“Mục Liên Hạ, có người tìm!” Một bạn học ở cửa phòng học thò người vào, “Nhanh lên! Là gái đẹp!”
Không biết xảy ra chuyện gì Mục Liên Hạ khép sách lại, đẩy đẩy kính mắt, đứng lên.
Độ của kính không cao, mua vào mùa thu năm ngoái, Mục Liên Hạ phần lớn chỉ đeo khi đọc sách học tập.
Ra cửa phòng học, ngoại trừ mấy bạn học đang xem náo nhiệt —— trong đó có người gọi cậu vừa nãy, còn có ba cô gái xa lạ. Mục Liên Hạ dùng trí nhớ phi phàm của mình hiện giờ nói với bản thân, cậu không biết mấy cổ.
Mấy cô gái nhìn Mục Liên Hạ mà tui chọc cô cô chọc tui, chủ yếu là hai cô gái bên cạnh chọc cô gái tóc ngắn có vẻ vô cùng cứng ngắc ở giữa.
Mục Liên Hạ không rõ, trừng mắt nhìn lộ ra một nụ cười khách khí ôn hòa: “Xin hỏi các cô tìm tôi à? Tìm tôi có chuyện gì không?”
Cô gái tóc đuôi ngựa đứng bên phải cô gái tóc ngắn thấy dù cho có chọc thế nào thì cô bạn vẫn không ra sức, vì thế hắng cổ họng mình mở miệng: “Cái đó, đàn anh… có thể qua đây một chút không?”
Mục Liên Hạ và mấy cô gái đến một căn phòng trống.
Thấy chung quanh không có ai, mặt của cô gái tóc ngắn rốt cuộc cũng không đỏ nữa. Cô dừng một chút, giọng nhỏ xíu mở miệng: “Đàn anh… anh có bạn gái chưa?”
Mục Liên Hạ sửng sốt, thiếu chút nữa không phản ứng kịp.
Khoan đã, cô bé này là tới tỏ tình với mình?! Mình… mình đâu có biết cổ đâu!
Mượn động tác đẩy gọng kính để che giấu sự xấu hổ của mình, Mục Liên Hạ ăn ngay nói thật: “… Tôi có người thích rồi.”
Cô gái rất thất vọng mà à một tiếng: “Xin lỗi đã quấy rầy đàn anh.”
Nói xong, cùng với hai cô bạn kia chạy mất.
Mục Liên Hạ hơi dở khóc dở cười, hoàn toàn không rõ các cô bé đàn em này đang làm gì. Không đợi chuông vào học vang, di động cậu đã vang trước.
Di động là Tống An Hoài đưa cho cậu, giống hệt cái của Tống An Hoài, còn treo một sợi dây nhỏ giống hệt nữa, cũng chỉ có cái tên khắc bên trên là khác. Điện thoại hiện là Lý Thụy Phong, Mục Liên Hạ nhận điện thoại: “Anh không phải đang chụp hình à?”
“Đúng đó, khi nào cậu tan học thì tới tìm tôi, tôi cũng chụp với cậu mấy tấm!” Lý Thụy Phong ở đầu bên kia tràn đầy trung khí. Năm nay hắn tốt nghiệp năm tư, hai hôm nay nơi nơi đều là sinh viên năm tư chụp hình tốt nghiệp.
Mục Liên Hạ nâng tay nhìn thoáng qua đồng hồ: “Tôi có lẽ là trước khi anh ăn xong cơm trưa thì tôi vẫn không dành thời gian được.”
Còn một tiết chưa học, vào học xong còn phải thuận tiện đi mở hội để nói về cuộc thi mô phỏng tòa án cho các đàn em, Mục Liên Hạ rất bận rộn.
“Vậy thì buổi chiều? Tôi chờ cậu ăn cơm.” Bên kia truyền đến tiếng có người gọi hắn, Lý Thụy Phong ừ vài câu, lại nói hai tiếng rồi cúp điện thoại.
Mục Liên Hạ đứng trong phòng học trống rỗng, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hôm qua vừa trời mưa, trên mặt đất có vài nơi còn có thể nhìn thấy dấu vết ẩm ướt, góc độ này coi như không tệ, cậu có thể nhìn thấy Thư Viện cách đó không xa, mà trước cửa Thư Viện đang có một đám người tốt nghiệp đang tung mũ của họ lên để chụp ảnh.
Giật nhẹ áo, Mục Liên Hạ về phòng học ngồi, qua mấy phút nữa là phải vào học.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt là đã một năm. Mục Liên Hạ còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của Lý Thúy Phong, kết quả bây giờ hắn đã tốt nghiệp!
Nói đến, cậu hiện tại ở trường học coi như là một nhân vật phong vân. Đám con trai trong lớp Chính pháp vốn đã không nhiều, hơn nữa phần lớn đều coi như là thiếu niên tri thức gầy yếu, tháng chín năm hai Mục Liên Hạ bị bắt ra trận tất cả hạng mục có thể ra trận trên đại hội thể dục thể thao, sau đó còn thêm Hạ Đình Ngọc gióng trống khua chiêng đến tìm người, cậu lập tức nổi tiếng.
Cuộc sống sinh viên rất vô vị, có chút chuyện để tám đã đủ cho họ tám rất lâu rất lâu. Mục Liên Hạ mặt mũi đẹp, có người chống lưng, sau khi bị đào ra liền thành người làm mưa làm gió trong trường. Nói vậy thì cũng không đúng, dù sao cũng không khoa trương đến thế, nhưng chắc chắn là có nhiều người biết cậu, cậu có thể cảm giác được, huống chi trong phòng ngủ còn có một con sâu mạng trà trộn trên diễn đàn.
Sau học kỳ hai năm nhất, cậu xem như nhận thân. Chẳng có chuyện gì phức tạp cả, chỉ là ăn bữa cơm gia đình rất đơn giản, rồi gọi người theo thứ tự.
Mục Liên Hạ ban đầu cũng không tính làm vậy, cậu cảm thấy nếu như tiếp xúc với họ thì sẽ có chút phiền phức. Nhưng có lẽ là đến từ lòng bồi thường, mọi người đều rất tốt rất tốt với cậu, một chút chuyện phiền toái cũng không có. Bây giờ cậu cũng đã đổi giọng gọi người, mà điều duy nhất khiến cậu ăn không tiêu chính là bà ngoại cậu năm lần bảy lượt gọi cậu về ăn cơm…
Ví dụ như bây giờ, di động cậu rung, lấy ra xem, tin nhắn của bà ngoại —— “Hạ Hạ tối hôm nay qua ăn cơm nhé? Ngoại tự mình xuống bếp cho cháu!”
Bên Phụ Sa gọi là bà ngoại, bên Song Hòe gọi là ngoại, Mục Liên Hạ thường xuyên gọi lẫn lộn, dù sao cũng không để ý. Tay nghề bà ngoại khá tốt, nhưng đêm nay cậu chỉ có thể tiếc nuối mà tỏ vẻ là không thể quay về, khoảng thời gian này bởi vì phải tham gia một cuộc thi luận văn Luật học, cậu đã một tuần không gặp Tống An Hoài. Hôm nay thứ sáu, nếu cậu không hiện thân nữa… Tống An Hoài sẽ bùng nổ.
Một năm qua tình cảm giữa họ cũng rất tốt, nhưng Tống An Hoài hiện tại đang bận rộn không ngừng.
Tháng mười năm ngoái công ty khoa học kỹ thuật của hắn liền bắt đầu chia chén canh smartphone này, bây giờ tất cả đều đi trên quỹ đạo, được vây trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, Tống An Hoài bận đến hận không thể một phút đồng hồ bẻ hoa thành hai nửa, cũng vì Tư Tư nên hắn còn có thời gian nghỉ ngơi, không thì có lẽ phải mời bảo mẫu rồi. Cứ như vậy, Tư Tư vẫn sẽ có lúc không thể trông nom, khi đó bé cũng chỉ có thể theo Lộ Lộ đến nhà bé ấy ở, chuyện này Tư Tư ngược lại là vui vẻ.
Mở hội xong, Mục Liên Hạ gọi cho Lý Thụy Phong hẹn gặp ở căn tin, đợi khi đến thì Lý Thụy Phong và Lô Quảng Viễn đều đã ở đó, mỗi người cầm một lon bia ướp lạnh, thổi ở miệng.
Thời gian một năm, cũng đủ để Mục Liên Hạ có thể đối mặt với người có quan hệ với cậu đời trước. Tốt xấu gì thì cậu có thể coi Lô Quảng Viễn bạn tốt của Lý Thụy Phong, như là bạn của bạn, mà không phải nghĩ hắn chính là “Ác mộng” lúc trước. Mà Lô Quảng Hằng, có lẽ thật sự bởi vì khác biệt đi. Vụ án đó sau này ầm ĩ có chút lớn, chẳng những người phụ trách bị phán tù mấy năm, tiền bồi thường cũng là một số tiền đáng kể. Lô Quảng Hằng ngược lại không phải không gượng dậy nổi, nhưng ngã rất thảm thì lại là thật, công trình công ty trong tay không còn tỏa sáng như đời trước, ngược lại chỉ có thể bắt đầu đầu tư trên phương diện khác.
Thấy Mục Liên Hạ đến, Lý Thụy Phong cho cậu một ly hồng trà đá đã chuẩn bị trước, sau đó nở nụ cười mập mờ với cậu: “Nghe nói hot boy Mục hôm nay được tỏ tình?”
Mục Liên Hạ ngậm hồng trá đá ở trong miệng còn chưa nuốt xuống thiếu chút nữa đã phun ra: “Đừng nói bừa!”
“Chuyện phiếm về cậu bây giờ rất nhiều đó, ” Lý Thụy Phong cười đến ý vị sâu xa, “Lúc tôi nói cho Hạ Đình Ngọc, nghe nói khi đó anh ấy đang ở chỗ Tống An Hoài, vừa vặn bị nghe được.”
Mục Liên Hạ: “…”
“Đến đến đến ăn cơm thôi, ăn cơm xong mình đi chụp ảnh đi ~” Lý Thụy Phong nhìn Mục Liên Hạ xấu hổ thoáng cái cười, hắn dùng sức vỗ vai Mục Liên Hạ, “Anh đây tốt nghiệp rồi!”
Mục Liên Hạ trợn trắng mắt với Lý Thụy Phong: “Biết biết, buổi chiều tôi rãnh đi dạo với anh.”
Có lẽ là khi tốt nghiệp thật sự buồn bã, Lý Thụy Phong luôn sáng sủa lạc quan cũng có chút ảm đạm. Buổi chiều hắn chạy đến tất cả các góc trong trường, có lẽ bộ nhớ của máy ảnh kỹ thuật số cũng muốn đầy. Khanh Hoàn vốn là một ngôi trường rất lớn, bên trong cũng có rất nhiều chỗ đẹp. Mục Liên Hạ thiếu chút nữa mệt ngã, Lô Quảng Viễn xin tha với Lý Thụy Phong trước: “Tiểu Thụy tha cho tôi đi tôi không được rồi… Không thì mình tìm một chỗ nghỉ một lát trước ha?”
Lý Thụy Phong lấy tay quạt gió ở cạnh mặt: “Cũng được rồi, sau này cũng không phải không có cơ hội quay về… Mình cứ vậy đi.”
Lô Quảng Viễn làm bộ dáng sống sót sau tai nạn.
Vừa lúc họ đang cách khá gần một cánh cổng nhỏ, mấy người ra cổng đến một quán đồ uống lạnh, chọn xong thì bắt đầu trò chuyện tôi một câu cậu một câu.
“Tôi không muốn tốt nghiệp a…” Lý Thụy Phong kẹp vai Lô Quảng Viễn liều mạng lắc, “Tại sao nhanh như vậy liền tốt nghiệp chứứứứ!”
Lô Quảng Viễn bị hắn lắc đến đầu choáng não căng, liên tục vẫy tay: “Cũng không phải tôi ép cậu tốt nghiệp đâu chứ cậu có thể đăng ký môn khác học lại nữa mà!”
“Chủ ý xấu, ” Lý Thụy Phong lập tức buông tay, tùy ý để thân thể Lô Quảng Viễn đụng vào trên lưng ghế dựa, “Nghe cậu còn không bằng tốt nghiệp.”
Lô Quảng Viễn giật giật khóe miệng.
Nhìn Lý Thụy Phong vẫn tỏa ra sức sống bốn phía, Mục Liên Hạ nâng tay chà xát mũi, sau đó nhận điện thoại được gọi tới: “Buổi tối đi ăn cơm?” Đầu bên kia điện thoại là chất giọng trầm ổn của Tống An Hoài.
Mục Liên Hạ hơi nheo mắt: “Được đó ~ “
“Anh đến trường đón em nhé, có lẽ là khoảng năm giờ rưỡi, liên lạc bằng điện thoại.” Tống An Hoài nói, “Tư Tư hôm nay anh nhờ chị dâu đón rồi, Hạ Đình Ngọc có giới thiệu một quán, mình đến đó nhé?”
“Anh nghe Hạ Đình Ngọc và Lý Thụy Phong nói bậy?” Mục Liên Hạ nhướn mi.
“Không có, chỉ là nhớ em.” Tống An Hoài vững giọng nói lời lãng mạn.
Mục Liên Hạ vội ho một tiếng, lại ừ một tiếng: “Vậy chiều gặp.”
“Chiều gặp.”
Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, bữa tối này chắc chắn phải ngâm nước nóng.
Lý Thụy Phong gọi thêm mấy người qua, tụ họp nhỏ của họ còn đang tiếp tục, lúc này di động Mục Liên Hạ lại vang.
Lấy ra nhìn, dĩ nhiên là Mục Khả Hân.
Quan hệ giữa cậu và Mục Khả Hân đã dịu đi rất nhiều, nhưng thật sự không gần gũi được, hai người rất ít rất ít khi liên hệ, phần lớn đều là thông qua tin nhắn, có lẽ đây là lần đầu tiên Mục Khả Hân gọi điện thoại cho cậu…
Mục Liên Hạ có chút tò mò vì sao đối phương lại gọi điện thoại cho cậu, mà khi bắt máy thì nháy mắt bên kia liền truyền đến giọng nói nôn nóng của cô: “Liên Hạ, bên mẹ tôi có đến tìm cậu không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT