Tối hôm đó, Triệu Phù đợi đến khuya mà Tiêu Tát vẫn chưa đến tìm cô.
Cô không nhịn được mà nghĩ rằng, có phải mẹ Chân Chân quay về, anh ấy có ý muốn tái hợp với cô ta, giao hẹn của hai người sẽ không còn giá trị nữa.
Trong đầu cô vẫn hiện lên hình ảnh ba người bọn họ đứng chờ rồi cùng nhau đi vào thang máy, cảm giác như người một nhà.
Nói người một nhà cũng không sai, Tiêu Tát thật sự là cha còn người phụ nữ kia là mẹ ruột, không phải người một nhà thì là cái gì?
Còn cô? Cái gì cũng không phải, cô chỉ là bạn học cấp ba và giờ là hàng xóm của Tiêu Tát.
Triệu Phù càng nghĩ, lông mày càng nhíu chặt, cô không thích cảm giác bị gạt bỏ ra ngoài.
Rõ ràng cô và Tiêu Tát đã giao hẹn sẽ hẹn hò một thời gian, nếu thích hợp thì kết hôn. Tại sao bây giờ đột nhiên mẹ của Chân Chân lại xuất hiện làm xáo trộn kế hoạch của cô?
Cô đã dự định nếu được thì tháng sau sẽ dẫn Tiêu Tát về nhà cho mẹ gặp mặt, nếu mẹ hài lòng thì sẽ kết hôn với anh.
Cô nằm trên giường cả đêm, bốn giờ sáng vẫn chưa ngủ được, định ngồi thiền nhưng không tĩnh tâm được, đành phải luyện tập Judo.
Tập hơn hai tiếng, mồ hôi ướt đẫm mới nghỉ.
Ăn bữa sáng đơn giản, hơn bảy giờ, chuông cửa vang lên, cô đi ra mở cửa.
Bên ngoài cửa chính là Tiêu Tát, anh đi vào trong nhà, vội vàng giải thích nguyên nhân hôm qua mình không đến.
“Hôm qua anh về muộn quá, cho nên không sang tìm em, em không giận đấy chứ?”
“Em nhìn giống như người dễ dàng tức giận vậy sao?” Triệu Phù cau mày, anh thường hỏi cô những lời này, chẳng lẽ trong lòng anh, cô là một người rất hay nổi giận?
“Anh sợ tối hôm qua không sang, em không vui.” Anh cười cười giải thích.
“Sáng sớm như vậy anh tìm em có chuyện gì?” Giọng cô so với thường ngày lạnh lùng và nghiêm túc hơn.
“Anh muốn nói rõ với em về chuyện mẹ Chân Chân đến, tránh làm em hiểu lầm.”
“Ngồi đi.” Cô để anh ngồi trong phòng khách, chuẩn bị nghe xem anh định nói thế nào.
“Hôm qua lúc anh chuẩn bị về Đài Loan, đột nhiên mẹ Chân Chân đến khách sạn tìm anh. Sau khi cô ta bỏ lại Chân Chân, anh không hề gặp lại cô ta. Cô ta vừa đến đã khóc lóc cầu xin anh tha thứ, bất đắc dĩ anh phải trấn an cô ta trước.”
Mặc dù anh đã biết Vưu Tư Lệ gả cho một thương nhân Hồng Kông, nhưng đến Hồng Kông nhiều lần như vậy anh cũng chưa bao giờ anh gặp cô ta. Vì vậy, hôm qua cô ta tìm anh làm anh rất bất ngờ.
Mà cô ta nhìn thấy anh, đầu tiên là khóc lóc sám hối trước kia không nên ra đi một mình, bỏ lại con gái, năn nỉ anh tha thứ.
Ban đầu quả thật anh có oán giận với hành động của cô ta nhưng đã nhiều năm trôi qua, những oán giận đó đã sớm biến mất theo thời gian.
“Chuyện đã qua rồi thì thôi.” Anh nói với Vưu Tư Lệ.
Nghe anh nói vậy, lập tức cô ta dừng khóc, lao vào ngực anh, giống như người yêu nhiều năm xa cách, nhiệt tình ôm lấy anh.
“Cám ơn anh không trách em, những năm gần đây dù không ở cạnh hai người nhưng em thật sự rất nhớ hai người. Ban đầu, sau khi sinh con, chúng ta thường vì chuyện chăm sóc đứa bé mà nảy sinh cãi nhau, cho nên em bỏ lại con, rời bỏ anh chỉ vì không muốn tiếp tục cãi nhau.”
Vẻ mặt cô ta tình cảm nồng nàn nói tiếp “Những năm gần đây, em vẫn muốn về gặp anh và Chân Chân nhưng em sợ anh không chịu tha thứ cho em, cho nên mới do dự không dám trở về. Nhưng lần này em lấy hết dũng khí, dù anh có đánh em mắng em, nhất định em phải đến gặp anh.”
Anh kéo dãn khoảng cách với cô ta, gương mặt tuấn tú không có vẻ vui mừng khi xa cách lâu ngày mới gặp lại, ngược lại khách khí nói “Chuyện trước kia không nên nhắc lại, anh nghe nói em đã kết hôn, mặc dù hơi muộn nhưng vẫn chúc mừng em, anh phải lên máy bay về Đài Loan, em bảo trọng nhé.”
“Tiêu Tát, ba tháng trước em đã ly hôn, em rất muốn gặp con gái, anh dẫn em trở về gặp con được không?” Cô ta kéo anh, không chịu để anh rời đi.
“Lúc trước em không cần con, cần gì phải trở về gặp nó? Dù bây giờ em trở về, con bé cũng không biết em.”
Anh bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
“Em biết em sai rồi, em chỉ muốn bù đắp cho con gái, chẳng lẽ đến cả cơ hội làm việc này anh cũng không cho em? Nói thế nào thì đấy cũng là con gái em mang thai mười tháng mới sinh ra, anh không thể tước đoạt quyền lợi làm mẹ của em.” Cô ta bất bình nói.
“Không phải anh tước đoạt quyền làm mẹ của em, ban đầu chính là em không cần con.” Sắc mặt Tiêu Tát khó coi.
“Em hối hận rồi, Tiêu Tát, em muốn đi về cùng anh, anh dẫn em trở về, em hứa sau này sẽ không bao giờ bỏ lại con gái.” Cô ta nhỏ giọng năn nỉ.
“Em không cần hối hận, giờ Chân Chân sống rất tốt, không có em, con bé vẫn khỏe mạnh lớn lên, đột nhiên em xuất hiện sẽ làm đảo lộn cuộc sống của con bé.” Anh lạnh lùng cự tuyệt.
Tình cảm của anh dành cho cô ta đã hết từ lúc cô ta rời đi.
Bây giờ anh vất vả lắm mới có thể tiến triển với Triệu Phù, anh không hi vọng cô ta chen vào, phá hư quan hệ của anh và Triệu Phù.
Giờ phút này, trong lòng anh chỉ có chỗ của Triệu Phù, không có cô ta.
“Tiêu Tát, em biết rõ em sai rồi, anh không cần nhẫn tâm với em như vậy!” Vưu Tư Lệ đột nhiên mất không chế nhào qua, đôi tay ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh khóc lóc kể lể “Cho đến giờ trong lòng em cũng chỉ có mình anh, dù đã gả cho người khác cũng vậy, anh biết vì sao em ly hôn không? Là vì em quá nhớ anh và Chân Chân, chồng em không chịu nổi mới ly dị, xin anh cho em thêm một cơ hội, thật ra em vẫn rất yêu anh!”
“Nhưng anh đã không còn tình cảm với em.” Tiêu Tát thờ ơ nói với cô ta, anh thử đẩy nhưng cô ta giống như bạch tuộc tám chân, dính thật chặt trên người anh “Em buông tay ra, anh không kịp lên máy bay rồi.”
“Anh không đồng ý em sẽ không buông tay! Em biết chắc chắn trong lòng anh vẫn còn oán trách em nên mới nói chuyện tuyệt tình như vậy, anh hãy tin tưởng em, về sau em sẽ không bao giờ rời bỏ anh và Chân Chân nữa, chúng ta sẽ là người một nhà mãi không xa rời.”
“Tư Lệ, anh không thể tái hợp với em nữa.” Anh thẳng thắn nói với cô ta “Anh đã có đối tượng hẹn hò rồi.”
“Cô ta là ai?” Vưu Tư Lệ chất vấn.
“Em không cần biết, mau buông tay, anh không muốn làm em bị thương.”
Đồng nghiệp cùng anh đi công tác Hồng Kông, gõ nhẹ cửa phòng nhắc nhở anh, nếu không đi thì sẽ lỡ chuyến bay, Tiêu Tát có chút sốt ruột.
“Em không buông, trừ khi anh dẫn em cùng nhau về nhìn con gái.” Sắc mặt cô ta dữ tợn, mặt dày mày dạn không buông tay, rồi trong chớp mắt lại đổi thành vẻ mặt đau khổ “Người phụ nữ kia sẽ không thật lòng đối xử tốt với Chân Chân, chắc chắn cô ta chỉ mơ ước tài sản của anh, cho nên mới tiếp cận anh… Anh ngàn vạn lần không được để cô ta lừa!”
“Cô ấy là người như nào anh biết rõ hơn em.” Anh hỏi ngược lại “Huống chi, anh có tài sản gì để người ta mơ ước chứ?”
“Không phải anh là ông chủ của “Hương vị ngon” sao? Giá trị con người anh ít nhất cũng phải vài tỉ.” Chuyện này là trong lúc vô tình cô ta nghe được từ một người bạn tham gia vào chi nhánh của “Hương vị ngon” nhắc đến.
Nghe được chuyện này, cô ta sốc cực kỳ, mấy năm không gặp, vậy mà Tiêu Tát đã từ một thanh niên nghèo không đáng giá một đồng trở thành một ông chủ lớn.
Sau khi kết hôn cô ta vẫn ở tại Hồng Kông, căn bản không biết chuyện anh một tay sáng lập “Hương vị ngon” – chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh kiểu Trung, nếu sớm biết chuyện này, cô ta đã đi tìm anh sớm hơn rồi.
Tiêu Tát thừa dịp cô ta nói chuyện, rốt cuộc đẩy cô ta ra, anh lui về sau hai bước đề phòng cô ta lại nhào tới như lần trước.
““Hương vị ngon” có rất nhiều cổ đông, không phải chỉ có một mình anh là ông chủ.” Anh chia cổ phần cho các đồng nghiệp, cho nên những đồng nghiệp kia đương nhiên cũng là chủ công ty.
“Nhưng mà anh vẫn có tiền, làm sao anh biết được người phụ nữ kia không phải vì tiền mà đến gần anh?”
“Thì ra trong mắt em, anh là người không có sức thu hút như vật, nếu không có tiền thì sẽ không có người nào yêu anh.” Lông mày Tiêu Tát nhếch lên.
“Đương nhiên không phải, anh rất tuấn tú, rất có sức quyến rũ, dù anh không có tiền em vẫn yêu anh!”
Vưu Tư Lệ vội vàng giải thích “Anh quên rồi sao? Trước kia lúc anh không có gì cả, em vẫn ở cùng anh, sinh cho anh một đứa con, còn những người phụ nữ khác không giống em, ai biết trong lòng họ đang tính toán gì?”
Bọn họ hẹn hò lúc học đại học, khi đó còn chưa lo lắng đến vấn đề thực tế, nhưng sau khi tốt nghiệp, gặp phải hoàn cảnh bức bách, cô ta thật sự không thể cùng anh trải qua cuộc sống khó khăn không có tiền, nên bỏ lại con gái, nghe lời cha, gả cho một thương nhân ở Hồng Kông.
Ngoài cửa phòng, hai người đồng nghiệp đi cùng Tiêu Tát đang dán lỗ tai lên ván cửa, nghe ngóng động tĩnh trong phòng, thấy hình như còn chưa xong câu chuyện.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không biết người phụ nữ trong phòng ông chủ là ai, cũng không dám thúc giục ông chủ ra sân bay, suy nghĩ một chút, một người quyết định gọi điện vào hỏi anh có đặt lại chuyến tiếp theo không.
Nhận được điện thoại, Tiêu Tát không thể làm gì khác hơn là dặn họ đặt lại vé máy bay.
Thấy anh nghe điện thoại xong, lập tức Vưu Tư Lệ dùng cơ thể đứng ngăn trước cửa, uy hiếp nói “Nếu anh không đưa em về cùng, em sẽ không để cho anh ra khỏi cánh cửa này.”
Sự dây dưa của cô ta đã khiến mặt anh lộ rõ vẻ tức giận.
“Tư Lệ, giữa chúng ta đã kết thúc, không thể quay lại, cứ tiếp tục dây dưa đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.”
“Cho dù anh không dẫn em về thì em cũng sẽ tự mình về tìm Chân Chân.” Sắc mặt Vưu Tư Lệ biến đổi không ngừng, cuối cùng cắn môi, vẻ mặt chực khóc “Đó là con gái em, em có quyền gặp con bé, anh dẫn em đi gặp đương nhiên là chuyện tốt, nếu anh không muốn thì em sẽ tự mình đi tìm con bé, em sẽ bù đắp cho con bé tình thương của người mẹ những năm qua.”
“Em…”
“Anh nói chúng ta không có khả năng, nể mặt Chân Chân, cũng coi như chúng ta là bạn bè đi, em không dám yêu cầu cao, chỉ hy vọng anh đừng từ chối em, để cho em nhìn mặt con gái.” Rốt cuộc cô ta bắt đầu nhượng bộ.
Tiêu Tát không kiên nhẫn vò loạn mái tóc ngắn, thay vì để cô ta một mình trở về tìm Chân Chân, anh tình nguyện để cô ta đi thăm Chân Chân dưới sự giám sát của anh. Vì vậy, suy nghĩ một lát, anh dặn đồng nghiệp đặt thêm một chiếc vé trở về Đài Loan.
Sau khi bọn họ cùng nhau về Đài Loan, Vưu Tư Lệ lập tức đòi gặp con gái, cho nên hôm qua bọn họ mới cùng nhau đi đến nhà trẻ đón Chân Chân.
Sau đó, Vưu Tư Lệ nói cha cô ta cũng muốn gặp cháu ngoại, vì vậy họ lại dẫn Chân Chân đến nhà họ Vưu gặp ông ngoại. Ngồi chơi ở đó rất lâu, mãi đến khuya họ mới trở về.
Vì vậy, mới sáng sớm anh đã vội vã tới gặp Triệu Phù, kể lại rõ ràng mọi chuyện cho cô.
Sau khi nghe anh nói xong mọi chuyện, trầm mặc một lát, Triệu Phù mới nói.
“Vậy chuyện ước định của chúng ta còn tiếp tục không?”
“Đương nhiên là tiếp tục rồi, anh sẽ không hủy bỏ đâu.” Tiêu Tát không chút do dự trả lời.
Lại trầm ngâm một lúc, cô nhìn anh thăm dò hỏi “Cô ta là mẹ Chân Chân, anh không tính toán nối lại tình xưa với cô ta à?”
“Anh và cô ta đã không thể quay lại rồi.” Anh nói chắc chắn như đinh đóng cột, tình cảm của anh và cô ta đã kết thúc hoàn toàn ngay từ lúc cô ta bỏ lại con gái đi rồi.
“Bởi vì chúng ta đang có ước định à?” Triệu Phù hỏi lại.
“Không phải, dù anh không gặp em thì anh cũng không thể tiếp nhận Tư Lệ lần nữa, hôm nay anh và cô ta còn quan hệ thì chỉ là cha mẹ của Chân Chân, còn những cái khác đã không còn.”
Nói xong, anh theo bản năng muốn cầm tay cô, tỏ rõ nỗi lòng, nhưng anh vừa chạm vào tay cô, lập tức bị cô dùng một lực mạnh vặn cánh tay ra đằng sau.
“Ôi—” Anh đau đến nhíu mày, “Triệu Phù, em làm gì vậy? Mau buông tay ra!”
Cô sửng sốt một chút, sau khi ý thức được mình làm gì thì lập tức buông anh ra.
Anh xoa xoa cánh tay, vẻ mặt không hiểu hành vi bạo lực vừa rồi của cô.
“Em… Em không thích đàn ông chạm vào, nếu không hỏi trước, em sẽ phản kích theo bản năng.” Cô chần chừ một lúc, giải thích cho hành động vừa rồi của mình.
“Cho dù là nắm tay cũng không được?” Anh không đoán được cô ghét người khác phái đụng chạm đến vậy.
“Nếu chỉ là nắm tay thì không sao, nhưng phải nói trước, nếu đột nhiên động vào em sẽ bị giật mình.” Nếu cô giật mình, cơ thể sẽ tự động công kích.
“Có thể nói nguyên nhân cho anh được không?” Anh tin tưởng chắc chắn cô đã gặp phải chuyện gì, mới có thể bài xích người khác đụng chạm. Tiêu Tát muốn biết rõ nguyên nhân gì khiến cô như vậy, lần trước hỏi cô không nói, lần này hi vọng cô có thể nói cho anh.
Triệu Phù không trả lời, nhất thời phòng khách trở nên trầm mặc.
Cho dù là người thân, cô cũng chưa từng nói đến chuyện kia, cũng đã cách nhiều năm rồi, cô không muốn nhắc lại.
“Em không muốn nói cũng không sao, anh không ép. Về sau khi nào em nguyện ý nói cho anh biết thì nói sau.” Tiêu Tát thông cảm nói.
Anh đoán đây là một chuyện rất khó mở miệng nên cô mới không chịu nói, chờ họ ổn định một chút, tình cảm cũng sâu hơn một chút, có lẽ cô sẽ nguyện ý nói với anh.
Triệu Phù nhìn anh, chần chờ đưa tay ra.
Tiêu Tát giật mình rồi mới hiểu ý cô, vội vàng vươn tay cẩn thận cầm tay cô, động tác dịu dàng như đang cầm trân bảo vô giá.
Lòng bàn tay anh thật dày, ôm trọn tay cô, ấm áp dọc theo lòng bàn tay đi về ngực, tim cô rung động nhẹ, có một loại tình cảm từ đáy lòng dâng lên, cô mê mang ngước mắt nhìn anh chằm chằm.
Tiêu Tát nở một nụ cười, không buông tay cô ra, vẫn nắm thật chặt.
“Như vậy sẽ không làm em thấy ghét chứ?” Anh hỏi.
Cô suy nghĩ một chút rồi nhẹ lắc đầu, bị anh nắm tay như vậy cũng không thấy chán ghét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT