hái ngay, để tránh có người nhìn thấy.Vì sự tham tài mà nàng quên mất một đạo lý đơn giản, bên mỗi gốc linh dược đều có yêu thú canh chừng, thứ càng trân quý yêu thú càng cường đại.- Cô muốn chết sao?Ngay khi Vương Thiên Ngân chuẩn bị tiến lại gần, liền bị Hoa Phong gọi giật lại.- Chuyện gì?Vương Thiên Ngân quay sang Hoa Phong thần sắc không vui, nhíu mày, giọng điệu chất vấn.- Nếu ta đoán không sai, kia hẳn là yêu thú!Hoa Phong lười giải thích, lấy tay chỉ về phía Cung Linh Hoa, nói.Vương Thiên Ngân nhìn theo ngón tay Hoa Phong, rất nhanh nàng phát hiện ra điểm bất thường.Tại thân cây linh hoa có một sợi dây màu đỏ máu quấn quanh, hệt như sợi dây leo bình thường, điểm xuất phát không có gì bất thường, nhưng điểm kết thúc lại là một cái...đầu rắn.HôVương Thiên Ngân lúc này mới hít ngụm khí lạnh, toàn thân nổi da gà, điện chạy dọc sống lưng, thần sắc khiếp sợ, nàng không ngờ vừa lướt qua quỷ môn quan.Sợi dây leo màu đỏ máu kia, đích thực là yêu thú, có tên gọi là Huyết Mãng.Huyết Mãng là một loại yêu thú, nghe đến tên đã làm người khiếp sợ.Huyết Mãng không lớn, toàn thân màu đỏ máu, dài độ mười tấc, kích thước chỉ bằng que tăm.
Nhưng độ sát thương của nó là thập phần đáng sợ, không một võ giả Thiên Địa cảnh nào có thể sống sót, khi bị nó tấn công.Huyết Mãng ẩn chứa độc tính có thể diệt sát Thiên Sơn cảnh, trong vòng nửa chớp mắt.Tốc độ tấn công của nó cũng là nhanh đến độ không thể tưởng tượng.Đáng sợ hơn lực phòng ngự của nó, cũng là thứ khiến người khác, một trận ngán ngẩm.Loại yêu thú có kích thước nhỏ bé này, chính là nỗi kinh hoàng của vô số võ giả cấp thấp, ngay đến võ giả Sơn Hà cảnh nếu sơ sẩy bị chúng tấn công, cũng rất khó sống.Nơi ở yêu thích của chúng, đúng là Cung Linh Hoa.Chi chiDường như biết bản thân ẩn nấp bị phát hiện, Huyết Mãng liền ngóc đầu, hướng hai người Hoa Phong kêu lên vài tiếng uy hiếp, ý đồ nói, Cung Linh Hoa là lãnh địa của ta, nếu không muốn chết liền cút.Tuy nhiên trong hai nhân loại, nó không ngờ từ trên một người, cảm nhận được dao động linh hồn thần thú.Chuyện này khiến nó hết sức kiêng kỵ- Kỳ quái?Vương Thiên Ngân thu hồi khiếp sợ, nhìn chằm chằm yêu thú bé tí nghi hoặc lẩm bẩm.Theo nàng được biết, Huyết Mãng là một loại yêu thú không những cực độc, mà còn cực hung, cực ác.Bởi vì khi đối mặt võ giả cùng cảnh giới hoặc đối tượng có thể diệt sát, chúng sẽ không do dự lao lên tấn công, sẵn sàng liều mạng.Nhưng nàng là nhìn ra, nó là đang cảm thấy sợ hãi, Huyết Mãng lại sợ hãi Thiên Địa cảnh, chuyện này quả thật quá khó tin.Dù bên cạnh nàng là một yêu nghiệt có thể cùng Sơn Hà cảnh đánh một trận, nhưng tu vi hắn còn thấp hơn nàng, không lý nào Huyết Mãng lại sợ hắn.- Đi chỗ khác chơi!Hoa Phong đột nhiên hướng Huyết Mãng lên tiếng.Hắn là chưa có nghe qua hung danh Huyết Mãng, cho nên trong mắt hắn yêu thú nhỏ như này, một đập liền chết.Chi chiHuyết Mãng thấy Hoa Phong đuổi mình như đuổi ruồi, rốt cuộc kêu lên vài tiếng phẫn nộ, cuối cùng bỏ qua kiêng kỵ,phóng người nhắm hắn tấn công.Tốc độ nhanh đến độ khiến người bình thường líu lưỡi, nhưng Hoa Phong chỉ cười nhạt.- Ngu ngốc!Hoa Phong tay chụp cổ Huyết Mãng, miệng khẽ nhếch, ánh mắt lộ rõ khinh thường.So tốc độ với hắn đây là ngu ngốc bực nào.- Ngươi...Ngươi không ngờ dùng tay không, bắt được Huyết Mãng?Vương Thiên Ngân sắc mặt đại biến khi Huyết Mãng tấn công, nhưng lúc kịp hoàn hồn, nàng càng là chấn động.Huyết Mãng đáng sợ là ở tốc độ, tốc độ tấn công của loại yêu thú này là rất khủng khiếp, nửa chớp mắt cho một lần.Thông thường khi bị Huyết Mãng tấn công, võ giả chỉ có thể dùng phản xạ để tránh né, nhanh thì sống, chậm thì chết.Không một ai có thể trực tiếp bắt lấy nó, đây là không thể, tuyệt đối không thể, bởi vì nó quá nhanh.Thế nhưng nàng là quên mất, khi trốn chạy đại đương gia, Hoa Phong chỉ dùng thời gian nửa cái chớp mắt, đã di chuyển một trăm dặm.- Yêu thú ngu ngốc! Ngươi nói xem ta nên xử lý ngươi thế nào?Hoa Phong không quan tâm thái độ Vương Thiên Ngân.
Hắn là đang nói Huyết Mãng.Chi chiHuyết Mãng toàn thân run rẩy, kêu lên vào tiếng ý vị xin tha.Cặp mắt nhỏ xíu liên tục đảo qua người hắn, nếu nhìn kỹ có thể nhận ra ẩn chứa trong đó là sự sợ hãi cùng cực, cùng cái gì đó âm mưu.- Hiểm độc như xà!Hoa Phong cười lạnh, không do dự trực tiếp bóp chết đồ yêu thú gian xảo.
Hắn làm sao không cảm nhận được địch ý của Huyết Mãng.Vốn tính tha nó một mạng, nhưng theo câu nói người xưa, tâm địa rắn rết, giết nhanh cho lành.- Cô đi làm việc của mình đi!Bóp chết Huyết Mãng, Hoa Phong quay sang Vương Thiên Ngân nói, ý hắn là kêu nàng nhanh chóng thu thập Cung Linh Hoa, còn phải đi tìm linh dược khác.- Trực tiếp bóp chết!!!Vương Thiên Ngân làm như không nghe Hoa Phong nói, há miệng o hình, thốt lên đầy kinh hãi, nội tâm cũng bị một hồi đại chấn, không thể tin nổi.Huyết Mãng tuy nhỏ bé, nhưng cho dù bảo khí địa cấp, cũng không thể khiến nó mảy may thương tổn, thê nhưng không ngờ bị Hoa Phong tay không bóp chết.- Có gì không được?Hoa Phong nhíu mày dò hỏi, bóp chết một con rắn, không phải bóp chết Sơn Hà cảnh.- Với ngươi cái gì cũng được!Vương Thiên Ngân cố áp chế chấn động, đáp lại.Trong suy nghĩ của nàng, những gì đối phương làm, đều rất...bình thường.Không suy nghĩ quá nhiều, nàng nhanh chóng đi thu thập Cung Linh Hoa.Bất quá ngay lúc này.- Đa ta hai vị bằng hữu đã thay huynh đệ chúng ta diệt trừ Huyết Mãng!- Hiện tại các ngươi hết việc rồi, mời đi cho!.