Người đang nói chuyện với ông quản lý ký túc xá là một người con trai trẻ, một thanh niên hơi gầy, vậy mà không phải là Lý Tố Anh mà cậu tưởng.
Nhưng gã ở trong mắt Mục Liên Hạ thì có chút quen thuộc, nhưng chỉ là có loại cảm giác này mà nhớ không nổi gã là ai.
Người trẻ tuổi mặc đồ thể thao màu xanh nhưng có vẻ có chút chật vật, tóc tuy nhìn như màu đen, hơi dài mà đầy dầu còn lộn xộn. Gã hơi gù người, cho người ta một loại cảm giác khúm núm, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Mục Liên Hạ, lập tức lộ ra dáng vẻ vui vẻ bất ngờ.
Người nọ à một tiếng, đi hai bước rời khỏi cửa sổ của ông trông cửa. Gã một tay vẫy tóc mái hơi dài của mình, một tay còn lại cắm vào túi áo: “Mày không biết tao?”
Mục Liên Hạ vô tội lắc đầu.
Người nọ xùy cười một tiếng: “Tao là Mục Khả Kiệt.”
Mục Liên Hạ thiếu chút nữa không thể tin được lỗ tai của mình.
Mục Khả Kiệt?
Trong đầu nháy mắt hiện ra dáng vẻ của Mục Khả Kiệt, gã hơi béo phì nên khuôn mặt đều bị chen chúc đến có chút biến hình, cái cằm nâng lên hàng năm vô cùng ngạo mạn, tựa như bản thân đứng đầu thiên hạ, người khác đều phải cúng bái mình. Huống chi Mục Khả Kiệt ngoại trừ không phải đồ hàng hiệu thì không mặc cũng có thể xử lý mình sạch sẽ ra khuôn ra dạng… Người gầy yếu suy sút còn có chút đầy dầu ở trước mặt bây giờ, là Mục Khả Kiệt?
Đừng giỡn!
Nhưng nhìn kỹ… Bây giờ gầy xuống thì mặt mũi của gã cũng rõ ràng hơn nhiều, bởi vì là chị em song sinh, rất nhiều nơi giống Mục Khả Hân cũng rõ ràng. Nói vậy… cũng hoàn toàn có thể là Mục Khả Kiệt.
Thấy Mục Liên Hạ trừng lớn mắt, Mục Khả Kiệt cười: “Có phải không nhận ra hay không? Tao gầy vẫn đẹp trai nhở.”
Mục Liên Hạ gật đầu, lời này ngược lại không sai. Sau khi Mục Khả Kiệt gầy xuống tuy mặt mũi không thể nói rõ là đẹp trai bao nhiêu, nhưng cũng được cho là thanh tú dễ nhìn, đặc biệt khi so sánh với gã của quá khứ, cứ như hai người khác hẳn.
Đời trước qua nhiều năm như vậy Mục Khả Kiệt cũng không ốm qua, đời này là chuyện gì?
Nhưng có nói thế nào thì Mục Liên Hạ cũng không bởi vậy mà bị dọa. Cậu dừng một chút: “Được rồi, dù cho anh là Mục Khả Kiệt… Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Mục Khả Kiệt lúc này tựa như không còn dáng vẻ e dè khi nhìn thấy lúc đầu nữa, ở trước mặt Mục Liên Hạ khôi phục lại sự vênh váo hống hách ngạo mạn: “Tao tìm mày không được à? Còn cần thông báo cho mày? Không có chuyện tới tìm mày thì sao? Nói sao thì nhà tao nuôi mày mười hai năm, mày tốt xấu cũng gọi tao một tiếng anh, vậy mà dám trực tiếp gọi tên tao!”
Mục Liên Hạ hừ lạnh một tiếng, vừa nãy khá giật mình khi Mục Khả Kiệt xuất hiện nên không có biểu hiện gì, nhưng cậu hoàn toàn không muốn chung sống hòa bình với Mục Khả Kiệt, huống chi còn chưa bao giờ chung sống hòa bình qua. Lúc trước là phải nhịn, bây giờ cậu không cần phải nhịn nữa. Nghĩ đến cuộc gọi của Mục Khả Hân, Mục Liên Hạ đoán Lý Tố Anh đi tìm Mục Khả Hân, mà Mục Khả Kiệt thì trực tiếp đến chỗ Mục Liên Hạ. Đúng là một chút cơ hội cũng không buông tha.
“Tôi tưởng mười hai năm đó tôi đã trôi qua thế nào thì chính anh cũng biết, thứ nên cho đã cho rồi tôi cũng không nợ mấy ngươi… Huống chi, anh có tư cách tự xưng là anh tôi à?” Mục Liên Hạ kéo khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười.
Mục Khả Kiệt có lẽ là không hề nghĩ tới Mục Liên Hạ sẽ trở nên miệng lưỡi bén nhọn như vậy. Mục Liên Hạ trong trí nhớ của gã còn dừng lại ở hai năm trước, Mục Liên Hạ khúm núm chẳng có một chút địa vị trong ngôi nhà đó, mà không phải cậu của bây giờ thoạt nhìn cũng rất có năng lực.
“Ê tao sao mà không phải anh mày!” Nâng tay vuốt vuốt tóc mái, Mục Khả Kiệt giật giật, “Thôi, mấy chuyện đó không quan trọng. Lần này tao tới để đòi tiền mày. Ba tao xảy ra chuyện, mày ít nhất cũng phải đưa chút gì đó đi.”
Mục Liên Hạ động lỗ tai, bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy xót xa thay cho Mục Thành. Nhìn đi, đây là con trai chú đó.
Cậu mặt không biểu tình: “Chú bị gì?”
Mục Khả Kiệt đi lên vài bước: “Chân đứt.”
“Vậy anh đến làm gì? Không ở nhà chăm sóc cho chú?” Mục Liên Hạ nhìn chằm chằm gã.
Lý Tố Anh đi tìm Mục Khả Hân, Mục Khả Kiệt đi tìm cậu, Mục Thành cắt chi ở chân bây giờ hẳn là đang ở bệnh viện một mình… Thật là…
Mục Khả Kiệt quả nhiên vẫn là Mục Khả Kiệt. Gã nâng cằm, dáng vẻ khinh thường: “Tao khi nào thì chăm sóc được người ta? Ông ta chỗ nào cần tao chăm sóc, cũng đâu có chết.”
Mục Liên Hạ lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh mắt Mục Khả Kiệt, cảm thấy người này thật đúng là không phải con người.
Cậu thẳng lưng, tựa như từ trên cao nhìn xuống Mục Khả Kiệt bị cậu nhìn chằm chằm đến da đầu run rẩy: “Tôi biết, tôi sẽ gửi tiền vào trong thẻ của chú.”
Mục Khả Kiệt sửng sốt, lúc này lớn giọng phản bác: “Mẹ nó mày đừng có! Ách… Không cần, không cần phiền toái như vậy, mày trực tiếp đưa cho tao là được, tao mang về cho ba tao. Ông ta nhất định sẽ rất vui khi mày còn nhớ ông ta.”
Mục Liên Hạ cười lạnh một tiếng: “Không, một chút cũng không phiền. Mày có lẽ vẫn phải về trường, nào dám phiền mày đi một chuyến?”
“Tao bảo mày đưa tiền cho tao mày nghe không hiểu hả!” Mục Khả Kiệt nóng nảy chà chà chân, không còn giả bộ nữa, “Mẹ tao nói khi mày đi ba tao có cho mày mười vạn, hai năm nay tao cũng không hi vọng là lấy về hết được, mày cho tao chín vạn là được.” Gã nói rồi đưa tay ra, cứ như cho tiền gã là một loại vinh quang vậy.
Mục Liên Hạ quả thực bị tức đến cười.
Trên thế giới này thật sự có người như thế, có thể làm chuyện không phân rõ phải trái thành đúng lý hợp tình, tựa như họ mới là chân lí, hoàn toàn không để ý người khác. Mục Khả Kiệt là như thế, Lý Tố Anh cũng là như thế, những người cậu gặp qua, cũng có như vậy.
Bọn họ đang đứng ở cửa ký túc xá, ở đây người đến người đi đã gợi ra chú ý nhất định. Đến đến đi đi có người chỉ là đi ngang qua, có nhìn hai mắt, còn có mấy người đang vểnh tai nghe.
Mục Liên Hạ không sợ người khác nghe, có người ở đây cậu ngược lại càng thêm giải sầu một chút. Mà Mục Khả Kiệt cũng không sợ người khác nghe, gã tới lấy tiền, lấy xong rồi đi, sau khi đi rồi thì ở Song Hòe còn ai quen gã chứ?
Cho nên gã gật đầu, dáng vẻ tự nhiên là vậy: “Mày nghe không hiểu tiếng người hả? Tao đang đòi tiền mày đó.”
Người không cần mặt vô địch thiên hạ, Mục Liên Hạ đã bị tức đến cười ra tiếng: “Ha ha ha ha buồn cười thật, vì sao tôi phải cho anh tiền?”
Mục Khả Kiệt cau mày: “Mục Liên Hạ mày đọc sách đọc đi đâu rồi? Học tới ngu rồi hả, cả nói mà cũng nghe không rõ? Tao lặp lại cho mày một lần, ba tao nằm viện, mày cho tao tiền, tao lấy tiền rồi đi bảo đảm không dính mày nữa. Ba tao là chú ruột của mày, mày sẽ không giả vờ giả vịt không cho gì cả chứ. Mười vạn ba tao cho mày tao cũng không cần mày trả hết cho tao, chín vạn là được.”
“Tiền đó là tiền tôi bán phòng anh cũng biết mà. Dựa vào gì mà phải cho anh?” Mục Liên Hạ cảm thấy tính tình của mình thật sự là quá tốt, đến giờ mà vẫn chưa đánh gã.
“Tao kệ! Tao con mẹ nó là đang đòi tiền mày chứ không phải là đang thương lượng với mày! Bảo mày trả tiền mày giả ngu với tao hả!” Mục Khả Kiệt cảm thấy Mục Liên Hạ có thể sẽ không hợp tác, vẻ mặt có chút dữ tợn. Gã tiến lên một bước, xắn tay áo chuẩn bị làm một trận với Mục Liên Hạ. Nhưng sau đó, di động của Mục Liên Hạ vang.
Lúc nãy đã cầm di động ở trong tay, Mục Liên Hạ cũng lười để ý tới Mục Khả Kiệt, lấy di động thuận tiện chuẩn bị nhận, có lẽ là Tống An Hoài đến.
Kết quả không tưởng được, Mục Khả Kiệt nhìn thấy di động của cậu thì nháy mắt ánh mắt càng sáng: “Đây là kiểu mới nhất của Phong Linh? Cho tao đi cho tao thì tao sẽ không so đo với mày nữa.”
Mục Liên Hạ lui về sau một bước, cau mày dùng sức trừng gã.
Nhưng dù sao cũng là người không cần mặt vô địch thiên hạ, Mục Khả Kiệt hoàn toàn không để ý tới thái độ của Mục Liên Hạ hoặc là nói trực tiếp làm bộ như nhìn không thấy, gã đã vươn tay qua tính giành lấy. Không hề nghĩ tới Mục Khả Kiệt có thể làm chuyện này Mục Liên Hạ không nhìn kỹ đã bị Mục Khả Kiệt chộp lấy điện thoại, hai người mỗi người kéo di động xé rách ở cửa ký túc xá.
Tiếng chuông di động còn đang vang, cũng còn đang rung ở trong tay. Kết quả hai người đều không giành được, di động tạo thành một đường parabol xinh đẹp rơi ở nơi xa trên đất, tiếng chuông lập tức ngừng.
Mắt Mục Liên Hạ đỏ lên, cậu chạy vài bước qua nhặt điện thoại lên. Di động đã vỡ, pin rơi khỏi khung máy, màn hình cũng nứt.
Cậu cắn răng đứng lên, đi tới liền cho Mục Khả Kiệt một nắm đấm vào bụng.
Mục Liên Hạ từng đứng chung với Mục Khả Kiệt như là một đứa bé gầy yếu, nhưng Mục Liên Hạ bây giờ còn khỏe hơn Mục Khả Kiệt một ít.
Mục Khả Kiệt bị đánh đến lảo đảo vài bước đặt mông xuống đất. Gã nôn khan một tiếng, che bụng bị đánh dáng vẻ không thể tin được: “Mày đánh tao… Mày cũng dám đánh tao?!”
Mục Liên Hạ nắm chặt nắm tay, không nói chuyện.
Đánh xong nắm đấm này, tất cả mọi người đang nhìn đều sôi trào. Ông quản lý ký túc xá đi ra quát lớn vài câu, còn có bạn bè cạnh phòng ngủ quen biết Mục Liên Hạ tiến đến: “Không sao chứ, cần giúp gì không?”
Mục Liên Hạ lắc đầu, tầm mắt đặt trên người Mục Khả Kiệt.
Chuyện xảy ra ở đây phần lớn mọi người đều không quá rõ, vừa nãy tiếng họ nói chuyện cũng không quá lớn, bây giờ mọi người đều đang bàn tán.
Mục Khả Kiệt mê mang một trận, tự chống đất bò lên. Gã hung hăng nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người liền nói một câu độc ác rồi ôm bụng chạy đi.
“Mục Liên Hạ, giỏi, giỏi, mày đồ… mày mẹ nó đừng có mà hối hận cho tao!”
Mục Liên Hạ nhìn bóng dáng gã, chậm rãi kéo khóe miệng, ánh mắt cũng hí lại.
Cậu thì thào tự nói: “Được đó, tao ở đây chờ… Thù mới hận cũ, mình cùng nhau tính.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT