Khi Lý Hạo Sâm đi Hứa Từ còn đang ngủ say, không đành lòng đánh thức cậu, Lý Hạo Sâm tay chân rón rén mang giày giúp Hứa Từ dịch dịch góc chăn liền lặng lẽ rời đi.

Trong cung còn rất nhiều công việc, bây giờ trộm thanh nhàn nửa ngày, hắn cũng đã cảm thấy mỹ mãn.

Phủ Đại tướng quân, khi tứ hoàng tử đến thì Phí Viễn Chinh đang xoa huyệt Thái Dương, cau mày.

Vẫy lui hạ nhân đang muốn bẩm báo, tứ hoàng tử Lý Hạo Thịnh nhẹ tay nhẹ chân đến gần thư phòng, “Ngoại công, đang phiền lòng chuyện gì?”

Vẫn nhíu mày Phí Viễn Chinh lúc này mới ngẩng đầu, “Nga, tứ hoàng tử điện hạ, ngươi đến rồi.” Phí Viễn Chinh thấy người đến là Lý Hạo Thịnh, không nhanh không chậm đứng dậy, tôn kính có thừa, kính sợ không đủ.

Lý Hạo Thịnh cũng không để ý, ngồi ở trên chủ vị liền lại hỏi, “Ngoại công đang phát sầu chuyện gì?”

“Lễ bộ sợ là không bảo đảm, ta được báo, thái tử tuy rằng bị Lễ bộ bám lại tay chân, nhưng Hứa Từ thế nhưng trộm điều tra Lễ bộ.”

Lý Hạo Thịnh không cho là đúng: “Hứa Từ? Tiểu oa nhi kia có thể tra ra cái gì?”

“A, ngươi nhưng đừng xem nhẹ vật nhỏ kia. Vật nhỏ này rất tinh ranh, đừng nhìn bình thường là bộ dáng không hiện núi rỉ nước, sau lưng dùng thủ đoạn không ít.” Phí Viễn Chinh cười lạnh một tiếng, lắc đầu nói, “Hứa Trường Tông lăn lộn đến tình cảnh như thế, ta không tin hắn không ra sức từ giữa.”

“Hắn ngày ngày đi theo bên người thái tử, thủ đoạn của thái tử hắn cũng học không ít. Hành trình Dương Châu, thái tử có thể tình cờ bắt được mật thám Nguyệt quốc, ngoại trừ thái tử khôn khéo, còn vì mấy trợ thủ đắc lực bên cạnh hắn, Hứa Từ tuổi còn nhỏ này liền là một người trong đó.”

“Ngươi cũng đừng không nhìn nổi hắn, hôm nay ta nghe thám tử báo cáo, thủ hạ của Hứa Từ Nhan Tứ đã nhiều ngày tìm vài tiến sĩ năm xưa, mấy người đó không ngoại lệ đều là người tham dự mua bán đề thi năm đó, chỉ sợ chuyện Lễ bộ trộm bán đề thi mấy năm nay lập tức liền phải trồn lên mặt nước.”

Khuôn mặt luôn ôn nhã của Lý Hạo Thịnh có một vết nứt, “Lại có chuyện này, Nhan Tứ nói gì với mấy tiến sĩ này?”

Phí Viễn Chinh lắc đầu, “Hoàn cảnh họ trò chuyện đều là ở nơi trống trải, thám tử chúng ta chen vào không lọt, cũng không biết bọn họ nói gì.”

“Ngoại công, ngài xác định Hứa Từ nắm giữ chuyện Lễ bộ tham dự trộm bán đề thi bao nhiêu?” Lý Hạo Thịnh sờ cằm một chút, không vội suy tư nói.

Phí Viễn Chinh nói: “Nên là chuyện tám chín phần mười.”

“Vậy nếu Lễ bộ đã không bảo đảm, thà rằng đưa công lao cho Hứa Từ, chi bằng chúng ta tự mình nuốt thì sao?” Lý Hạo Thịnh gợi khóe miệng, lộ ra một tươi cười tính kế.

“Bây giờ Hứa Trường Tông bị Thái Khang đế chán ghét, mà người của chúng ta cũng bởi vì chuyện Lâm Tiêu mà thương vong thảm trọng, không bằng đẩy Hứa Trường Tông ra làm con dê chịu tội thay. Cứ như vậy không chỉ có thể giải quyết gia hỏa Hứa Trường Tông chướng mắt này, thứ hai Thái Khang đế cũng không thể không khen ngợi ngoại công ở đương triều, ngài còn có thể ở trước mặt triều thần lập lại uy tín.”

“Đến lúc đó ngài liền đề cử Lễ bộ Thị Lang người của chúng ta lên nhậm chức Lễ bộ Thượng Thư, đến khi ấy Lễ bộ không phải là của chúng ta?”

Phí Viễn Chinh nghe vậy trong mắt hiện ra tinh quang, hắn vỗ án thư, “Chủ ý này không tệ, từ xưa đến nay Lễ bộ Thị Lang kế nhiệm Lễ bộ Thượng Thư là thường lệ, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.”

Việc này giải quyết, cục đá Phí Viễn Chinh đặt ở đầu trái tim lúc này mới thả lỏng, hắn cười cười, “Tứ hoàng tử, nữ nhân kia thế nào?”

“Huấn luyện hai năm, đã bắt đầu có hiệu quả, hiện tại ta đã đặt nàng ở Ngự Thiện phòng.”

Nói đến chuyện này Lý Hạo Thịnh liền nheo mắt lại, hai năm trước hắn mới về hoàng cung, đều tràn ngập xa lạ với mọi thứ, buổi tối ngủ không được liền một mình đi dạo trong hậu hoa viên.

Cuống cuống liền đến chỗ Dịch Đình, ở nơi đó, hắn nhìn thấy một nữ nhân, một nữ nhân lớn lên gần như giống Thánh Đức hoàng hậu trong bức họa như đúc.

Nữ tử kia đề phòng hắn, hắn dùng bảy tám ngày, mới tan biến nữ tử đề phòng, từ trong miệng nữ tử biết được thân phận trước kia của nàng, người này dĩ nhiên là Ngụy tài tử bị thái tử cùng Hoa phi đối thủ một mất một còn của mẫu thân hắn đưa đến Dịch Đình.

Hắn lại hỏi thăm nhiều nơi, biết được vị Ngụy tài tử này quả thật là có bảy phần giống với Thánh Đức hoàng hậu năm đó, ba phần khác, nếu đúng khí chất, vậy hoàn toàn là một Thánh Đức hoàng hậu khác.

Nhìn Thái Khang đế ngày ngày nhìn bức họa của Thánh Đức hoàng hậu nhìn vật nhớ người, Lý Hạo Thịnh nảy ra ý hay, nếu phụ hoàng nhớ hoàng hậu nương nương đã mất như vậy, hắn liền cho gặp lại hoàng hậu, chẳng phải thú vị?

Hắn tuyệt đối tín nhiệm Phí Viễn Chinh, mưu đồ không bao lâu, hắn liền cho Phí Viễn Chinh biết chuyện này.

Chung quy hắn vừa trở về, không có một chút căn cơ, rất nhiều chuyện làm cũng quá không tiện, tỉ như tìm kiếm vú nuôi khi Thánh Đức hoàng hậu còn sống.

Phí Viễn Chinh biết kế hoạch của hắn thì chỉ cảm thấy kế này có tốt có xấu, tốt là thắng vì đánh bất ngờ, xấu là khó khăn tầng tầng.

Dù như thế, hắn vẫn theo yêu cầu của hoàng tử, tìm bà vú của Thánh Đức hoàng hậu đến.

May mắn, khi thủ hạ của hắn để chỗ bà vú, nhi tử bà vú đang vì một khoản nợ đánh bạc mà suýt nữa bị người đánh gãy chân.

Khi bà vú rời khỏi hoàng cung Thánh Đức hoàng hậu từng cho bà ta không ít kim ngân tài bảo, nhưng nhi tử duy nhất của bà ta không cố gắng, nhiễm thói xấu đánh bạc. Bao nhiêu kim ngân tài bảo cũng không đủ cho hắn tiêu xài, chỉ ba năm, hào trạch mà bà vú về nhà mua liền bị nhi tử bà ta tiêu xài không còn.

Bây giờ chỉ ở trong căn nhà cỏ tranh chỉ có bốn bức tường, thủ hạ của Phí Viễn Chinh cứu nhi tử, giúp hắn trả sạch vợ, liền mang theo bà vú trở về Kinh thành.

Lý Hạo Thịnh nói ra ý đồ đến, tự nhiên hắn cũng không có khả năng đem mưu đồ chân chính của hắn nói cho bà vú.

Hắn chỉ là nói cho bà vú Thái Khang đế nhớ Thánh Đức hoàng hậu, ngày thường buồn bực không vui. Vị hoàng tử mới về kinh hắn đây đau lòng phụ hoàng, liền từ dân gian tìm một vị nữ tử có bảy phần tương tự Thánh Đức hoàng hậu.

Thái Khang đế đều chướng mắt nữ nhân khác, dù là thế thân của Thánh Đức hoàng hậu cũng không nhìn trong mắt. Hắn chỉ cầu Thái Khang đế vào lúc thương tâm cực điểm, nữ tử này có thể giả trang thành hồn phách của Thánh Đức hoàng hậu, đến gặp Thái Khang đế.

Lý Hạo Thịnh còn vào lúc cuối cùng hứa hẹn sẽ cho bà vú một số tiền lớn, số lượng nhiều đến có thể đầy đủ mua được một tòa thành trì. Bà vú mấy năm nay luôn bôn ba mệt nhọc vì tiền, dưới sinh hoạt áp bách, bà ta sớm đã không còn là bà vú mộc mạc ôn hòa trước kia.

Bây giờ vì tiền dù là bảo bà ta □□ bà ta cũng nguyện ý, huống chi chỉ là chỉ bảo một nữ nhân dưỡng thành phong phạm của Thánh Đức hoàng hậu như thế nào.

Bà vú tự nhiên là một ngụm đáp ứng, Lý Hạo Thịnh sợ bà ta bại lộ chuyện, sau khi bà ta đáp ứng thì luôn cho bà ta ở trong một tòa biệt viện của phủ đại tướng quân.

Phạm vi hoạt động của bà ta cùng Ngụy tài tử cũng chỉ có tòa biệt viện này, trừ bà câm đưa cơm, cũng không thể khiến người khác phát hiện tồn tại của các nàng.

Mấy nơi như Dịch Đình, một ngày chết mấy người đều là chuyện thường, cho nên Lý Hạo Thịnh cho người làm cũng phá lệ dễ dàng.

Ngụy tài tử, bà vú, biệt viện, sau khi tất cả đều sắp xếp, bọn họ liền bắt đầu huấn luyện lâu dài, huấn luyện bắt chước Thánh Đức hoàng hậu, trở thành hồn phách của Thánh Đức hoàng hậu.

Ngụy tài tử ngày thường đều thả mái xuống để che trán, điểm này liền không giống Thánh Đức hoàng hậu nhất. Lý Hạo Thịnh xưa nay biết lấy niềm vui của nữ tử, chỉ cần hắn ra tay, cơ hồ không một ai có thể chạy khỏi lòng bàn tay hắn.

Vài lần liền có thể câu dẫn, Ngụy tài tử lại rất ít khi nhìn thấy nam nhân, không qua bao lâu liền đắm chìm vào, trở thành một quân cờ trung thành tận tâm của Lý Hạo Thịnh.

Hai người gần như đều làm tất cả chuyện xấu xa, lại chỉ không tiến hành một bước cuối cùng. Đơn giản là Ngụy tài tử vẫn là gái còn trinh, cơ thể ả còn chỗ hữu dụng với Thái Khang đế.

Cũng vì mấy chuyện thân mật đó, Lý Hạo Thịnh rốt cuộc phát hiện bí mật trên trán ả. Thì ra ả sở dĩ không muốn cột tóc lên, hoàn toàn là bởi vì vết sẹo bốn chữ viết nhợt nhạt trên trán ả.

“Bất quá là đi chút vết sẹo, này có gì khó?” Lý Hạo Thịnh sờ sờ □□ Ngụy tài tử, từ trong quần áo ném xuống đất lấy ra một bình sứ nhỏ, “Chính là thuốc tiên trừ sẹo mà Thái Y viện nghiên cứu chế tạo, là căn cứ phấn Sinh Cơ Nhục Cốt mà Miêu Cương thượng cống để nghiên cứu chế tạo ra, ngươi thoa bảy ngày, thử xem xem.”

Ngụy tài tử này mấy năm ở Dịch Đình bị tàn phá, cũng không còn bộ dáng hăng hái lúc trước. Bây giờ tính tình đã biến thành vâng vâng dạ dạ, dễ dàng liền bị dọa đến lui qua một bên.

Một tháng sau, vết sẹo trên trán Ngụy tài tử quả thực biến mất không thấy. Ả vui mừng khóc, ôm Lý Hạo Thịnh cảm kích khóc lóc.

Lý Hạo Thịnh quả thực là Phật sống cứu thế của ả, không chỉ cứu ả ra từ Dịch Đình nước sôi lửa bỏng kia, còn khôi phục dung mạo đã hủy đi của ả thành bộ dáng trước kia, từ sau đó, Ngụy tài tử đối với Lý Hạo Thịnh càng là nói gì nghe nấy, huấn luyện cũng càng thêm ra sức, để lấy điều này báo đáp ân tái tạo của Lý Hạo Thịnh.

Bà vú không chỉ huấn luyện Ngụy tài tử cử chỉ cách nói năng, hình dáng tư thế ngồi, còn huấn luyện cả trù nghệ của ả.

Trước đó không lâu, Ngụy tài tử cuối cùng cũng học thành, học xong hết tất cả, Lý Hạo Thịnh lúc này mới nghĩ biện pháp đưa ả vào cung, đưa đến Ngự Thiện phòng.

Nếu là Ngụy tài tử cố ý quây quần trước mặt Thái Khang đế, Thái Khang đế chỉ sẽ sinh nghi trong lòng, nhưng mà, nếu ả lạt mềm buộc chặt trốn tránh Thái Khang đế, khiến Thái Khang đế tới tìm ả, Thái Khang đế ngược lại sẽ rất tin không nghi ngờ thuyết pháp Thánh Đức hoàng hậu Tá Thi Hoàn Hồn.

Lý Hạo Thịnh am hiểu rõ cách này, liền đặt Ngụy tài tử ở Ngự Thiện phòng, mua chuộc lão thái giám trong Ngự Thiện phòng, mỗi ngày ở Ngự Thiện phòng làm một món mỹ thực trình lên cho Hoàng Thượng.

Mới đầu lão thái giám còn có nhiều sợ hãi, nhưng ngày đầu qua đi Thái Khang đế còn thưởng cho ông ta rất nhiều, ông ta cũng không phản bác nữa. Cho nữ nhân này ở Ngự Thiện phòng làm một món mỹ thực.

Lý Hạo Thịnh muốn liền là loại hiệu quả này, thức ăn là phương pháp đơn giản nhất để gợi lên hồi ức của một người. Hắn bây giờ chỉ bảo Ngụy tài tử làm một loại này trước, nước ấm nấu ếch, cách một tháng lại đổi khác, chủng loại làm được nhiều, Thái Khang đế nhất định sẽ sinh nghi trong lòng.

Khi đó, mới là thời cơ tốt nhất để Ngụy tài tử chân chính lên sân khấu.

Đến lúc đó, Ngụy tài tử chỉ cần, cử chỉ cách nói năng đều có bộ dáng của Thánh Đức hoàng hậu, nói mình là Thánh Đức hoàng hậu, lại giả vờ chạy trốn, lạt mềm buộc chặt, Thái Khang đế liền sẽ nửa tin nửa ngờ.

Nhiều lần như thế, ả nói ra bí sự mà bà vú nói cho ả, chỉ có Thái Khang đế, Thánh Đức hoàng hậu cùng bà vú biết, Thái Khang đế nhất định sẽ rất tin không nghi ngờ ả chính là Thánh Đức hoàng hậu.

Đến lúc đó nhân cơ hội ám sát cũng tốt, ném cho □□ ăn cũng tốt, thậm chí thổi gió bên tai cũng tốt, làm được đều là phá lệ tiện lợi.

Không hiểu sao cứ có mấy cái ô vuông =.= Lúc đầu tưởng bản convert có vấn đề, ai ngờ bản raw cũng thế. Dù cho ta biết nó có ý gì nhưng cũng không tiện sửa, mn nghĩ sao thì nghĩ v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play