Sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại, Tuệ Châu mơ mơ màng màng mở mắt, ngẩng
đầu đã thấy trời hơi sáng, xem chừng đã sắp tới giờ Mão, lại thấy Dận
Chân còn chưa tỉnh, nàng không khỏi cau mày một cái, tính đứng dậy đi
gọi Tiểu Lộc Tử chuẩn bị đồ hầu hạ Dận Chân thức dậy.
Động tác này đã quấy rầy người bên cạnh. Dận Chân mở mắt, lướt qua Tuệ
Châu, lại rủ mắt xuống, khàn khàn nói: “Sao thế?” Tuệ Châu ngừng lại,
quay đầu trả lời: “Gia, đã tới giờ rồi, tỳ thiếp tính đi gọi Tiểu Lộc Tử hầu hạ ngài thức dậy, nếu không sẽ trễ giờ lên triểu.” Dận Chân nhắm
mắt nói: “Nay là ngày hai mươi sáu tháng chạp, không lên triều.” Nói
xong, Dận Chân kéo Tuệ Châu đã ngồi dậy vào lại trong chăn, nửa nằm trên người nàng, trầm thấp nói: “Đừng lên tiếng.”
Tuệ Châu nằm trên giường, chỉ cảm thấy từng làn hơi thở nóng hổi của Dận Chân phả vào sau gáy nàng, có chút ngưa ngứa, liền khe khẽ động đậy vài cái, chẳng ngờ một bàn tay lạnh buốt đã chui vào vạt áo trong của nàng
vuốt ve, Tuệ Châu tức khắc giật nảy mình, ngừng vặn vẹo thân thể.
Tay Dận Chân hơi thô ráp tàn sát bừa bãi nơi đầy đặn nhẵn mịn của Tuệ
Châu, chỉ thấy khi chạm vào nơi đó, là một cảm giác nõn nà ôn nhuận
trắng mịn; Cái cổ trắng hồng múp máp [1]. Tâm tư không khỏi phun trào, hồi lau sau mới thủ thỉ bên tai Tuệ Châu
nói: “Nàng đã lớn rồi, năm mới còn chưa tới, mà người đã mập lên một
chút.” Nói xong, đôi môi băng lãnh rơi lên cổ Tuệ Châu, sau đó là một
cơn mưa dấu hôn.
[1] nguyên văn là 脖颈粉白蝤蛴 – đại ý là cổ trắng hồng như con đuông dừa), ý ảnh là múp múp, trắng trắng hồng hồng hận không thể cắn một cái cho
nó xịt nước (?) @@ Tại mình nhìn con đó chỉ muốn chà đạp thôi))
Nhưng mà, Tuệ Châu lại bị câu nói này của Dận Chân làm cụt hứng, để mặc
Dận Chân làm loạn trên người nàng, nằm suy nghĩ lung tung. Mập, nàng còn chưa nhận ra, Dận Chân đã nhận ra rồi, nhưng mà nói vậy cũng chẳng sai. Chỉ là vợ chồng đã chung sống với nhau sáu năm qua, nhưng lại ở bên
nhau quá ít, hai người bọn họ vì do quá hiểu nhau hay vì do quá xa lạ
đây.
Giờ đây Tuệ Châu không thể hiểu rõ, suy nghĩ này cứ bám riết lấy nàng,
người đàn ông với giọng nói ấm áp đó, là Dận Chân ngày thường kiệm lời
ít nói sao, Dận Chân có đối xử tình cảm như vậy với những người phụ nữ
khác trong phủ không. Nhưng có thể khẳng định một điều, chàng là người
bình tĩnh cơ trí, đồng thời cũng là người lạnh lùng bạc bẽo, bằng không
sao Niên thị chàng ngàn yêu trăm sủng sinh non lại không được truy xét,
đám đàn bá con gái trong phủ chỉ vì sủng ái của chàng mà tranh chấp với
nhau, nàng đã vào phủ nhiều năm vẫn chưa khiến mọi người chú ý tới,
nhưng nếu ngày sau hai người thân mật như v...
Dận Chân cảm giác Tuệ Châu không chú tâm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua
nàng, vùi đầu xuống hung hăng cắn một cái. Tức thì, nơi ngực truyền tới
một trận nhoi nhói, Tuệ Châu khẽ hô một tiếng, kéo suy nghĩ quay về,
nhìn người đàn ông đang phủ khắp người mình, nhíu mày nói khẽ: “Gia, tỳ
thiếp... Còn phải đi... Thỉnh an.” Dận Chân nghe xong cũng chẳng thèm để ý, lúc sau mới đáp qua loa: “Ừ, có Tiểu Lộc Tử lo mà.” Nói xong lại bắt đầu đem Tuệ Châu cuốn vào chuyện xuân sắc đêm qua một phen nữa. Nhất
thời một cơn gió đi ngang qua, để lộ ra một trời xuân; Trong khi đó,
ngoài cửa sổ trời đã ngày càng lên cao còn hai người trong trướng vẫn
tiếp tục triền miên...
Lần thứ hai thức dậy đã là giờ Thìn ( 8h sáng), quả đúng như vậy Tiểu
Lộc Tử đã tới chổ Ô Lạt Na Lạp thị xin nghỉ, bên cạnh Tố Tâm còn có thêm hai tiểu thái giám từ gian ngoài vào hầu. Từ trên kệ áo Tuệ Châu tùy ý
cầm lên một bộ kỳ bao xanh trắng có hoa văn hình nhánh sen, đứng dậy bắt chuyện với Tiểu Lộc Tử đang chờ tiến vào, sau hai người lại cùng hầu hạ Dận Chân thức dậy, rửa mặt mặc quần áo. Mãi gần nửa canh giờ sau, Tuệ
Châu mới rảnh rỗi để Tố Tâm hầu hạ trang điểm rửa mặt.
Chờ tới khi Tuệ Châu sửa soạn xong đi tới bàn trên sập, Tiểu Lộc Tử đã
bày đồ ăn ngon lên rồi. Một cái xửng sủi cảo tôm, một đĩa đậu hủ lăn
trứng ăn với bột tôm, một đĩa gà cuộn miếng nhỏ [2], một đĩa rau cải xào với xì dầu, một đĩa bánh dẻo tía tô [3], cháo hoa cùng cơm thịt bằm. Tuệ Châu nhìn thấy rất hài lòng với tay
nghề nấu ăn của Hạ Mai, lấy một cái chén có hoa văn chữ Phạn đựng cháo
đưa cho Dận Chân, cười nói: “Gia, để tỳ thiếp hầu ngài dùng cơm nha.”
Dận Chân khẽ gật đầu “Ừ” một tiếng, nhận lấy chén sứ, ăn cháo. Hồi lâu
sau, Dận Chân không ăn cháo nữa, lại ăn thêm hai miếng sủi cảo tôm Tuệ
Châu đưa tới, nói: “Vị cũng được.” Tuệ Châu phúc thân thuận theo, lấy
ống nhổ và chậu đồng đã chuẩn bị từ sớm, tự mình hầu hạ Dận Chân rửa ráy súc miệng.
[2] xắt gà thành miếng nhỏ, xào cho thơm, cán bột mỏng, bỏ nhân vô cuốn lại, đem hấp, rồi cắt miếng nhỏ ra, ăn
Bây giờ Dận Chân mới lạnh nhạt nói: “Tết năm nay ta rất bận, trong tháng giêng ta sẽ không đến đây.” Tuệ Châu đang sửa lại ngoại bào cho Dận
Chân, nghe chàng nói như vậy không chút suy nghĩ ngẩng đầu tùy ý đáp một tiếng. Nhưng, vừa ngẩng đầu một cái, liền đối diện với ánh mắt Dận Chân đang nhìn xuống.
Dận Chân nhìn Tuệ Châu chằm chằm, lạnh lùng nói: “Năm nay cũng là năm
tuyển tú cũng chả có vấn đề gì. Mà nàng vốn xuất thân từ Tam Kỳ, lại vào phủ đã nhiều năm, nếu có thể có tin tức gì thì đó cũng là cơ duyên.”
Nói xong không đợi nàng kịp phản ứng, đã dẫn theo Tiểu Lộc Tử ra khỏi
phòng rời đi. Tuệ Châu cứ đứng nhìn theo hướng Dận Chân đi khỏi, đối với lời nói ban nãy của Dận Chân trong nháy mắt liền ngơ ngẩn.
Tố Tâm cũng giống nàng đứng bên cạnh ngây ngốc, tức khắc phản ứng kịp.
Hét to một tiếng lại vội vàng che miệng. Hồi lâu sau mắt mới hiện lên
tia vui sướng, giọng nói run rẩy: “Chủ tử, ý Gia là gì. Ngài có nghe
thấy không. Trắc Phúc Tấn. Ý Gia là nếu ngài có đứa nhỏ? Sẽ được làm
Trắc Phúc Tấn, Trắc Phúc Tấn. Trời ạ, nếu như chủ tử là Trắc Phúc Tấn
thì.” Tuệ Châu nhìn Tố Tâm mừng rỡ như điên, nhíu nhíu mày. Nàng há lại
không nghe ra ý tứ trong lời nói của Dận Chân sao. Nhưng vì sao chàng
lại nói vậy, là thăm dò nàng sao. Dù sao Dận Chân cũng không phải hạng
người hay nói tùy tiện, hơn nữa nàng đâu có điểm nào hợp mắt chàng đâu.
Tuệ Châu lắc đầu. Mặc kệ Dận Chân nghĩ như thế nào. Nàng vẫn nên cẩn
thận mới được. Ngừng lại giây lát mới nói: “Ta biết ngươi vì ta mà cao
hứng nhưng chuyện này chả có gì đáng mừng như vậy cả. Ngươi cao hứng như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy cũng không biết họ đồn thành dạng gì
nữa. Ngươi còn nhớ Vũ thị năm đó không. Lúc nàng ta có thai, Gia cũng
đâu thường xuyên qua chỗ nàng, Phúc Tấn cũng hứa hẹn nếu nàng sinh tiểu a ca sẽ nâng nàng lên Trắc Phúc Tấn. Nhưng kết quả thế nào? Hài tử
không có, còn Gia đã lên Ung Thân vương rồi, thế mà Vũ thị vẫn là một
Cách Cách trong phủ.”
Tố Tâm từ trong vui sứng mới tỉnh táo lại. Hành lễ xin lỗi Tuệ Châu: “Nô tỳ vượt quy củ thỉnh chủ tử trách phạt.” Tuệ Châu ngồi lên sập, lắc đầu nói: “Không sao. Chuện này chỉ có ta, ngươi và Tiểu Lộc Tử biết. Tiểu
Lộc Tử là người của Gia, sẽ không nói ra đâu. Sau này ngươi đừng nhắc
lại là được. Sang năm đã tới kỳ tuyển tú, trong phủ lại nhiều thâm vài
người phụ nữ mà Ung Thân vương chỉ được thêm hai vị Trắc Phúc Tấn thôi,
chuyện này không phải cứ muốn là làm được đâu. Hơn nữa mấy năm nay ta
cũng không mang thai, vậy thì trông đợi làm gì. Bây giờ chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến chú ý cẩn thận là được.” Tố Tâm nghe Tuệ Châu giải thích xong, cũng đồng tình với nàng. Hai người không bàn tới nữa.
Những ngày sau đó, cuộc sống của Tuệ Châu vẫn như mọi ngày sẽ không vì
một câu nói của Dận Chân mà thay đổi. Chẳng qua nàng càng ngày càng cẩn
thận hơn mà thôi, ngay cả Tố Tâm cũng không nhắc lại chuyện hôm đó nữa.
Tất cả vẫn như bình thường. Nhưng từ sau ngày đó, Tố Tâm bắt đầu quan
tâm thêm tới chứng bệnh thể hàn của Tuệ Châu, cứ cách hai ngày lại bắt
Hạ Mai nấu ít thuốc bồi dưỡng cơ thể của phụ nữ cho Tuệ Châu dưỡng huyết bổ máu.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, nháy mắt đã tới Tết. Trong phủ từ trên
xuống dưới đều rất bận bịu. Sau đó lại đến tháng giêng, chính là đại thọ bảy mươi tuổi của Hoàng Thượng. Vì vậy, giống như lời nói hôm đó của
Dận Chân, hai tháng tiếp theo chàng không hề đặt chân tới viện của Tuệ
Châu. Trong khi đó chàng lại dẫn theo Đích Phúc Tấn cùng hai vị Trắc
Phúc Tấn vội tiến cung dự tiệc, còn qua chúc mừng xã giao với các thân
vương quý tộc khác.
Khi trong phủ đang bận bận rộn rộn, thì Tuệ Châu lại khá thong dong tự
tại. Mấy công việc xã giao trong phủ đều không liên quan tới nàng. Nàng
cũng vui vẻ đóng cửa viện ăn Tết. Đồng thời vào cuối năm, trong phủ
chính thức đổi tên thành phủ Ung Thân vương, cũng không phải chuyện gì
kích thích. Tuy nàng từ Cách Cách phủ Bối Lặc bỗng trở thành Cách Cách
phủ Ung Thân vương, khác nhau rất lớn. Nhưng cũng chả có gì thay đổi,
Tuệ Châu chẳng có cảm giác gì. Chẳng qua phân lệ tiền mỗi tháng tăng lên một ít thôi, điều đó mới làm nàng vui vẽ một phen, ban thưởng rất nhiều cho bọn Nguyệt Hà Hạ Mai. Nhất thời trong viện Tuệ Châu nổi lên bầu
không khí vui vẻ hòa thuận. Người người đều mang vẻ mặt vui vẻ. Người cũ chờ người mới.
Đoạn quá khứ không có biến động cứ như thế trôi qua, năm Khang Hi 49 cứ thế mà đến..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT