Mục Liên Hạ khi khai giảng bận rộn xong đến ngày thứ ba thì đi tìm đạo viên (giáo viên hướng dẫn) xin phép.
Nhưng bởi vì cậu muốn xin phép ít nhất là một tuần, cho nên đạo viên không cho nghỉ được, ngược lại là đi tìm viện bí thư.
“Lúc này mới vừa khai giảng, em vì sao lại muốn xin nghỉ về nhà?” Bí thư là một người đàn ông dáng nhỏ ôn hòa, thầy đẩy đẩy kính mắt nhìn Mục Liên Hạ, “Còn muốn xin phép một tuần?”
Mục Liên Hạ mím môi: “Em muốn về Phụ Sa, Phụ Sa khá xa, ngồi xe lửa qua lại nhanh nhất cũng phải ba ngày.”
“Vậy vì sao em lại về? Ngày nghỉ em không về nhà sao?” Bí thư nhăn mi.
“Ngày nghỉ em không về, ” Mục Liên Hạ buông mắt, “Nhà em không có ai, nên em không về nhà. Nhưng lần này em muốn về nhà thăm mộ ba mẹ em.”
Cậu thật ra cũng không muốn nói chuyện của mình ra, nhưng cậu cảm thấy nếu không cho ra một lý do chính đáng, bí thư sẽ không cho cậu nghỉ. Tuy rằng cậu có chút khó chịu, nhưng sau khi nói ra thì cũng nhẹ nhàng thở phào.
“Em…” Bí thư nhíu chặt mày. Thầy cởi kính mắt xuống, nâng tay xoa mày nhăn lại, “Theo lý thuyết thầy không thể cho em nghỉ, nhưng về tình về lý thì nếu thầy không cho em thì cũng không được. Như vậy đi… Tuy rằng có chút quá phận, nhưng em có thể cung cấp chứng cớ gì cho thầy không?”
“Thầy nói.”
“Ảnh chụp và chứng minh nghĩa địa… được không?” Bí thư cũng rất rối rắm, nhưng vẫn cố gắng quan tâm cảm xúc của Mục Liên Hạ.
Mục Liên Hạ nhắm chặt mắt: “Dạ được.”
***
Thật ra Tống An Hoài có hỏi là có muốn ngồi máy bay hay không, nhưng Mục Liên Hạ từ chối, ngồi máy bay thì thời gian có ngắn lại chút, nhưng vẫn phải đổi hai chuyến xe, còn không bằng trực tiếp ngồi xe lửa chỉ đổi một lần là được. Tống An Hoài cũng không nói gì, hắn không có thời gian ở cùng Mục Liên Hạ, Mục Liên Hạ muốn làm gì cũng là chuyện của cậu.
Tư Tư lưu luyến không rời được đưa đến nhà Tống An Tùy, Tống Vũ Tước vô cùng vui vẻ tiếp đãi em trai sau đó kéo bé con nhỏ hơn nó một vòng vào phòng mình. Để ở nhà Tống An Tùy mọi người đều yên tâm, Tư Tư và cậu cả mợ cả cùng với anh trai đều rất quen thuộc với nhau.
Mua vé xong, hai người lên xe lửa. Lúc này coi như là trong lúc chuyển xuân, trên xe đều là người, trong phân xưởng cũng tản ra mùi hương không dễ ngửi.
Nhưng Mục Liên Hạ không có biểu tình gì, Tống An Hoài cũng không có dáng vẻ ghét bỏ. Nhớ tới lần trước ở Phụ Sa gặp Tống An Hoài, nghĩ đến đối phương cũng là ngồi xe lửa tới.
Trên xe cậu thậm chí còn có chút nhớ nhà, ngủ cũng không ngon lắm. Chờ khi xuống xe lại đổi xe, Mục Liên Hạ đã căng thẳng nắm lấy nắm tay.
“Không sao.” Tống An Hoài nắm tay cậu, ngón tay tách mở ngón tay nắm chặt của cậu, “Anh đi cùng em.”
Tựa như trong nháy mắt ấy, Mục Liên Hạ không còn căng thẳng nữa.
Cậu muốn, có lẽ chính là một người ủng hộ và làm bạn đi.
Mục Liên Hạ biết mình không phải là một đứa con hiếu thảo. Nếu là vậy, cậu cũng sẽ không nhiều năm đều không đến thăm cha mẹ, dù cho cậu luôn nhớ rõ ngôi mộ đó ở nơi nào.
Mục Liên Hạ còn nhớ rõ khi cha mẹ xảy ra chuyện rời đi, lúc đó cậu chỉ có một chút khái niệm về cái chết. Tuy rằng có người nói với cậu ba mẹ con đã rời đi hơn nữa sẽ không quay về nữa, nhưng Mục Liên Hạ cũng không hoàn toàn hiểu rõ. Cậu không rõ vì sao cậu vừa chuyển vào phòng ở đã phải rời đi, vì sao mọi người đều bảo cậu ôm ảnh chụp của ba mẹ mà khóc, vì sao cậu phải chuyển đến nhà người chú ngày thường cũng không liên hệ nhiều.
Vì sao? Không ai giải đáp cho cậu.
Cậu khi đó là một đứa trẻ, còn là đứa bé được người trong nhà thương yêu. Chú muốn tốt với cậu nhưng khi không ở nhà thì hoàn toàn không giúp được gì, mà Mục Liên Hạ muốn ăn cái gì đều bị Mục Khả Kiệt ngang ngược ngăn cản.
Cậu cũng nhớ ba mẹ, có thể không nhớ sao? Nhưng từ chờ đợi đến thất vọng rồi đến tuyệt vọng, cậu không nhớ nữa, cậu rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa của cái chết. Ba mẹ cậu đã rời đi, để lại một mình cậu.
Vì thế Mục Liên Hạ không hề suy nghĩ, cậu học được thỏa hiệp, một mình im lặng ở trong góc.
Cậu gần như không đến mộ của cha mẹ qua, trừ khi tới tiết Thanh Minh thì chú Mục Thành ở nhà sẽ đưa cậu đến mộ xem, quét tước một chút, dâng một bó hoa.
A, có lúc Tết cũng sẽ đi, nhưng vì đã quá lâu, với Mục Liên Hạ mà nói, cậu có lẽ đã gần mười năm không đến thăm cha mẹ.
Khi đó cậu còn có chút trẻ trâu còn có chút oán giận, cảm thấy ngôi mộ chỉ còn lại có ảnh chụp, không có bất kì ý nghĩa.
Cho nên, khi cậu đứng trước ngôi mộ này, tay cậu cũng đang run rẩy.
“Đó là cha mẹ em, ” Tống An Hoài ôm vai cậu, “Em yêu họ, họ cũng yêu em.”
Mục Liên Hạ hít sâu vài lần, yên lặng gật gật đầu, rốt cuộc nâng bước chân cứng ngắc.
Thời gian cuối cùng rồi sẽ hòa tan đi rất nhiều chuyện.
Mấy năm đầu Mục Thành cũng có nhớ, khi ông rãnh thì sẽ đến dọn dẹp, đến nhớ về quá khứ, về người anh đã rất tốt với mình. Nhưng theo thời gian trôi qua, cũng không còn vậy nữa.
Nhưng trừ Mục Thành, không ai sẽ đến thăm họ đã qua đời nhiều năm. Cha Mục Liên Hạ – Mục Tín chỉ có người thân là Mục Thành, mà Mục Liên Hạ thì chưa từng gặp qua người thân nhà mẹ Hạ Hinh Hoa, thậm chí, mẹ cũng chưa từng đề cập qua.
Cho nên, khi Mục Liên Hạ nhìn thấy phần mộ vô cùng hoang vắng này, rầm một tiếng quỳ giữa hai phần mộ, nước mắt trượt xuống.
“Ba… mẹ… xin lỗi…”
Nói là hoang vắng nhưng thật ra cũng không phải, nơi này vẫn có nhân viên quản lý, nhưng so với mấy cái bên cạnh rõ ràng đã được sửa chữa qua, đúng là có thể hình dung thành hoang vắng.
Cậu đến cùng… vẫn có lỗi với cha mẹ.
Cha mẹ vì cậu mà giữ vững một bầu trời, nhưng cậu đã làm gì?
Mục Liên Hạ cho rằng quá khứ đã xói mòn trong trí nhớ. Nhưng khi cậu nhìn cha mẹ cười tươi trên bức ảnh chụp trắng đen ấy, những ký ức đã được niêm phong đó trong nháy mắt đều như bị cởi ra mà hiện lên trong đầu.
Đó là… ba mẹ yêu cậu nhất…
Mục Liên Hạ quỳ ở đó rất lâu, ở trong lòng đang nói gì với cha mẹ đã mất ai cũng không biết. Nhưng khi cậu đứng dậy thì mặt mày rõ ràng đã tốt hơn không ít, tựa như đã buông xuống gì đấy.
Tống An Hoài ở cạnh nhìn yên lặng làm bạn, cũng lặng lẽ yên tâm.
Hắn đứng ở đó khom người chào, ở trong lòng cũng yên lặng nói với cha mẹ Mục Liên Hạ, hãy cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc con của hai người thật tốt.
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn chăm chú trên Hạ Hinh Hoa miệng cười ôn hòa.
Khuôn mặt này… Hắn dường như đã gặp qua ở đâu đó rồi.
***
Mục Liên Hạ ngủ được một giấc rất an ổn.
Cậu rời đi Phụ Sa thật ra mới hơn nửa năm thôi, nhưng lại có cảm giác đã lâu không trở về, nhưng đến cùng thì nơi này vẫn là nơi cậu lớn lên, sau khi về thì có một loại cảm giác tự do.
Ngày hôm sau cậu lại đến thăm mộ, sau đó tựa như buông xuống một gánh nặng nặng nề, nụ cười trên mặt mang theo chút thoải mái. Cậu nhìn Tống An Hoài: “Em đưa anh đi dạo nơi em lớn lên thế nào?”
Tống An Hoài đương nhiên nói được.
Phụ Sa là một huyện cấp thành phố không lớn. Nói là đi dạo phố nhưng thật ra cũng không có quá nhiều nơi để đi. Mục Liên Hạ dẫn hắn đến trường mầm non đã đổi mới của mình, bị dỡ xuống xác nhập tiểu học, cũng đi xem cả trường cấp hai cấp ba vẫn còn dáng vẻ ban đầu, sau đó còn đứng một lát ở dưới lầu căn phòng trước kia của mình.
Mục Liên Hạ thoải mái nói với Tống An Hoài mấy chuyện quá khứ, nói đến Tống An Hoài lại có chút đau lòng.
“Vậy em thật sự không lên xem?” Tống An Hoài nhẹ giọng hỏi.
“Không xem, ” Mục Liên Hạ dứt khoát nói, “Đã sớm không còn là dáng vẻ ban đầu nữa, đi xen rồi lại thấy khó chịu. Cứ để những gì tốt đẹp lưu lại trong trí nhớ đi.”
“Vậy em phải nhớ rõ, ” Tống An Hoài xoa rối tóc cậu, “Cả những gì tốt đẹp của chúng ta.”
Mục Liên Hạ cười với hắn: “Vậy được đó, em nhớ kỹ, anh cũng phải giúp em nhớ kỹ xem có chỗ nào nhớ lầm hay không nữa.”
“Được.” Mục Liên Hạ dùng mặt dán dán hắn.
“Cái đó… không dễ gì tới đây một lần… Anh…” Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng, “Có muốn gặp bạn của em không?”
Tống An Hoài nhéo nhéo lỗ tai cậu: “Được, vinh hạnh của anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT