Kiếp trước kiếp này, Mục Liên Hạ lần đầu tiên làm như vậy.

Cậu trước giờ được cho là thuần lương, dù cho có tính kế thì cũng chưa từng làm qua chuyện gì khác người —— bị ép tự nhiên không tính.

Nhưng bây giờ cậu đã biết rõ, có vài người mình có nói đạo lý với họ thì cũng vô dụng, họ thậm chí ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu, có lẽ là loài sinh vật giống như loài người đi.

Sau khi Mục Liên Hạ biết cảnh ngộ của Mục Khả Hân, cảm giác với hai mẹ con này càng thêm không xong. Khác không nói, ít nhất, Mục Khả Hân là con gái ruột của Lý Tố Anh, là chị ruột của Mục Khả Kiệt, họ sao có thể làm thế với cô? Càng miễn bàn Mục Liên Hạ bị họ cho là người ngoài.

Trước đây khi chú Mục Thành vẫn tốt, còn có thể thoáng đè nén một chút, nhưng bây giờ Mục Thành đã tàn phế trong mắt họ, họ không thèm kiêng nể gì nữa.

Cho nên Mục Liên Hạ cũng không tính dùng phương pháp trao đổi của người văn minh để trao đổi với họ. Nếu mấy người muốn diễn, tôi theo đến cùng. Cái thứ danh tiếng này… Mục Liên Hạ không để ý.

Mà sau khi Mục Liên Hạ diễn kịch khóc kêu những lời đó ra, mấy người vừa nãy còn đang thảo luận thậm chí là chỉ trích cậu phần lớn đều bắt đầu đánh dẹp Lý Tố Anh: “Vừa nãy bà ta nói chuyện đáng thương như vậy tôi thiếu chút nữa còn cho là thật.”

“Mục Liên Hạ cũng đủ thảm, tôi biết chuyện cậu ấy đi làm công, chính cậu ấy cũng không kiêng dè. Làm người còn rất tốt nữa.”

“Vậy mà bảo con gái cháu trai nghỉ học bỏ học nuôi con trai bà ta? Bà ta vẫn còn mặt mũi mà khóc ở đây à?”

Hoàn toàn không nghĩ tới mấy chiêu dùng ngon lành lúc trước đã mất hiệu quả ở đây, Lý Tố Anh có chút hoảng. Nhưng bà ta giống con trai bà ta thuộc loại không biết xấu hổ vô địch thiên hạ nên chỉ dừng vài giây, sau đó càng thêm ra sức khóc đến trời tranh đất dậy: “Con sao có thể nói thím vậy chứ! Thím nuôi con mười hai năm không có công lao cũng có khổ lao mà! Thím biết con không thích nhà thím luôn nhớ về nhà mình, nhưng mười hai năm nay thím dùng cái gì của con? Có thiếu ăn thiếu mặc không? Có ngược đãi con không? Không có đi, thím hoàn toàn coi con là người một nhà mà!”

Mục Liên Hạ cười lạnh trong lòng, trên mặt làm ra vẻ mặt mờ mịt: “Phải không?”

“… Đúng, đúng vậy, ” Lý Tố Anh cảm giác có chỗ không đúng ở trong lòng, nhưng vẫn dán nhãn  tình thân, “Hoàn cảnh nhà thím không tốt con cũng không phải không biết, chỉ dựa vào một mình chú con để chống căn nhà này, bây giờ ông ấy xảy ra chuyện, chẳng lẽ con không làm gì à?”

“… Vậy, thím tới đây, là muốn con làm gì?” Mục Liên Hạ kéo dài giọng, phóng đại, cố để cho mọi người nghe rõ, “Tất cả tiền học phí tiền sinh hoạt của con đều phải dựa vào bản thân, hôm qua khi anh họ tới tìm con thì con đã biết chú xảy ra chuyện, sau đó còn rất sốt ruột mà gửi tiền cho chú. Con thật sự không có nhiều tiền, thím cũng đừng ghét bỏ, đó là tấm lòng của con.”

Lý Tố Anh há miệng, đột nhiên cảm thấy lời nói bị đổ về trong miệng.

Bà ta không phải đồ ngốc, lời lẽ bình thường dùng ngon ơ vậy mà hôm nay không thể thực hiện được ở đây bà ta đã thấy có chút bất an. Bây giờ Mục Liên Hạ nói ra lời này, nếu bà ta đòi tiền nữa… Có lẽ mọi chuyện sẽ múc nước đổ đi thật.

Lý Tố Anh chuyển tròng mắt: “Con không về nhà thăm chú con à? Ông ấy rất nhớ con.”

“Nhưng chú càng hi vọng con có thể học tập thật giỏi, ” Mục Liên Hạ làm mặt vô tội, “Lại nói, trong nhà không phải có thím à, bây giờ ở nhà chỉ còn một mình chú, sao thím lại để chú ở nhà tới tìm con chứ! Thím mau về nhà chăm sóc chú đi! Nếu cần tiền… Con, con đi mượn giùm thím…”

Lý Tố Anh quả thực nghiến răng nghiến lợi cảm thấy răng cũng ngứa: “Liên Hạ con nói lời này là có ý gì. Thím cũng không gạt con. Hoàn cảnh trong nhà bây giờ không tốt, thật sự thiếu tiền. Thím cũng không thể không có lương tâm mà để con nghỉ học về giúp, nhưng bên anh con thật sự cần con chịu trách nhiệm nhiều hơn. Cái đó… trước đây con lấy mười vạn đồng tiền từ trong tay chú thím… Có thể cho chú thím chút hay không?”

Nhìn bà ta nói hay bao nhiêu, nói thẳng là cho, mà không phải mượn. Về phần lương tâm… bà ta đã không còn từ lâu.

Mục Liên Hạ thấy ghê tởm trong lòng, trực tiếp trừng lớn mắt: “Thím khó khăn đến vậy à? Mười vạn đó của con là tiền thím mua phòng con, con đã để dành định kỳ, hết cách rồi. Đúng rồi, tiền bồi thường khi ba mẹ con xảy ra chuyện và tiền gởi ngân hàng của nhà con lúc trước có lẽ cũng được khoảng mười tám vạn, thím lấy dùng đi.”

Cậu dừng một chút.

“Không đúng, con quên, lúc trước thím nói tiền đó xem như tiền sinh hoạt mà con sống ở nhà thím mười hai năm.”

Lý Tố Anh ngây ngốc nghe, cảm thấy người trước mắt căn bản không phải Mục Liên Hạ, mà là ai đó khoác túi da của cậu.

Bà ta theo bản năng lui về phía sau một bước, sau đó cảm thấy không nên đứng vững lần nữa.

“Con…”

“Thím à, tôi đã nói trắng ra vậy rồi, ” Mục Liên Hạ thu lại nét mặt, biến thành lạnh băng. Cậu buông tay ra, đứng thẳng người, “Tôi ở nhà thím mười hai năm, quả thật không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng ăn là đồ mà Mục Khả Kiệt không thích ăn, mặc là đồ hời hoặc là quần áo cũ mà Mục Khả Kiệt không muốn mặc. Chỉ cần tôi ở đó, công việc giặt quần áo nấu cơm quét tước vệ sinh của nhà thím đều do tôi làm, ngoại trừ tiền học thì chưa bao giờ cho tôi tiền khác, càng miễn bàn tới lớp phụ đạo. Tôi mua sách ôn tập đều là nghĩ cách để dành tiền hoặc là căn bản chỉ có thể chép tay. Tôi không chống đối thím, bảo tôi làm việc tôi cũng yên lặng đi làm, tiền đại học thím bảo tôi đừng lấy một phân tiền từ thím đừng hòng trở về nữa tôi cũng làm được. Tôi cho rằng tôi đã tự do, tiền ba mẹ tôi để lại cho tôi, phòng ở để lại cho tôi bây giờ đều là của thím, thím còn có gì không thỏa mãn? Ngay cả chút thứ để sống yên thân cuối cùng của tôi cũng muốn tính kế?!”

Lời này cậu đã muốn nói rất lâu rồi.

Cảm xúc cậu có chút kích động, nhưng sau khi nói xong ngược lại cảm thấy hơi giận lắng đọng trong lòng nháy mắt tiêu tán đi rất nhiều.

“Cái gì cũng không bằng con trai thím, tôi thi điểm cao thím không nhìn, con gái thím chịu oan ức thím không nhìn, lấy mọi thứ để đi nuôi cái tên Mục Khả Kiệt đó, cũng chỉ có thím là thấy tự hào! Bây giờ chú bị đứt chi nằm trong bệnh viện, một mình! Hai mẹ con mấy người thì giỏi thật đó, lấy chút lý do rồi chạy đến chỗ tôi tính kế.”

Mục Liên Hạ nhìn chằm chằm ánh mắt bà ta, trong mắt là ác ý không thèm che giấu. Cậu nhìn thẳng vào bà ta, cho đến khi bà ta lảo đảo bỏ chạy.

Nếu một người vẫn luôn là “bánh bao”, vậy thì ức hiếp cậu đã là một loại thói quen.

Nhưng sau khi “bánh bao” bắt đầu phản kháng, người ức hiếp cậu liền bắt đầu sợ hãi.

Đoạn “diễn” này, có rất nhiều người đều nhìn rõ, sau khi Lý Tố Anh đẩy ra đám người chạy đi vẫn còn đang nghị luận. Trong đó có một đàn em cậu quen biết trực tiếp xông qua cho cậu một cái ôm: “Đàn anh tụi em đều đứng sau anh ủng hộ anh!”

Mục Liên Hạ cười với cậu ta, buông lỏng tay vỗ vỗ vai cậu ta: “Vậy thì cám ơn cậu trước.”

Tiết buổi sáng vẫn phải hủy. Đạo viên vỗ vỗ vai Mục Liên Hạ không nói gì, bảo cậu về phòng ngủ nghỉ ngơi một lát. Nhưng chuyện này khiến cậu khá hưng phấn, không có gì cần nghỉ ngơi.

Hôm qua ngủ rất ngon nên lúc này cậu một chút cũng không mệt. Ở trước bàn đọc sách mấy phút phát hiện thật sự không đọc được nữa, Mục Liên Hạ xoa xoa tóc, lấy di động ra bắt đầu đọc tiểu thuyết. Kết quả một bộ còn chưa đọc đến phần V, di động đã vang.

Số lạ, Mục Liên Hạ nghĩ nghĩ, vẫn nhận điện thoại. Mà điện thoại vừa kết nối thì đối diện liền đổ ập xuống tiếng chửi rủa thậm tệ. Lúc trước khi Mục Liên Hạ ở sở luật sư cũng nhận qua cuộc điện thoại như vậy, trực tiếp dứt khoát lưu loát cúp. Chờ sau khi cúp thì cậu mới đột nhiên phản ứng lại, cái giọng đó hình như là Mục Khả Kiệt.

Chỉ là Mục Khả Kiệt sao có thể biết số điện thoại của cậu? Mục Liên Hạ không khỏi nhăn mi.

Vừa cúp chỉ chốc lát sau thì số lúc nãy lại gọi tới, Mục Liên Hạ nhíu mày lại, nghĩ nghĩ rồi vẫn nhận.

Lần này Mục Khả Kiệt trong điện thoại ngược lại không còn mắng chửi người nữa, nhưng thái độ vẫn không xong như trước.

“Thằng nhóc mày đúng là cánh cứng.” Mục Khả Kiệt cười lạnh một tiếng.

Trước đây Mục Liên Hạ chưa bao giờ xung đột ngay mặt với Mục Khả Kiệt, Mục Liên Hạ luôn là tính cách có thể không ầm ĩ thì không ầm ĩ, nhưng lần này cậu cũng không tính nén giận. Chỉ là thái độ này của Mục Khả Kiệt khiến Mục Liên Hạ thật sự cảm thấy ghê tởm.

Giọng cậu lạnh lùng: “Có chuyện gì? Không thì tôi cúp.”

“Ai ai ai đừng, ” Giọng Mục Khả Kiệt nháy mắt giương cao, “Mày làm như vậy với mẹ của tao thím của mày ngược lại là có lý đó!”

“Tôi cúp.”

“Đừng đừng! Rồi tao nói thẳng, mày chắc chắn không cho tiền tao đúng không?” Mục Khả Kiệt nhanh chóng nói hết lời, “Tao cũng không cần chín vạn của mày, mày cho tao tám vạn là được.”

“… Điên.” Mục Liên Hạ dứt khoát cúp điện thoại.

Cậu cầm điện thoại ném đến cạnh bàn, cảm thấy tâm tình tốt lập tức không còn.

Di động kiên nhẫn vang rất lâu, Mục Liên Hạ nhận lần nữa. Cậu không nói chuyện, chờ đối diện mở miệng.

“Mày bây giờ có năng lực, tính tình cũng lớn lên rồi nhỉ.” Mục Khả Kiệt cười lạnh một tiếng, “Đừng nói tao không cho mày cơ hội. Như vậy đi, giữa trưa ngày mai Song Hòe có một nhà hàng không tệ tên ‘Quý tân lâu’ mày cũng biết đi. Giữa trưa mười hai giờ rưỡi phòng 888 không gặp không về. Mày hoặc là tới, hoặc là tao tiếp tục quấy rầy không cho mày sống yên ổn. Dù sao tao cũng không mệt.”

Mục Liên Hạ nhắm chặt mắt, cảm thấy lòng ngực đang sôi trào.

Người này đúng là cực kỳ không biết xấu hổ!

Cậu cắn răng nhịn: “Đi, để tôi nhìn xem anh chơi chiêu trò gì.”

Cúp điện thoại, cậu khôi phục tâm tình, sau đó gọi điện cho Tống An Hoài: “Em nhớ anh rồi làm sao đây?”

“Giữa trưa ăn cái gì? Đến công ty tìm anh?”

“Rồi. Em mua cơm tìm anh.” Mục Liên Hạ hơi mím môi cười.

Tâm tình có không xong đi nữa, nghĩ tới Tống An Hoài thì cũng tốt hơn nhiều.

Chỉ là không biết, Mục Khả Kiệt rốt cuộc muốn làm gì. Cậu đi là được, hai người đó thật sự có thể khiến cậu không sống yên ổn. Cậu vẫn muốn giải quyết trong một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play