Khi Mục Liên Hạ nhận được điện thoại, cảm thấy hoảng hốt một trận.

Di động cậu mới mua sau khi nhận tiền lương hai hôm trước, dù sao lên đại học không có di động cũng không tiện. Cậu tốn mấy trăm đồng mua cái di động second-hand, tuy rằng dở chút nhưng tốt xấu vẫn có thể sử dụng. Mà chuyện đầu tiên cậu làm khi mua được di động là thông báo cho cô và mấy đứa bạn.

Mà vừa rồi, cô Vương điện thoại qua cho cậu, nói thư báo trúng tuyển của cậu đến rồi, hơn nữa còn là… đại học Khanh Hoàn.

Cậu có chút hoảng hốt nhìn chằm chằm di động nửa ngày, sau đó gần như là bay đi tìm mẹ của Phó Kỳ Kỳ: “Dì ơi…”

Mẹ Phó Kỳ Kỳ rất là thân thiết: “Sao thế?”

“Cô bảo con đi lấy thư báo trúng tuyển…” Mục Liên Hạ cười có chút ngại ngùng.

“Đây là chuyện tốt a!” Mẹ Phó Kỳ Kỳ nở nụ cười, người phụ nữ có chút phúc hậu cười đến cả mắt cũng thấy không rõ, “Mau đi nhanh đi, hôm nay không cần qua, chờ chút nữa đi chơi với mấy đứa Kỳ Kỳ.”

“Dạ, ” Mục Liên Hạ lễ phép tạm biệt, “Cám ơn dì.”

Sau khi rời tiệm cơm thì Mục Liên Hạ lập tức đến trường, cô Vương đã chờ ở đó.

Nhìn thấy Mục Liên Hạ đến đây, cô Vương không khỏi cười đầy mặt: “Đúng là chúc mừng em mà, lần này thi rất tốt.”

Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Mục Liên Hạ cũng không khỏi cười theo: “Dạ, mấy năm nay cám ơn cô.”

“Không cần cảm ơn cô, ” Cô Vương rất vui, “Lên đại học cũng phải duy trì dáng vẻ bây giờ đó. Lên đại học là con đường khác, không thể bỏ phí.”

“Em biết.”

“Được rồi, cô cũng không nói thêm gì, ” Cô Vương phất phất tay bảo Mục Liên Hạ đi, “Kỳ thật em lần này khá may đó, lúc trước khi biết điểm trúng tuyển còn sợ em không lên được, em lần này đúng là thành tích tốt một trên một mà.”

Mục Liên Hạ không nói gì, vẫy tay với cô rời khỏi trường học.

Cho đến khi trong tay lấy được thông báo trúng tuyển, cậu mới tính là yên tâm trong lòng. Lúc trước cậu tuy rằng cảm giác mình lần này chắc chắn có thể lên, nhưng vẫn ôm chút thấp thỏm. May mà không có vấn đề.

Trường của Mục Liên Hạ đời trước ở thành phố Song Hòe, hơn nữa còn là đại học nội thành, cách đại học Khanh Hoàn chỉ hai con phố. Khanh Hoàn ở trong nước xếp hạng số một số hai, cứ việc không phải một trong những trường cao đẳng cao nhất nhưng cũng là số một, mà trường của Mục Liên Hạ đời trước so với đại học Khanh Hoàn chắc chắn là hai cấp bậc.

Cậu đời trước thi đại học ghi danh không quá tốt, đến đại học tự nhiên chỉ thoáng chú ý đôi chút, cho nên chuyện cậu đủ điểm trúng tuyển Khanh Hoàn cậu đương nhiên biết. Huống chi cậu chỉ là làm theo khả năng, không ghi danh ngành kinh tế đào tạo tốt nhất, mà là lựa chọn Luật.

Luật từng là ngành đứng đầu, nhưng vào ngày nay lại có rất nhiều người khinh thường.

Bởi vì cửa thiết lập thấp, tương đương một bộ phận trường học đều có ngành này, nhưng bởi vì nguồn đào tạo khác biệt, nhiều người học lại không có bao nhiêu người học tinh thông, dẫn đến ngành này sau này gặp phải vô số vấn đề xấu hổ.

Nhưng đối với Mục Liên Hạ mà nói cũng không phải chuyện.

Luật trên ý nghĩa nào đó cũng là một ngành chỉ cần đầu tư thì sẽ có hồi báo. Dù sao có vài người trước đây chưa bao giờ tiếp xúc lĩnh vực này qua, nhưng lại chỉ phí thời gian không quá dài liền có thể thông qua cuộc thi tư pháp quốc gia, hoặc là khi thi đậu nghiên cứu sinh ngành thi vào Luật. Mục Liên Hạ đời trước có ăn qua chút mệt, khi đó cậu có chút muốn học pháp luật, lần này có cơ hội, cậu một chút cũng không hối hận.

Đời trước Mục Liên Hạ có chút mờ mịt nghe theo cô đề nghị, lựa chọn một ngành ngôn ngữ, hơn nữa suy xét nhiều lần lựa chọn tiếng Anh.

Kỳ thật ngành ngôn ngữ Anh này không phải không tốt, nhưng quả thật phải phí rất nhiều thời gian. Nhưng đời trước Mục Liên Hạ sau khi gặp mấy chuyện đó thì ở đâu mà còn lòng dạ học tập? Đại học bốn năm chỉ thi đến cấp bốn.

Nghĩ tới đây, Mục Liên Hạ không khỏi nắm quyền.

Nếu đã thay đổi… Cậu nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

Từ trường đi ra không quá lâu cậu liền nhận được điện thoại của Phó Kỳ Kỳ, nghĩ đến mẹ của Phó Kỳ Kỳ khẳng định đã nói cho đám Phó Kỳ Kỳ. Họ ở trong điện thoại nghe vào tai quả thực còn hưng phấn hơn cả cậu, hẹn đến một tiệm bánh ngọt mới mở để tám chuyện. Mà chờ khi Mục Liên Hạ đến, họ đã cầm một ly đồ uống lạnh uống, nhàn nhã ghê gớm.

“Mấy người sớm đã ở nơi này nên mới bảo tôi tới nhỉ, ” Mục Liên Hạ lau mồ hôi trên trán, “Trời nóng vậy, lại gạt tôi.”

Quan Dũng cười hắc hắc, đoạt lấy túi văn kiện mà Mục Liên Hạ xách trong tay: “Liên Hạ cho tôi xem xem!”

Mấy người vui vẻ đến gần cùng nhau đọc thư báo của Mục Liên Hạ.

Kỳ thật bốn người họ đều thi đậu đại học, hơn nữa cũng đều không tệ. Mục Liên Hạ là học sinh khoa Văn, Phó Kỳ Kỳ và Quan Dũng là học sinh khoa Lý, Vu Hiểu Nhiên ban đầu học khoa Lý, sau này chuyển qua khoa Văn. Lần này có thành tích, mấy người đều ghi trường trong tỉnh, hơn nữa còn ở cùng nhau, thư báo trúng tuyển có sớm hơn Mục Liên Hạ mấy ngày, nhưng đối với đại học Khanh Hoàn bọn họ vẫn còn mới lạ.

“Lúc trước còn muốn nói ông đi quá xa, nhưng thấy thành tích của ông thì ở trong tỉnh cũng quá oan ức, ” Vu Hiểu Nhiên đẩy đẩy kính mắt, “Tụi này biết ông sau khi đi có lẽ sẽ không trở lại, nhưng phải nhớ rõ liên hệ đó.”

Mục Liên Hạ cười vỗ vỗ vai nó: “Yên tâm đi Nhiên tử, không quên được tụi bây đâu.”

Phó Kỳ Kỳ thì nghĩ nhiều hơn chút: “… Tôi nhớ rõ chú ông mấy hôm trước mới về… Ông…”

“Chú về là chuyện tốt, ” Mục Liên Hạ gật gật đầu, “Thím không tốt với tôi, nhưng ở trước mặt chú thì cũng không làm trắng trợn qua, khi chú ở đây thì tôi tốt hơn chút.” Ít nhất việc nhà mấy hôm nay không phải toàn bộ đều là Mục Liên Hạ đang làm, đồ ăn đều là Lý Tố Anh tự làm.

“Hai hôm nay tôi dọn đồ rồi đi, ” Mục Liên Hạ khẽ thở dài một hơi, “Trước khi tôi đi thì tụ tập, được không?”

Quan Dũng giúp cậu bỏ thông báo trúng tuyển vào trong túi văn kiện, vươn tay ôm chặt Mục Liên Hạ: “Đi! Bạn bè mời ông ăn cơm! Đến lúc đó liền đến Song Hòe ăn ông!”

“Được, hẹn rồi đó.”

“Chờ!”

***

Tuy rằng nói sau khi thi đại học cũng buông thả không ít, nhưng vẫn còn tâm tính trẻ con nên họ còn có chừng mực. Ít nhất khi Mục Liên Hạ trở về trời còn chưa tối, chú Mục Thành đang ngồi trên sô pha xem TV.

Mục Thành mấy hôm trước mới từ bên ngoài trở về, mấy hôm nay ở nhà nghỉ ngơi.

Không thể nói Mục Liên Hạ hoàn toàn không quan tâm chú mình, nhưng Mục Liên Hạ cũng không quá biết rõ Mục Thành đang làm gì. Cậu biết Mục Thành chạy trên biển, nhưng cũng không phải cả năm, mà là chạy biển nửa năm, rồi làm việc trên đất liền. Mà lần này chú trở về là xem như sớm.

Ngày Mục Thành ở nhà bình thường đều rất thoải mái, Lý Tố Anh rất ít khi cãi nhau với cậu, tựa hồ vẫn kính trọng với chủ gia đình này, hay là xuất phát từ bản thân hoàn toàn là ăn của nhà người ta, nên ôn hòa rất nhiều. Mà khi Mục Thành ở nhà, thức ăn cũng tương đương tốt.

Mà trên bàn cơm, Mục Liên Hạ lựa chọn mở miệng.

Chuyện đời trước ký ức của cậu vẫn còn mới mẻ, cậu bởi vì ầm ĩ trở mặt mấy đứa bạn cho nên căn bản ở trong nhà nghỉ một ngày, mà bởi vì khác trường cho nên trước khi Mục Thành trở về thì thông báo trúng tuyển của cậu đã đến.

Tiếp đó, cậu liền xé rách mặt với thím Lý Tố Anh.

Đối phương cuối cùng chỉ cho cậu một năm học phí năm ngàn nguyên, sau đó bảo cậu vĩnh viễn đừng trở về nữa. Mục Liên Hạ cũng kiên cường, vẫn không trở về qua, cho đến khi cùng đường mới thôi.

Mà lần này, cậu khẳng định không thể khiến mình chật vật như vậy nữa.

Bởi vì còn chưa đến cuối tuần, cho nên Mục Khả Kiệt cũng không trở về, mà chuyện Mục Khả Hân rời nhà trốn đi Lý Tố Anh cũng không nói cho Mục Thành, dùng cái cớ đến nhà bạn chơi để qua loa cho qua. Vào lúc họ ăn cũng được kha khá, Mục Liên Hạ buông bát đũa mở miệng: “Chú…”

“Sao vậy?” Mục Thành nhìn Mục Liên Hạ.

“Con nhận được thông báo trúng tuyển, ” Mục Liên Hạ hiện ra rất bình tĩnh, “Con… muốn đi học đại học.”

Mục Thành sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Đây là chuyện tốt a! Con thi đến đâu?”

Mục Liên Hạ lại chuyển đề tài, trường học của cậu kiểm tra là có thể biết, nhưng cậu không muốn nói. Cậu im lặng cúi đầu, nhìn bát rỗng: “Chú, con muốn đi.”

“A?” Mục Thành trong khoảng thời gian ngắn còn chưa phản ứng lại được.

Mục Liên Hạ mím môi, ngẩng đầu nhìn Mục Thành đã không còn trẻ: “Chú, con muốn bán phòng ở.”

Mục Thành sắc mặt suy sụp xuống: “Liên Hạ con đang nói lời vô liêm sỉ gì đó, phòng ở nói bán là bán sao? Còn nữa con từ đâu có phòng ở mà bán?”

Mục Liên Hạ trên mặt bình tĩnh không gợn sóng: “Chú, ba mẹ con khi xảy ra chuyện phòng ở của nhà vẫn còn mới, con biết đó là của con. Sau đó, ngày đó con nhìn thấy phòng ở kia có người ra vào, thím lấy phòng ở cho thuê rồi.”

Phòng ở đó đã sớm không còn như trong trí nhớ của cậu. Cậu lúc trước còn không biết Lý Tố Anh cho thuê phòng ở, sau này bọn Vu Hiểu Nhiên nói cho cậu phòng ở của cậu sớm đã có người vào ở.

Cậu vừa mới nói xong, Mục Thành liền nhìn Lý Tố Anh, mang theo chút tàn khốc: “Chuyện hồi nào!”

Lúc này Lý Tố Anh trên thực tế còn có chút sợ Mục Thành, ấp úng nói không ra lời.

“Chú,” Mục Liên Hạ cắt đứt Mục Thành muốn tiếp tục chất vấn, “Chú không ở nhà cho nên chú có thể không rõ, nhưng chú cũng không thể một chút cũng không biết. Căn nhà này con không ở được nữa, con cũng đã trưởng thành, cho nên con muốn chuyển ra ngoài. Chỉ là phòng ở kia con không muốn nữa, cho nên con muốn bán.”

Lý Tố Anh nghe lời này liền không kịp tự hỏi vì sao Mục Liên Hạ sẽ nói vậy, bà ta đã theo bản năng cất cao tiếng, chống eo liền bắt đầu chửi: “Tao #$%^%&(*)(_)*)*)! Bà đây cho mày ăn mặc nhiều năm như vậy mà thằng nhãi nhà mày còn làm vậy với bà?!”

Mục Liên Hạ một lời không nói, chỉ là dùng hai mắt trầm tĩnh nhìn thẳng Lý Tố Anh, dọa đến bà ta không khỏi lui về sau một bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play