Tố Tâm thành thục xem xét vết tích trên giường liền không khỏi nhíu chặt chân mày. Xem ra tối hôm qua chuyện gì cũng chưa phát sinh. Chẳng qua sự tình trong phòng chủ tử nàng cũng không tiện hỏi tới, cứ nghĩ sau này vẫn còn cơ hội, chỉ âm thầm thở dài một tiếng trong lòng mà thôi. Trên mặt lại không biểu hiện gì, tiếp tục dọn dẹp giường chiếu, đợi mọi thứ chuẩn bị tốt, đồng thời mới cùng Nguyệt Hà bồi chuyện với Tuệ Châu giúp nàng giải buồn.

Có người nói chuyện cùng, Tuệ Châu cũng vui vẻ nhẹ nhõm dễ chịu, dứt khoát ném những chuyện phiền phức ra sau đầu, liền nghe theo Dận Chân ở trong tiểu viện của mình hảo hảo dưỡng thương, thỉnh thoảng ra khỏi phòng phơi nắng dưới ánh mặt trời, ồn ào tám chuyện cuộc sống thật nhàn nhã thoải mái. Quả nhiên, nếu không có việc gì thì thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh, nháy mắt liền tới tháng nóng nhất ở thành Bắc Kinh. Thời tiết nóng lên, người khó tránh khỏi nóng nảy, Tuệ Châu không thể tiếp tục nằm trên giường được nữa.

Khí hậu tại kinh thành khá mát mẻ, dù không giống Giang Nam có “Hoàng Mai thiên” [1], nhưng vào những tháng nóng nhất vẫn có mưa liên tục. Cũng may trời chỉ mưa dầm liên miên năm sáu ngày là ngừng, mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, thế là Tuệ Châu liền kêu Tố Tâm mang ghế dựa kê sát vào bàn trà trong sân, ra khỏi phòng hít thở không khí.

[1] tạm dịch: giữa hạ du lưu vực sông Trường Giang, thời tiết thường xuyên xuất hiện hiện tượng mưa rơi liên tục cả ngày lẫn đêm. Hơn nữa cây mơ chín vàng ở Giang Nam, cũng xưng là “Mưa dầm” Hoặc “Mưa vào mùa hoàng mai”.

Tuệ Châu nằm dưới bóng cây hóng mát, phe phẩy cây quạt, đang nhìn Trương ma ma cùng Nguyệt Hà phơi chăn đệm, hữu khí vô lực nói: “Ta cùng đống y phục với cái đệm giường chẳng khác nhau là mấy, trời mưa thì ở trong phòng, trời trong lại ra khỏi phòng phơi nắng để đề phòng mốc meo.”

Trương ma ma cười nói: “Chủ tử sao lại nói vậy, chủ tử ngài là trân quý, thế nào lại so mình với mấy đồ vật này được.”

Tố Tâm bên cạnh thay Tuệ Châu quạt, khuyên nhủ: “Chủ tử nằm chừng mười ngày sẽ khỏe lại thôi, ngài cố kiên trì tí nữa.”

Tuệ Châu mặt mày ủ ê nói: “Những ngày này oi bức thành cái dạng gì rồi, ta vẫn còn nằm ở trên giường, người ta đầy cấu bẩn, thật sự là nằm không nổi nữa.”

Nguyệt Hà cười nói: “Cái này có một câu châm ngôn gọi là “Lãnh tại tam cửu, nhiệt tại tam phục” [2], hiện tại đã sau mười ngày hạ chí, chính là lúc nóng nhất, cho nên chủ tử nằm trong phòng giải nhiệt sẽ rất mát mẻ.”

[2] xem giải thích tại đây

Lúc này, Hạ Mai bưng khay trà đi tới, cười nói: “Chủ tử, ăn chút băng, rất tốt để giải nhiệt.”

Nói xong liền đưa tới, Tuệ Châu múc bỏ vào miệng, cười nói: “Cái này mà ăn sau khi ướp lạnh cùng đậu hũ và hạnh nhân, ngon phải biết. Ách, đúng rồi, Hạ Mai, ta ngày nào cũng muốn ăn băng, cũng đừng dùng nhiều, về sau còn nhiều ngày nắng nóng nữa.”

Hạ Mai cười nói: “Bẩm chủ tử, ngài cứ yên tâm đi, còn nhiều lắm. Bởi vì vết thương ở chân ngài chưa lành, Phúc Tấn đặc chuẩn cho ngài được dùng phân lệ băng giống như Phúc Tấn.”

Tuệ Châu cười không nói, yên lặng ăn hết bát hạnh nhân đậu hũ ướp lạnh, tâm tình lại nhớ đến chuyện khác. Từ lần trước, sau khi Dận Chân thưởng đồ, lại nghỉ tạm một đêm ở chỗ nàng, đồ vật trong viện nàng chưa từng thiếu món nào, có chuyện gì trong phủ cũng sẽ có người đến đây thông truyền một tiếng. Còn có những ngày sau, Dận Chân dù không đến, nhưng, nếu có đồ gì cũng không quên thưởng tiếp cho viện của nàng, lần trước còn đưa tới vài xấp vải lanh hoa và vải lụa loại tốt nhất. Cho nên nàng dù mấy tháng nay chưa ra cửa viện, mà Dận Chân cũng không đến viện nàng, nhưng hắn phàm có đồ gì ban thưởng cho mọi người cũng không quên cho nàng một ít, đám hạ nhân trong phủ cũng không dám khinh thường. Bởi vậy, Ô Lạt Na Lạp thị kia cũng sẽ cho mình dùng phân lệ băng tương tự như của Phúc Tấn, cũng không quá ngạc nhiên. Chỉ là mười ngày sau, nàng lại phải quay về với cuộc sống sinh hoạt thê thiếp trong phủ, sẽ là cái dạng gì đây…

Tố Tâm đối với Hạ Mai rất hài lòng, nghĩ tới mấy ngày này cho tới giờ, nhận được đủ loại vật phẩm, tiếu dung càng sâu thêm, nói: “Hạ Mai nói rất đúng, chủ tử ngài cứ an tâm, chừng mười ngày sau dưỡng hảo vết thương, chờ mọi thứ tốt lên, tự ngài tới cảm tạ Gia cùng Phúc Tấn mới là quan trọng.”

Nguyệt Hà vui vẻ nói: “Tố Tâm tỷ tỷ, chúng ta phải khéo đem mấy xấp vải được thưởng làm vài bộ quần áo mùa hè cho chủ tử, vết thương đã lành lại mặc quần áo mới chính là cát sự.”

Suy nghĩ của Tuệ Châu bị hai người này kéo về, nhìn mọi người, cười nói: “Ngoài ra tháng này còn đưa tới vài xấp vải may quần áo mùa hè nữa, cũng quá nhiều, các ngươi cũng chọn lấy nửa tấm may quần áo mới mà mặc.”

Bốn người nghe xong, đều hướng Tuệ Châu quỳ gối hành lễ nói: “Nô tỳ tạ chủ tử ban thưởng.”

Tuệ Châu không khỏi mỉm cười, không ngờ cũng có ngày nàng đã ra dáng một chủ tử. Tùy ý phất tay ra hiệu cho các nàng đứng dậy, còn nói giỡn cười đùa, vui vẻ tán chuyện như mọi ngày.

Thời gian thấm thoát trôi qua đã là mười ngày sau, Tuệ Châu đã bình phục, có thể đi lại chạy nhảy, khiến tâm tình nàng càng thoải mái. Nhưng mà khi vết thương ở chân đồng thời khỏi hẳn, cũng có nghĩa là Tuệ Châu bắt buộc mỗi sáng sớm phải đi đến chính viện thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị.

Một ngày trước khi thỉnh an, tiểu viện của Tuệ Châu nghênh đón một sủng thiếp.

Buổi chiều ngày hôm đó, Tuệ Châu đang ngồi trong phòng thêu túi thơm, tính để tên sai vặt Trương Phú lần sau xuất môn mang đến phủ Nữu Hỗ Lộc. Liền nghe Nguyệt Hà bẩm báo nói: “Chủ tử, Vũ Cách Cách tới chơi.”

Tuệ Châu ngẩn ra, bình thường nàng ta và nàng cũng không có giao tình gì sao giờ lại qua đây. Cùng Tố Tâm trao đổi ánh mắt, Tuệ Châu bận bịu phân phó nói: “Nhanh đi mời đến, còn có Hạ Mai, ngươi đi chuẩn bị chút đồ ăn thức uống qua đây.”

Trong chốc lát sau Vũ thị liền dẫn đại nha hoàn thiếp thân Thúy Vi tiến vào phòng. Tuệ Châu vội vàng hành lễ nhường chỗ. Vũ thị cũng trả lễ. Hai người khách khí ngồi xuống kháng thượng [3].

[3]

Vũ thị cười nói: “Tuệ Châu muội muội vào phủ cũng gần một năm rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên ta tới bái phỏng muội. A. Muội muội sẽ không trách ta đường đột chứ. Trực tiếp kêu khuê danh của muội muội.”

Tuệ Châu phớt lờ cười nói: “Vũ tỷ tỷ sao nói vậy. Gọi ta là Tuệ Châu, ta còn thấy thân thiết ấy chứ.”

Tiếp đó hai người hàn huyên vài câu. Hạ Mai liền bưng thức ăn đến. Còn đem lên một đĩa hồ đào tươi ướp lạnh, một đĩa dưa ngọt ướp lạnh, hai chén đậu hũ hạnh nhân bỏ đá cùng với nước ô mai ướp lạnh, từng cái từng cái đặt lên kháng sau bàn, liền khom người lui ra. Vũ thị cắn một miếng nhỏ hồ đào tươi. Nhìn bài trí trong phòng, cười nói: “Tuệ Châu muội muội không những có thức ăn thơm ngon, ngay cả chỗ ở cũng thanh tịnh hợp lòng người.”

Nói xong Vũ thị liền chỉ vào cửa sổ sớm đã được thay bằng màn trúc. Tiếp tục nói: “Bên trên cửa gỗ trong phòng muội muội còn dán mấy cái màn này nhìn thật đặc biệt, còn treo thêm vài bức tranh quả thật rất mới mẻ.”

Tuệ Châu nhìn lướt qua, cười nói: “Để Vũ tỷ tỷ chê cười. Chẳng qua mấy ngày trước ở trong phòng buồn chán, lúc rảnh rỗi, muội liền đem mấy tấm màn thêu hoa văn dán lên cửa sổ. Nếu Vũ tỷ tỷ thích, ta sẽ chọn vài bức, ngày khác sai người đưa đến chỗ Vũ tỷ tỷ.”

Vũ thị không lập tức trả lời trái lại xoay người, lấy hộp gỗ tử đàn trong tay Thúy Vi đặt lên bàn liền cười nói: “Thời gian trước nhờ có muội muội cứu giúp. Còn chưa nói lời cảm tạ. Ta sao lại đến làm phiền muội muội. Bây giờ, ta nhân dịp thương thế muội muội đã tốt lên, nay tới là để cảm tạ ơn cứu giúp của muội muội.”

Vũ thị lại chỉ vào hộp gỗ tử đàn nói: “Trong đây có ít thức ăn, xin muội muội đừng chê.”

Tuệ Châu vội vàng từ chối không cần. Sau lại thoái thác lí do với Vũ thị một hồi mới thu lễ tiếp lấy. Vũ thị vừa cười vừa nhàn thoại với Tuệ Châu một lát, nhất thời bầu không khí hoà thuận vui vẻ.

Tuệ Châu thấy thế bèn thu lại tâm tư. Nghĩ Vũ thị cũng chỉ là đơn thuần đến đây nói lời cảm tạ. Không ngờ lời nói của Vũ thị đột nhiên xoay chuyển. Giọng nói hết sức thành tâm: “Tuệ Châu muội muội. Ta dù không thâm giao với ngươi, lần này ngươi lại cứu ta một cái, đáng để ta tin tưởng.”. Dừng lời lại nói tiếp, ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Thật đáng tiếc, cuối cùng ta lại không thể giữ được thai nhi trong bụng. Tất cả đều đã biến mất.”

Tuệ Châu an ủi: “Vũ tỷ tỷ. Đừng suy nghĩ nhiều. Sau này rồi sẽ có lại, chớ nên cưỡng cầu số mệnh làm gì, mọi chuyện trong tương lai còn chưa xác định. Tái ông mất ngựa sao biết không phải là phúc. Có khi tương lai Vũ tỷ tỷ còn được phúc lớn nữa là.”

Ánh mắt Vũ thị ảm ảm, tiếp tục cười nói với Tuệ Châu: “Tuệ Châu muội muội thật đúng là hiểu rõ lời Phật, nói những câu hợp ý như vậy, vậy ta đành nhận lời chúc lành của muội. A. Kỳ thật, hôm nay ta tới bái phỏng, ngoại trừ cảm tạ muội muội, cũng là vì nói với muội một câu. Trong khoảng thời gian này, Gia dù không đến phòng muội muội, nhưng hạ nhân trong phủ đều biết chỉ cần trong phòng ba vị Phúc Tấn có gì muội cũng đều có cái ấy.”

Tuệ Châu khẽ nhíu lông mày, liền cười nói: “Đa tạ Vũ tỷ tỷ nhắc nhở. Sau này thương thế muội tốt lên, sẽ tới cảm tạ Phúc Tấn cùng hại vị Trắc Phúc Tấn bên cạnh. Nhờ có các nàng ấy chăm sóc, thương thế muội mới nhanh khỏi như vậy.

Nghe xong ánh mắt Vụ thị phức tạp nhìn Tuệ Châu một lát, cười nói: “Tốt. Thời tiết trong tháng này rất thất thường, lúc nào trời cũng có thể mưa. Ta không quấy rầy muội muội nữa.”

Tuệ Châu gật đầu cười, nói thêm vài câu. Liền tự mình đưa Vũ thị đến cửa viện. Đang lúc chờ Vũ thị rời khỏi. Đột nhiên nàng ta thân mật kéo tay Tuệ Châu, cười nói: “Ta tặng cho muội muội mấy món ăn kia mong muội muội dùng cẩn thận. Đây chính là tấm lòng thành của tỷ tỷ đó.”.Nói xong Vũ thị liền dẫn Thúy Vi rời đi.

Tuệ Châu cùng Tố Tâm trở lại trong phòng. Tố Tâm nói: “Hôm nay Vũ Cách Cách đến đây hình như có thâm ý. Ấy, có cảm giác như đang lấy lòng.”

Tuệ Châu mở hộp tử đàn ra, nhìn một chút liền cười nói: “Ừm. Bất luận ý tứ nàng là gì đều không quan trong, vẫn nên tiếp nhận phần tâm ý này. Ta và ngươi kể cả mọi người chỉ cần biết, hôm nay nàng chỉ đến đưa chút đồ ăn để bày tỏ chi ân ta đã giúp nàng ấy trước kia.”

Tố Tâm thầm nghĩ, Vũ thị hiện tại có thể nói là không có ô dù, không sợ.

Nghĩ vậy, Tố Tâm cũng ngừng nói chuyện này, nhìn hạt sen trong hộp, cười nói: “Chủ tử, Vũ Cách Cách tặng hạt sen trái lại rất thích hợp, vừa vặn để Hạ Mai làm canh hạt sen, canh hạt sen mà uống vào lúc trời nóng thế này rất tốt.”

Tuệ Châu gật đầu cười nói: “Đúng đó, hạt sen đích thật là đồ tốt.” Hạt sen, liên hợp, Vũ thị là muốn cùng mình liên thủ sao, hai Cách Cách cùng nhau hợp tác, cười chết mất. Nhưng mà Vũ thị không thể làm việc bất cẩn như vậy… Xem ra còn chưa trở lại “Nội trạch”, chuyện đã tìm tới cửa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play