Câu nói của Hạ Đình Ngọc ngược lại là ngoài dự đoán của Mục Liên Hạ.

Cậu không nghĩ tới Hạ Đình Ngọc sẽ dứt khoát nhận cậu như vậy. Theo tính cách của Hạ Đình Ngọc, hắn coi như là người nói một không hai, hắn nói lời này chính là nói hắn nhận Mục Liên Hạ làm em họ.

Mục Liên Hạ nhìn Hạ Đình Ngọc mà thấy có chút phức tạp, nhưng Hạ Đình Ngọc lúc nãy thì phức tạp, bây giờ đã khôi phục dáng vẻ như trước kia, dựa vào lưng ghế tùy ý để Mục Liên Hạ nhìn hắn. Qua một lúc lâu, Hạ Đình Ngọc không nhịn được nữa mở miệng: “Cậu có gì muốn nói?”

“Tôi không rõ, ” Ngón trỏ Mục Liên Hạ bắn lên vách sứ trắng của ly trà, nhìn nước trà gợn sóng đưa đẩy, “Tôi không cảm thấy anh tìm tôi là mang ý nghĩa gì cả. Nói thật, chuyện này tôi thà rằng không biết thì hơn.”

Mục Liên Hạ nghĩ rất nhiều.

Nếu là cậu của đời trước, cậu có lẽ sẽ thật sự được sủng mà lo. Cậu bị ức hiếp ở cái nhà đó rất nhiều năm, đến Song Hòe cũng không nhận được những khát vọng như lúc ban đầu. Nếu… Nếu có người thân xuất hiện, cậu nhất định sẽ rất vui. Nhưng họ không.

Chuyện này, là sau khi cậu sống lại, sau khi mọi thứ đi theo quỹ đạo trong dự đoán thì mới xuất hiện.

Chẳng những không khiến cậu thấy vui, ngược lại còn có cảm giác quấy rầy kế hoạch của cậu, dù cậu cũng chẳng có kế hoạch nào.

Mục Liên Hạ cười khổ một tiếng: “Tôi nhớ rõ mẹ tôi lúc trước có nói. Nhà tôi vốn đã ít người thân. Tôi còn hỏi mẹ… Mẹ cũng muốn biết vì sao.”

Hạ Đình Ngọc thở dài: “Có thể kể cho tôi nghe không? Chuyện là như thế nào? Thời gian quá lâu, tôi cũng chỉ điều tra được sơ sơ. Lúc đó sau khi biết có thể là cậu thì tôi đã liên hệ người đi kiểm tra nhà cũ của cậu, chỉ biết là cô đã qua đời rất lâu, may mà lấy được ảnh chụp tôi mới có thể xác định. Nhưng dù cho cô đã qua đời lâu như vậy, trước đây vì sao không liên hệ với gia đình? Mà ở lại Phụ Sa?”

Mục Liên Hạ hừ một tiếng, đáy lòng nói không nên lời, ánh mắt nhìn Hạ Đình Ngọc như cười như không: “Tống An Hoài nói với tôi, lúc trước mẹ mất tích, là do bị bắt cóc?”

Hạ Đình Ngọc ngồi ngay ngắn, gật gật đầu.

“Anh thấy, mẹ trốn thoát sẽ lông tóc vô thương à?” Mục Liên Hạ ngoài cười nhưng trong không cười, “Tôi cũng không biết nhiều, khi đó tôi còn nhỏ, mẹ cũng không nói mấy chuyện này cho tôi nghe. Tôi chỉ biết, không biết làm sao mà mẹ đến Phụ Sa gặp ba tôi, hơn nữa, mẹ bị mất trí nhớ. Không biết là bị kích thích hay là gì, có lẽ là do thuốc chăng, ngoại trừ tên của mình, thì mẹ chẳng hề nhớ rõ gì cả, ngay cả độ tuổi cũng nhớ không nổi, càng đừng nói chi là liên hệ với người nhà.”

Ánh mắt Mục Liên Hạ có chút mơ hồ, nhìn như là đặt trên người Hạ Đình Ngọc, nhưng trên thực tế thì không.

Hạ Đình Ngọc có lẽ cũng không nghĩ đến điều này. Mất trí nhớ hoàn toàn không trong phạm vi tự hỏi của hắn.

“Mẹ cũng muốn tìm thấy gia đình chứ, anh nghĩ khoảng cách giữa Phụ Sa và Song Hòe xem, anh thấy mẹ có thể tìm được à? Hai mươi mấy năm trước cũng không phải hiện tại, ” Mục Liên Hạ lại đưa tay bắn vách ly, “Cho nên sau này, mẹ cũng không tìm nữa.”

Hạ Đình Ngọc trong nháy mắt cảm thấy mình không nói nên lời được.

“Vậy cậu…” Hắn dừng một chút, “Cô…”

“Đã qua rồi, ” Mục Liên Hạ cười cười, tuy rằng nụ cười nhìn qua cũng không phải vui vẻ, “Bây giờ tôi sống rất tốt, cho nên, tôi thấy chúng ta như vậy cũng rất tốt.”

Hạ Đình Ngọc hơi ngây người: “Cậu… có ý gì?”

Mục Liên Hạ khẽ cười một tiếng, cầm ly uống sạch nước trà đã hết ấm, đứng lên: “Tôi đi xem Lý Thụy Phong, ngài Hạ xin cứ tự nhiên.”

Nói xong cậu không chút để ý mà mở cửa ra ngoài, để lại Hạ Đình Ngọc ngồi tại chỗ mở to hai mắt nhìn.

Hạ Đình Ngọc quả thực sợ ngây người.

Nếu là một người cái gì cũng không biết, hắn còn có thể nói với bản thân là cậu ta cái gì cũng không biết, nhưng Mục Liên Hạ đi theo Tống An Hoài đó! Cậu ta không thể không biết Hạ Đình Ngọc đại diện cho nhà họ Hạ, mà nhà họ Hạ đại diện cho cái gì.

Hắn không ngại lấy suy nghĩ ác độc nhất để suy đoán người khác.

Hạ Đình Ngọc và Tống An Hoài là bạn bè lâu năm, hắn luôn không coi trọng tình cảm giữa Tống An Hoài và Mục Liên Hạ. Khác không nói, Mục Liên Hạ dù cho có thật sự thích Tống An Hoài ở bên cậu ta thì sao? Với cái tính đó của Tống An Hoài?

Xin lỗi, hắn hoàn toàn không biết Tống An Hoài ở trước mặt hắn và Tống An Hoài ở trước mặt Mục Liên Hạ là không hề cùng một đẳng cấp.

Kết quả… Mục Liên Hạ cứ vậy mà… đi?

Chẳng yêu cầu gì cả, cũng không nói muốn nhận người thân… Hạ Đình Ngọc trợn tròn mắt.

Không đợi khi não hắn phản ứng lại, Mục Liên Hạ đã cùng Lý Thụy Phong khoát vai về phòng, ngay sau đó là thức ăn đủ cả sắc hương lên bàn theo thứ tự. Mục Liên Hạ mỉm cười nghe Lý Thụy Phong líu ríu, hoàn toàn không cho Hạ Đình Ngọc cơ hội nói chen vào. Hạ Đình Ngọc chẳng những không thể nói rõ với Mục Liên Hạ, nhìn Lý Thụy Phong nhiệt tình với Mục Liên Hạ… Hạ Đình Ngọc cảm thấy đồ ăn có chút chua.

Bụng được lấp đầy, lòng tò mò của Lý Thụy Phong đã hoàn toàn không áp chế được nữa.

Hắn ngậm đũa, nhìn Hạ Đình Ngọc vẫn là vẻ mặt bất thường như nãy, nhíu nhíu lông mày: “Nói đi, chuyện gì? Lúc tôi tránh đi thì hai người đã có thống nhất suy nghĩ rồi đúng không?”

“Không có.”

“Không có gì cả.”

Lý Thụy Phong bĩu môi, nhướn nhướn mi với Mục Liên Hạ, nâng nâng cằm với Hạ Đình Ngọc.

Câu “Không có” vừa nãy là của Hạ Đình Ngọc, câu “Không có gì cả” là của Mục Liên Hạ.

Lý Thụy Phong lại ăn một miếng, sau đó chưa hết ý mà buông đũa: “Thôi đi, như vậy thì chắc chắn không nói gì tốt lành rồi. Đến cùng là gì? Em không cảm thấy Liên Hạ có quan hệ gì với anh.”

Hạ Đình Ngọc cười cợt nhả với Lý Thụy Phong: “Vì sao không thể có quan hệ chứ?”

Lý Thụy Phong trợn trắng mắt với Hạ Đình Ngọc: “Anh thôi đi, từ khi anh bảo em là muốn gặp Liên Hạ thì em liền biết trong lòng anh có quỷ chắc chắn là có chuyện, nói đến cùng là chuyện gì? Đã thông qua em thì chắc chắn không hề kiêng dè em, anh cũng đừng có bắt nạt người anh em của em, không thì… Ha ha.”

Hạ Đình Ngọc lúc này đã rũ mắt còn kém vươn ra ba ngón tay lên thề: “Tiểu Thụy lòng anh đối với em là thiên địa đều biết nhật nguyệt chứng giám! Em không thể nghi ngờ anh được!”

Vì thế Hạ đại thiếu gia bị Lý Thụy Phong đạp một cước: “Miệng lưỡi trơn tru! Anh lén đổi khái niệm!”

Mục Liên Hạ nhìn mà thấy buồn cười, lắc lắc đầu.

Sau khi quậy đủ Hạ Đình Ngọc nhìn thoáng qua Mục Liên Hạ, chậm rãi mở miệng: “Cô của anh em còn nhớ rõ chứ…”

Lúc Lý Thụy Phong ra đời thì Hạ Hinh Hoa đã mất tích, hắn tự nhiên chưa thấy qua. Nhưng chuyện nhà họ Hạ luôn tìm đứa con gái mất tích thì hắn tự nhiên là biết, quan hệ với Hạ Đình Ngọc còn gần gũi như vậy, hắn đương nhiên là gật đầu, rồi thoáng tò mò: “Có tin của cô rồi à? Vậy bà Hạ rốt cuộc cũng có thể thả lỏng rồi.”

Cười khổ một tiếng, Hạ Đình Ngọc nhún vai: “Này, người anh em của em, là em họ của anh.”

Lý Thụy Phong choáng váng.

Hắn cứng ngắc quay đầu, nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ cười không biến hóa một lúc lâu, sau đó cứng ngắc quay lại, đứng lên nghiêng mình về phía trước, tóm cổ áo Hạ Đình Ngọc: “Anh nói cái gì?”

Hạ Đình Ngọc lập tức làm dáng xin khoan dung: “Tiểu tổ tông ơi là tiểu tổ tông đừng kích động vậy chứ.”

Lý Thụy Phong trực tiếp buông tay, đặt mông về lại chỗ ngồi, sau đó lại nhảy qua kéo Mục Liên Hạ: “Cậu… cậu…”

Hắn “cậu” hồi lâu vẫn không nói được câu nói thứ hai.

Mục Liên Hạ nhìn hai người đó, chậm rãi ăn một miếng sườn heo: “Anh giới thiệu không tệ, đồ ăn ở đây đúng là ăn ngon.”

Lý Thụy Phong nhe răng trợn mắt: “Sao lại kéo đến chuyện này chứ! Đề tài vừa nãy của mình là… Cậu dĩ nhiên là con trai của cô Hạ? Trời ơi trời ơi!”

Hạ Đình Ngọc nhìn Lý Thụy Phong nhảy nhót, không nói chuyện.

“Chuyện này tôi cũng vừa mới biết thôi, ” Mục Liên Hạ buông đũa xuống, “Nhưng cũng không quan trọng. Mẹ tôi đã qua đời rất nhiều năm, tự nhiên là không có gì cho người để ý rồi.”

Cậu thốt ra lời này, vẻ mặt Lý Thụy Phong có chút xấu hổ. Hắn vỗ vỗ vai Mục Liên Hạ, sau đó ngồi lại vị trí của mình: “Rồi rồi chúng ta ăn cơm.”

Mục Liên Hạ rốt cuộc không nhịn được nữa, phụt một tiếng bật cười: “Đừng giả bộ nữa, không có gì đâu.”

Bữa cơm này không thể nói rõ là ăn được ra sao, hương vị ngon thì ngon thật, nhưng bầu không khí khi bắt đầu và sau đó thật sự có chút kỳ dị, Mục Liên Hạ cảm thấy bữa cơm này có thể là ăn không tiêu rồi. Hừm… Lần sau có cơ hội thì nhất định phải đến nữa, hương vị quán này đúng là ngon hàng đầu.

Ăn cơm xong đã sắp một giờ. Cậu và Hạ Đình Ngọc không còn bất cứ chủ đề nào để đàm luận về chuyện này nữa, xem như là mỗi người lui một bước. Thái độ của Mục Liên Hạ là không muốn có quan hệ với nhà họ Hạ. Dù trên thực tế cậu cũng không tính không liên hệ với nhà họ Hạ, nhưng cũng không phải ở đây liền làm anh em tốt với Hạ Đình Ngọc. Mà Hạ Đình Ngọc… Hắn hơi sợ Mục Liên Hạ.

Cũng không phải là sợ gì, Hạ đại thiếu không sợ trời không sợ đất sao có thể sợ Mục Liên Hạ? Hắn chỉ là không tìm được cách để đối mặt với thái độ của Mục Liên Hạ.

Về phần Lý Thụy Phong… Được rồi hắn hoàn toàn không để ý.

Ra cửa Thực Khách Cư, Mục Liên Hạ lễ phép tạm biệt hai người. Buổi chiều cậu xin nghỉ không tính đi sở luật sư, vì thế tính trực tiếp bắt xe về trường, không muốn ngồi xe Hạ Đình Ngọc tiếp nữa.

Hai người đó cũng không nói gì, Lý Thụy Phong dường như muốn, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Mục Liên Hạ mới vừa đi, Hạ Đình Ngọc đã dắt Lý Thụy Phong đến chỗ đỗ xe.

Lý Thụy Phong không nhịn được, mở miệng hỏi hắn: “Anh… tính sao đây? Ba và bà nội của anh đã biết chưa?”

Hạ Đình Ngọc ngậm điếu thuốc, không châm lửa: “Lúc trước anh lỡ miệng, bà anh chỉ biết là có tin tức, chứ không biết cụ thể. Anh cũng không dám tin, nên không nói với bà.”

“Vậy tính sao với Liên Hạ đây? Liên Hạ có vẻ không thích gặp anh, ” Lý Thụy Phong kiên quyết không thừa nhận mình có chút sung sướng khi người gặp họa, “Có cách gì chưa?”

Hạ Đình Ngọc bới tóc: “Anh đang đau đầu đây! Bà anh chắc chắn không tha cho anh…”

Hắn vừa nói xong, di động liền vang lên. Vừa nghe, thì bên kia đã truyền đến tiếng quở trách ùn ùn kéo đến của ba Hạ: “Thằng nhóc mày mẹ nó chạy đi đâu đó hả! Cút đến bệnh viện cho tao bà nội mày nằm viện rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play