Ý chỉ ban hôn vừa mới truyền xuống, Phủ Nội vụ cùng phủ Tứ Bối lặc liền thỏa định, tháng mười năm Khang Hy thứ bốn mươi ba mới để Tuệ Châu nhập phủ.

Kỳ thực, lúc đầu vốn là đầu tháng chín năm nay Tuệ Châu phải gả vào phủ luôn, nhưng lại phải lo tránh việc Niên thị cũng được chỉ hôn trở thành Trắc phúc tấn của phủ Tứ a ka. Thế nên, TuệChâu đành phải đợi một tháng nữa mới nhập phủ Tứ Bối lặc được.

Ba ngày sau khi bị chỉ hôn, phủ Nội Vụ phái một vị ma ma đến phủ Nữu Hỗ Lộc, để dạy Tuệ Châu về những phép tắc trong hoàng tộc và những điều cấm kỵ. Lại doTuệ Châu gả vào phủ Tứ Bối lặc trở thành cách cách, cho nên Lăng Trụ cũng sắp xếp cho cô một căn phòng tốt hơn, vị ma ma hướng dẫn cũng điềm đạm ôn hòa, một tháng học lễ nghi của cô trôi qua vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.

Lúc này, Tuệ Châu cảm thấy rất hài lòng khi cô không cần ngay lập tức nhập phủ Tứ bối lặc do Dận Chân vừa chọn được Trắc phúc tấn. Vì vậy Tuệ Châu sẽ dùng thời gian một tháng này mà tự mình thuyết phục về sự thật là cô sẽ phải lập gia đình, cô cảm thấy đây chính là trong cái rủi lại có cái may. Dù sao thì thân thể hiện tại của cô phải gần hai tháng nữa mới tròn mười ba, lại lấy một nam nhân trưởng thành đã hai sáu hai bảy tuổi, hơn nữa người đó lại là vua Ung Chính trong tương lai nữa chứ, việc này, rất cần có quyết tâm cao đây.

Trái lại, Chương Giai thị lại cảm thấy uất ức thay cho Tuệ Châu, mắt lúc nào cũng ướt nhoẹt khi đứng trước Tuệ Châu, nói: “ Ôi nữ nhi của ngạch nương, còn chưa gả vào phủ con đã phải chịu uất ức thế này. Ngạch nương rất rất là mong con không bị chỉ hôn cho Tứ a ka, như thế con mới có thể khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ thắm, được ngồi đại kiệu tám người khiêng, gả cho người ta làm chính thất. Có vậy mới xứng đáng với nữ nhi xuất sắc của ta. Nghĩ tới cái vị Trắc phúc tấn Niên thị mới gả vào phủ kia, cũng chỉ là xuất thân từ nô bộc thôi mà, tại sao cùng tham gia tuyển tú, cùng được Vạn Tuế gia chỉ hôn, mà nữ nhi của ta lại phải kiêng nể cô ta vào vảo phủ chậm đến cả tháng.” Mỗi lần nghĩ như thế, Chương Giai thị càng quan tâm tới của hồi môn của Tuệ Châu hơn, cố gắng chuẩn bị những thứ hồi môn thật đẹp.

Bởi vì Tuệ Châu là gả cho a ka làm cách cách, theo quy định của tổ tông và do hoàng thượng ban ra, với phẩm cấp phân vị của Tuệ Châu, lễ vật chỉ có thể là năm đài hai hộp hoặc là sáu đài một hộp.

Ban đầu Chương Giai thị vốn định chọn năm đài hai hộp, vậy mà y phục cho cả bốn mùa đã chiếm trọn bốn cái rương lớn, cuối cùng không còn cách nào khác buộc phải đổi thành sáu đài một hộp.

Đầu tiên, Chương Giai thị sai người hoặc tự tay bà đi chọn mua những tấm vải gấm phù hợp nhất để may những bộ sườn xám: bốn xấp sa tanh thổ cẩm hoa, bốn xấp sa tanh mịn, bốn xấp tơ lụa, bốn xấp lụa Cổ Hương, may thành y phục cho cả bốn mùa, mỗi xấp bốn bộ. Những thứ này tiêu tốn không ít tiền cho những xưởng may lớn nhất kinh thành, mười bộ sườn xám đầu tiên bên trên có thêu những hoa văn khác nhau, còn sáu bộ kia thì trên áo có thêu những hoa văn hạt tròn đẹp đẽ, tinh xảo. Đồng thời ở mỗi bộ sườn xám thì cổ áo, gấu tay, vạt áo cũng phải gắn những dây đăng – ten có màu khác với hình hoa văn đã thêu. Ngoài ra, chia những bộ sườn xám thành các loại, loại có vạt áo tỳ bà, loại vạt như ý, loại vạt nghiêng, loại có viền và mép như nhau.

Tiếp theo, bà lại cho người đi mua hương dược liệu quý, cùng với những hương dược liệu trân quý trước kia gom vào cùng một rương, trong đó còn để cả nhân sâm sáu bảy trăm năm hái từ núi Trường Bạch, trông càng thêm quý giá hiếm lạ.

Sau đó, Tuệ Châu tự tay thêu một bộ mền gấm uyên ương, một bộ mền long phượng cầu đại cát đại lợi, hai vỏ gối thêu bằng lụa Bắc Kinh với những mũi chỉ viền đều, mười hai chiếc hà bao, được xếp đầy trong một cái rương. Thật ra những thứ này hoàn toàn có thể mua sẵn, nhưng Chương Giai thị thấy việc này sẽ thể hiện được đức hạnh của Tuệ Châu, tay nghề thêu tốt, mai sau vào phủ Tứ bối lặc chắc sẽ được coi trọng, thế nên mới không đặt mua. Cũng may bình thường Tuệ Châu rất yêu thích việc thêu thùa, nên có rất nhiều thứ đã có sẵn, riêng mền gấm uyên ương và mền gấm long phượng cầu may là sẽ phải cần đến một tháng để thêu xong, chỉ lo là thời gian đang trôi khá nhanh.

Cuối cùng là một hộp chất đầy đồ trang sức, vốn ban đầu định chuẩn bị hai hộp, nhưng bây giờ chỉ có thể xếp hết vào một hộp. Chương Giai thị liền tìm thợ mộc làm ra một cái hộp khác, mặc dù bề ngoài nhìn rất giống so với những hộp trước, nhưng thực chất bên trong, đựng được nhiều đồ hơn hẳn. Trang sức trong hộp dường như đã lấp đầy chỗ, suýt nữa thì tràn hết ra ngoài.

Trong đó, cũng giống như bình thường có kẹp tóc, trâm cài, vòng tay ngọc bích, kim cài áo, nhẫn cùng vòng cổ, đồ trang sức bạch ngọc, một hộp bên trong đựng đầy vàng bạc châu báu, gương soi bằng bạc. Ngoài ra những thứ lớn nhỏ còn lại đều được làm từ rất nhiều vật liệu quý giá thành trâm hoa nhỏ cài gần tai, trâm cài tóc gắn hạt cườm, trâm cài bên tóc mai, trâm đầu phượng, trâm đầu rồng. Trong những đồ hồi môn Chương Giai thị mới chọn mua hay là đã mua từ trước thì có tới chín loại là trân phẩm thượng hạng: hoa cài đầu sau bằng bạc mạ vàng khảm nạm, trâm vàng nạm ngọc, trâm bạc mạ vàng điểm những chấm xanh khảm ngọc bích, hoa cài tóc bằng bạc mạ vàng, vòng tay vàng đính cườm, vòng tay vàng khắc những hình rồng uốn lượn ở giữa có gắn trân châu, hoa tai vàng Đông Châu, hoa tai vàng Đông Châu khảm ngọc lục bảo, hoa tai vàng cánh dơi nạm ngọc. Tất nhiên là trong dó cũng có không ít những chiếc hoa cài đầu của con gái Mãn Thanh, như là kẹp tóc hình phượng, hoa cài Mãn Châu, hoa cài nửa đầu.

Thế nhưng, dù cho có nhiều như vậy, Chương Giai thị vẫn cho rằng chưa đủ, luôn cảm thấy áy náy với Tuệ Châu. Chương Giai thị nghĩ mặc dù với những đồ hồi môn bà chuẩn bị này, lấy thân phận cách cách của một vị a ka ra mà nói, thì lúc vào phủ chắc chắn sẽ không để người khác xem thường, nhưng cũng nhớ tới Tuệ Châu chỉ được mặc hỉ phục màu hồng sẫm, ngồi kiệu hoa nhỏ bốn người khiêng, của hồi môn của nữ nhi mình xuất giá, chỉ có sáu đài một hộp vào phủ Tứ Bối lặc cũng là khó sống. Bà đã sai người đi dò la, hôn lễ của Niên thị vào phủ Tứ Bối lặc cực kỳ là khoa trương, chiêng trống inh ỏi cả một ngày, phủ Tứ gia giăng mắc đầy những thứ màu đỏ sậm. Vậy mà nhữngbộ y phục bà chuẩn bị cho Tuệ Châu ngay đến cả một thứ màu đỏ bạc cũng không có, bởi vì màu đó quá gần với màu đỏ thẫm rồi, chức phận cách cách sao có thể được mặc.

Chớp mắt một cái thời gian một tháng đã qua. Hôm nay chính là ngày Tuệ Châu gả vào phủ Tứ Bối lặc.

Chiều ngày hôm đó, Tuệ Châu vệ sinh thân thể sớm hơn một chút, rồi ăn cơm tối, sau đó mới bắt đầu trang điểm. Cô mặc một bộ kỳ trang ( trang phục của phụ nữ Mãn Thanh) màu hồng phấn thêu hoa đào. Tóc búi đơn giản để đội mũ cách cách, bên trái tóc mai cài một chuỗi hạt ngọc lưu ly sặc sỡ cũng với một bông hoa nhỏ màu hồng, bên phải cài một chiếc trâm điệp vàng, tai đeo đôi hoa tai ngọc bích.

Trên gương mặt mũm mĩm, trẻ con của Tuệ Châu là đôi lông mày thanh tú, đôi mắt không to lắm nhưng lại sáng ngời ngời, chiếc mũi nhỏ hơi vểnh, đôi môi xinh xắn đỏ hồng, rất hợp với nước da trắng ngần mịn màng của cô, miễn cưỡng trưng ra cái vẻ ngây thơ, lại càng tôn thêm ba phần kiều mị, bảy phần đáng yêu.

Chương Giai thị nhìn nữ nhi xinh đẹp đáng yêu của mình, không kìm lòng được rưng rưng nước mắt. Sau khi cho mọi người lui cả chỉ trừ tiểu Triệu ma ma ( Tiểu Đào), bà mới đeo vào tay Tuệ Châu chiếc vòng vàng nạm ngọc, cất lời: “ Qua hết ngày hôm nay, con sẽ là người của hoàng thất, là người của Tứ a ka. Con phải biết giữ đúng đức hạnh của một người vợ, hầu hạ Tứ a ka và Tứ Phúc tấn chu đáo….. Vào phủ Tứ Bối lặc rồi, mọi thứ đều không giống như ở nhà mình, mọi việc đều phải cân nhắc cho kỹ rồi hãy làm…………. Cài vòng này trong ruột là rỗng, ở đó có để ngân phiếu ba ngàn lượng. Ngạch nương đã sai người đổi thành những tờ mệnh giá nhỏ, con có thể dễ dàng lấy ra dùng. Còn có ba trăm lượng vụn vặt thì đã ở chỗ Tiểu Đào, cái đó cho con dùng để ban thưởng cho đám nô bộc." Nói xong, Chương Giai thị liền xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn tiểu Triệu ma ma một hồi, mới tiếp tục nói: "Tiểu Đào, ngươi cũng đã chăm sóc Tuệ Châu được mười ba năm rồi. Hôm nay ta giao nó cho ngươi, mong ngươi ở phủ Tứ Bối lặc vẫn tiếp tục chăm sóc giúp đỡ nó. Từ giờ trở đi, ngươi không còn tên là Tiểu Đào nữa, cũng không phải là tiểu Triệu ma ma, mà là nha hoàn hồi môn của Nữu Hỗ Lộc cách cách ở phủ Tứ Bối lặc – Tố Tâm. Hi vọng ngươi về sau cũng giống như cái tên này, chỉ có một lòng trung thành với Tuệ Châu, người mà ngươi đã hầu hạ từ tấm bé.”

Tố Tâm bịch một tiếng quỳ xuống đất, khấu đầu trước Chương Giai thị, nghẹn ngào nói: “ Phu nhân, xin người hãy yên tâm, nô tỳ ở đây xin thề với trời, đời này kiếp này một lòng trung thành với tiểu thư, nếu làm trái lời thề, thì trời tru đất diệt.” Nói xong, nàng lại khấu đầu trước Tuệ Châu.

Chương Giai thị bình tĩnh nhìn một lúc, mới cười cười đỡ Tố Tâm đứng dậy.

Vừa lúc, có người tới bẩm báo: “ Phủ Tứ a ka sai người tới đón, kính xin tiểu thư ra ngoài ngay, để tránh làm lỡ giờ lành.”

Nghe vậy, Tuệ Châu nhìn Chương Giai thị lẫn nữa, gọi một tiếng ngạch nương, lại quỳ gối trên đất, khấu đầu trước Chương Giai thị thật thấp, mới bước ra khỏi khuê phòng của mình.

Sau đó Tuệ Châu được ma ma của Bối lặc phủ hầu hạ, đỡ lên ngồi vào chiếc kiệu màu hồng, từ cửa hông ra khỏi phủ Nữu Hỗ Lộc, đi về phía phủ Tứ Bối lặc.

Chương Giai thị cùng Lăng Trụ vẫn đứng ở chỗ cửa ra vào, nhìn hàng kiệu biến mất dần nơi khúc quanh......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play