Cẩn thận, đừng để Hứa Trọng Hiếu phát hiện!” – Kỳ Thanh dặn dò đàn em qua điện thoại. Cô thầm nghĩ:

“Hừ, ông tưởng sẽ giấu được bí mật này suốt đời sao Hứa Trọng Hiếu? Tôi không hề ngu như ông tưởng đâu, đổi lại tôi sẽ vạch trần tội ác của ông, đưa sự thật của ông ra ngoài ánh sáng!”

Cuối cùng, công việc cũng hoàn thành. Kỳ Thanh chỉ việc thoải mái ngồi trong phòng và nghe lén cuộc nói chuyện của Hứa Trọng Hiếu thôi.

“Hứa tổng, chuyện của... Triệu Khắc Hoàng, tôi... tôi...” – Tiếng một người đàn ông vang lên.

Cô nghe rất rõ giọng của Hứa Trọng Hiếu, vừa có chút ranh ma, lại pha chút sợ hãi:

“Ông nói gì? Chuyện xảy ra cách đây 7, 8 năm rồi, ông nhắc lại làm gì?”

Người đàn ông run rẩy:

“Hứa tổng, con gái ông ta... hình như chưa chết...”

Kỳ Thanh nghe thấy, nhếch môi, giọng giễu cợt:

“Tôi còn sống sờ sờ ra đây mà chết cái khỉ gì!”

Hứa tổng nói:

“Hừ, con nhỏ đó chắc chắn đã chết! Tao đã nói Trương Tuấn và Lý Trân Châu tống cổ con nhỏ đó sang Mỹ, tao đã điều tra, nó bị giam giữ bởi một thằng biến thái chuyên hành hạ phụ nữ ở một căn nhà hoang bên Mỹ. Sau đó căn nhà đó bị nổ, cảnh sát đã tìm ra biết bao xác người trong căn nhà đó, chắc chắn con nhỏ đó cũng bị thiêu cháy luôn rồi.”

Kỳ Thanh đang ngồi tựa ra phía sau ngồi bật dậy. Trương Tuấn và Trương phu nhân đuổi mình đi là vì tên súc sinh này yêu cầu sao? Nhưng mà không sao cả, cô còn sống đây mà nói cô bị thiêu chết, đúng là nhẹ dạ cả tin.

Tiếng của Hứa Trọng Hiếu lại một lần nữa vang lên:

“Nhưng nếu nó có trở về, thì chắc chắn cũng sẽ không tìm ra được tư liệu bí mật mà tao đã cất giấu rất kĩ. Tư liệu ấy liên quan đến tất cả những gì vụ kiện tụng ngày xưa nhắc đến. Tao giao cho mày quản lý, nhất thiết đừng để lộ ra ngoài, bởi vì nếu lộ ra thì mạng sống của tao và cả cái tập đoàn Hứa thị này sẽ bị tiêu diệt. Mày nghe cho rõ địa điểm cất giấu này...”

Kỳ Thanh nghe rất chăm chú, lấy giấy bút ghi ghi chép chép. Cô cười nhếch môi:

“Ôi ôi, người mấy chục năm lăn lộn trên thương trường, cáo già ranh ma lừa gạt người khác, vậy mà cũng có ngày ngu ngốc kinh dị!” 

1 tuần sau...

Kỳ Thanh khoác lên mình một bộ quần áo màu đen từ đầu đến chân, giắt một cây súng ngắn trong túi quần. Chuyện đi điều tra tư liệu mật này cô không nói với ai, kể cả Eric. Cô mau chóng lẻn ra ngoài, chạy nhanh đến chỗ cất giấu tư liệu mật.

Rất may là nơi ấy không xa biệt thự Lâm gia nên cô không tốn sức nhiều. Vốn dĩ ngày còn bên Mỹ ba mẹ Lâm đã cho cô tham gia vài khóa học, nào là bắn súng, cầm kiếm, cách trèo tường, trèo rào (à cái này thì thì Kỳ Thanh tự học), cách gỡ bom, vân vân và vân vân....

Kho tư liệu này rất ít người ra vào. Kỳ Thanh điều tra rất kỹ lưỡng, hôm nay ở Hứa thị có một cuộc họp cổ đông rất lớn, Hứa tổng thì đang bận họp, chắc chắn không rảnh hơi đến mức gọi người đến canh chừng đâu.

Cô lẻn vào cánh cửa kho, đi nhanh vào nơi cất giấu tư liệu. Cô cầm tập tài liệu trong tay, xoay người bước ra. Chợt có tiếng nói ngoài cửa vọng vào:

“Nè cô kia, cô là ai?”

Kỳ Thanh nhanh tay rút khẩu súng trong túi bắn cho tên thuộc hạ của Hứa Trọng Hiếu một phát nhanh gọn nhằm ngay vào trán. Hắn ta đổ gục xuống sàn, chết ngay tại chỗ.

Nhưng ngay sau đó, cánh cửa được đẩy tung. Một đám thuộc hạ của Hứa Trọng Hiếu lao vào đánh cô. Kỳ Thanh nhét tập tài liệu vào túi, liều mình đánh nhau với chúng.

Một lúc sau, tên cuối cùng bị hạ gục. Thế nhưng, một bóng người xuất hiện ngoài cửa khiến Kỳ Thanh phải giật mình, giọng cô ta vừa lạnh, lại vừa sắc bén giống như mang sát khí:

“Triệu Vân Nhi, khá khen cho mày. 5 năm bên Mỹ làm mày thay đổi nhiều quá nhỉ?”

Nói rồi cô ta bước vào, mặt đối mặt với Kỳ Thanh. Kỳ Thanh trợn mắt:

“Vũ... Vũ Hiểu Di?”

Hiểu Di nhếch môi:

“Ồ, may quá, mày còn nhớ tao”

Kỳ Thanh hỏi:

“Mày... mày là thuộc hạ của Hứa Trọng Hiếu?”

Hiểu Di cười cười:

“Bác Hứa hả, haha, ông ta là cái ngân hàng của tao từ khi tập đoàn nhà tao phá sản. Nhưng mà, ông ta thì nhiều tiền thật đấy mà con gái ông ta lại keo kiệt với tao mới chết chứ. Con đó suốt ngày kì kèo với ba nó vụ tao cứ mua mấy bộ sưu tập mới mà nó không được mua. Còn nữa...”

Kỳ Thanh ngắt lời:

“Vào chủ đề chính đi. Mày vào đây làm gì?”

Hiểu Di nhếch môi:

“Câu đó tao hỏi mày mới đúng đó. A tao biết rồi, mày vào đây lấy tư liệu mật chứ gì?”

Kỳ Thanh lắp bắp:

“Sao... sao mày biết?”

Hiểu Di cười khinh:

“Mày tưởng tao ngu đến mức không biết mày gắn máy nghe trộm ở văn phòng Hứa tổng à?”

Kỳ Thanh mím môi:

“Hứa Trọng Hiếu có biết chuyện này không?”

Hiểu Di liếc Kỳ Thanh:

“Ông ta mà biết thì còn gì mà vui nữa.”

Ngừng một lúc, Hiểu Di nói tiếp:

“Tao phải cho ông ta thấy tao lập công lớn chứ!”

Kỳ Thanh nắm chặt tay thành nắm đấm:

“Mày... mày...”

Bất ngờ, Hiểu Di kéo lấy tay Kỳ Thanh. Cô giật tay ra, cầm sẵn khẩu súng trên tay. Hiểu Di nhếch môi:

“Mày tưởng tao ngu đến mức đi đến đây mà không cầm súng à?”

Nói rồi cô ta rút từ trong hộc bàn gần đó một khẩu súng trường. Kỳ Thanh cau mày, sao khi vào không phát hiện sớm?

Hiểu Di cầm khẩu súng chĩa thẳng mặt Kỳ Thanh và nói:

“Hôm nay tao sẽ sống chết với mày!”

Nói rồi cô ta bắn liên tiếp mấy phát đạn. Kỳ Thanh luồn lách người, tránh không để những viên đạn ấy trúng vào người. Kỳ Thanh cầm khẩu súng bắn một phát đạn vào Hiểu Di nhưng cô ta né được, viên đạn ấy trúng vào một cái bình hoa làm nó vỡ tan. Hiểu Di cười nhạt:

“Mày đừng tưởng có một mình mày biết né đạn!”

Hiểu Di di chuyển chỗ đứng, cầm khẩu súng bắn liên tiếp, vừa bắn vừa xoay người đổi hướng. Kỳ Thanh hơi kiệt sức, động tác né cũng không còn nhanh nhạy như khi nãy. Không may, một viên đạn đã bắn trúng cánh tay Kỳ Thanh. Cô cảm thấy hơi đau nhói lên, máu trào ra. Kỳ Thanh nhằm thẳng Hiểu Di bắn liên tiếp mấy phát đạn. Một viên sượt qua má làm rỉ ra một đường dài máu, một viên trúng thẳng vào cánh tay, một viên trúng vào bắp đùi. Hiểu Di đau đớn, ngồi phịch xuống đất. Kỳ Thanh ôm lấy cánh tay chảy máu, đi ngang qua Hiểu Di, cô tặng thêm cho cô ta một phát đạn vào bả vai. Hiểu Di đau đớn thét lên. Kỳ Thanh cười nhạt:

“Đây là cái giá phải trả khi mày dám ngăn cản kế hoạch của tao!”

Kỳ Thanh bước ra ngoài, ôm lấy cánh tay để nó không chảy máu nữa. Cũng may là cô mặc áo dài tay màu đen nên không ai để ý đến cô cả. 

Kỳ Thanh mở cửa vào nhà. Trong nhà không có ai cả. Cô đi nhanh vào nhà bếp, cầm một con dao sắc bén lên.

Cô ngồi phịch xuống sàn, nén đau, lấy con dao cứa vào da thịt. Hồi bên Mỹ, mẹ Oanh đã xót đến mức không cho cô đi học bắn súng nữa. Nhưng cô xin xỏ một hồi, mẹ Oanh cũng đồng ý, nhẹ nhàng đi lấy thuốc khử trùng cho cô.

Cô thành thục cầm con dao lấy viên đạn ra. Biết là sẽ rất đau, nhưng không lấy ra thì cánh tay bị nhiễm trùng, rồi bao nhiêu chuyện phiền phức nữa. Nên thôi, chịu đau lấy ra vẫn hơn.

Lấy viên đạn ra xong, cô nhẹ nhàng lấy gạc thấm máu rồi lấy băng quấn lại. Đỡ đau hơn rồi. Cô dọn cái đống hỗn độn trước mặt, nếu không anh Kỳ Khôi và Eric về mà thấy cảnh này chắc cấm cô đi ra ngoài luôn ấy chứ.

Kỳ Thanh từ từ đi lên phòng. Ngồi vào bàn làm việc, cô nhẹ nhàng lấy tập tài liệu ra, xem xét thật kỹ. Cô cười nhạt, Hứa Trọng Hiếu, phen này ông chết chắc rồi.

Cô đi lại phía giường ngủ, nằm xuống và ngủ một giấc thật ngon. Làm việc mệt quá, bây giờ phải nghỉ ngơi lấy sức cái đã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play