Hạ Đình Ngọc nói cái gì Mục Liên Hạ tự nhiên là không biết, nhưng cuộc sống sau khi được tỏ tình của cậu liền thay đổi.

Cái khác không nói, cậu chưa từng nghĩ tới Tống An Hoài vậy mà còn có thể trở nên lảm nhảm.

Chẳng hạn như hôm nay đầu tháng mười hai thời tiết lạnh, Tống An Hoài gửi một tin nhắn dài ngoằng chia thành hai tin ngắn để dặn dò Mục Liên Hạ. Mục Liên Hạ đọc chữ trên giao diện tin nhắn di động, vừa có loại cảm giác dở khóc dở cười, vừa thấy trong lòng ấm áp dễ chịu.

Lúc này Mục Liên Hạ còn chưa ra khỏi phòng ngủ, vừa mới đứng lên Vương Thiên Hậu đã qua chọc cậu: “Này, cậu thật sự đang nói chuyện yêu đương?”

Mục Liên Hạ nhếch miệng: “Ừ.”

Biểu tình trên mặt Vương Thiên Hậu từ kinh ngạc biến thành thích thú, lại chọc ghẹo Mục Liên Hạ: “Trách không được cậu từ chối Tôn Thiến Thiến, ấy không đúng, cậu khi nào thì có bạn gái? Cậu không phải vì tôi gạt cậu nên cậu gạt lại tôi chứ?”

Mục Liên Hạ cười như không cười nhìn cậu ta một cái, đối phương ngượng ngùng đi rửa mặt.

Động tác của Mục Liên Hạ tương đối nhanh, khi mấy người khác còn đang tranh giành phòng rửa mặt thì cậu đã xử lý mình xong rồi chào hỏi đi ra ngoài.

Chiếc nhẫn mà Tống An Hoài tặng cho cậu đã được cậu mua dây chuyền đeo ngay cổ đặt trong áo, bởi vì thật sự không có cách nào đeo ở bên ngoài. Nhưng như vậy thì Tống An Hoài đã vừa lòng rồi, lấy một chiếc nhẫn trang nhã hình thức giống y như đúc khác để Mục Liên Hạ đeo vào tay hắn, còn là ngón áp út tay trái.

Mà đến bây giờ, cậu có lẽ rốt cuộc cũng dám tin tưởng, Tống An Hoài thích cậu.

Mục Liên Hạ kỳ thật cũng không quá rõ phương thức sống chung với người yêu. Thích là một loại tình cảm, cậu tự nhiên là biết, nhưng đời trước cậu một lần thầm mến không hận mà chết, một lần “yêu đương” bất bình đẳng, đều không có bất cứ giá trị tham khảo, hơn nữa Tống An Hoài tốt với cậu, Mục Liên Hạ có đôi khi cũng sẽ thấy lo lắng đề phòng.

Nhưng gần đây hắn đã an ủi mình, so với lúc trước, thì tốt hơn rất nhiều. Cậu cũng không tính cố ý làm gì cả, thuận theo tự nhiên là được.

Chương trình học học kỳ một của năm nhất cũng sắp kết thúc. Mục Liên Hạ ở trong lớp được công nhận là học bá, cậu học tập luôn có phương pháp của mình, ở đại học càng nhiều người trở nên thoải mái mà nói thì cũng rất thích hợp. Cậu vừa chui vào trong việc học, quả thực là ai đều không dễ dùng.

Sau khi tan học vở ghi chép lại được mượn đi, Mục Liên Hạ cũng không quá để ý, dù sao mọi người đều có chừng mực. Về phần chính cậu, cậu có chút hoan hô nhảy nhót, bởi vì thứ sáu hôm nay, sau tiết này thì sẽ không có tiết, còn nữa, tin nhắn cuối cùng Tống An Hoài gửi cho cậu tỏ vẻ hôm nay giữa trưa tan học hắn sẽ đến đón cậu.

Mục Liên Hạ theo dòng người đi ra ngoài, mà xe của Tống An Hoài liền đỗ cách cổng không xa. Trong nháy mắt cậu nhìn thấy Tống An Hoài ánh mắt đều sáng lên, sau đó không khỏi đi nhanh hơn, bởi vì bên cạnh vậy mà đã có người bắt đầu qua nói chuyện.

Cậu bước nhanh lại gần, cười với cô gái có chút gan dạ kia: “Tôi có quấy rầy mọi người không?”

Tống An Hoài liền phủ nhận trước khi cô gái mở miệng: “Không có gì, đang chờ em đó, tới liền đi thôi.”

Lên xe, Tống An Hoài giúp cậu thắt dây an toàn: “Giữa trưa ăn cái gì?”

“Chúng ta đi dạo siêu thị đi, ” Mục Liên Hạ cười với hắn, “Sau đó tự mình về làm.”

“Được.” Tống An Hoài khởi động xe.

Mục Liên Hạ nhíu nhíu mũi: “Lần trước dạy anh sườn xào chua ngọt học xong chưa?”

Tống An Hoài ho nhẹ một tiếng: “Lần sau lại nói.”

“Liền biết anh học không được mà.”

So với Mục Liên Hạ giỏi việc nhà, Tống An Hoài quả thực ngoại trừ không thể làm mình chết đói thì chẳng có bất cứ năng lực gì cả. Hèn chi Tư Tư mỗi lần nhìn thấy cậu đều chạy qua ôm đùi.

Tống An Hoài lúc trước có mướn bảo mẫu, nhưng sau khi quen Mục Liên Hạ thì không còn bảo mẫu nữa. Mục Liên Hạ từng làm bảo mẫu một quãng thời gian, sau đó Tống An Hoài phần lớn đều dành thời gian để chăm sóc Tư Tư. Bao gồm cả bây giờ, hắn bận thì rất bận, nhưng vẫn có thể dành thời gian để làm mấy chuyện khác.

Cơm trưa đơn giản, bởi vì chỉ có hai người, Mục Liên Hạ cũng chỉ làm hai món, sau đó chia ra đem đi cất, buổi tối chờ Tư Tư tan học thì làm thêm một món cho bé, hôm nay là đủ rồi.

Sau khi ăn cơm thì Tống An Hoài cũng không đi làm, mà là ở nhà xử lý công việc, dù sao bây giờ có máy tính internet cũng tiện hơn nhiều. Khi Tống An Hoài đang xử lý công việc, Mục Liên Hạ cũng đang lật xem sách của cậu, nghiêm túc học tập. Giữa hai người không có bất cứ trao đổi nhưng không khí quanh quẩn lại ấm áp tường hòa.

Mục Liên Hạ có đôi khi cũng nghĩ, đây chính là điều cậu muốn.

Có lẽ rất nhiều người đều hướng tới một tình yêu oanh liệt, nhưng với cậu mà nói, càng nhiều là muốn một ngôi nhà được xây dựng thông qua tình yêu.

Bây giờ trong nhà này, có cậu, có Tống An Hoài, có Tư Tư, cậu đã thỏa mãn.

Chập tối Mục Liên Hạ và Tống An Hoài đi đón Tư Tư, khi đến thì Tư Tư cùng Lộ Lộ còn có mấy bạn nhỏ khác đang chơi chung vui vẻ. Bọn Mục Liên Hạ không đến quấy rầy, dù sao cũng không gấp, mấy vị phụ huynh đang trò chuyện với nhau. Phụ huynh khác thì Mục Liên Hạ có gặp qua mấy người, nhưng chỉ là quen sơ không hơn, mà Lộ Lộ hôm nay là được mẹ bé đến đón. Người phụ nữ cầm quần áo thêm cho Lộ Lộ trong tay, mỉm cười nhìn bọn nhỏ chơi đùa.

Nhìn thấy Tống An Hoài và Mục Liên Hạ, cô gật đầu với hai người, sau đó tựa như đột nhiên nghĩ đến gì đó, mở miệng với họ: “Khi Tiểu Tú Nhã trăm ngày hai người có đến không?”

Mục Liên Hạ sửng sốt, sau đó mới phát hiện thời gian quả nhiên qua rất nhanh, Phương Tú Nhã đã sinh được sắp ba tháng. Cậu nhớ tới bé con ngủ đến thơm ngon kia, có chút kích động đáp ứng: “Đến lúc đó nói cho em ở đâu, em nhất định sẽ đi!”

Mẹ Lộ Lộ che miệng cười: “Là bên Lam Tinh, bây giờ đã trang hoàng và sửa lại tên, chuẩn bị làm nhà hàng, tính làm tiệc trăm ngày cho Tiểu Tú Nhã trước, hôm sau dọn dẹp chút liền khai trương.”

Mục Liên Hạ trừng mắt, gật gật đầu.

Thì ra, cả Lam Tinh cũng không còn nữa… Biến hóa lớn như vậy, cậu có phải cũng có thể hi vọng bản thân nhất định sẽ không sao chứ?

Buổi tối sau khi dỗ Tư Tư ngủ thì hai người lại ở cùng nhau một lát, rồi chuẩn bị đi ngủ. Mục Liên Hạ đã chuyển vào phòng Tống An Hoài, dù sao giường lớn so với giường nhỏ, vẫn là giường lớn tương đối thoải mái. Đương nhiên hai người bây giờ ở cùng nhau còn chưa đến một tháng, chuyện thân thiết nhất còn chưa có làm. Không phải không có lúc ma sát ra lửa, nhưng Mục Liên Hạ cảm thấy loại chuyện này hẳn nên nước chảy thành sông, còn chưa tới tình cảnh đó thì cứ thuận theo tự nhiên là được, mà Tống An Hoài dường như cũng nghĩ như vậy.

Đã mệt mỏi, Mục Liên Hạ gần như theo thói quen mà lăn vào lòng Tống An Hoài, than thở: “Sáng mai em đến tiệm trà sữa, lúc đó anh cứ tiếp tục ngủ thêm một lát nữa đi.”

Cậu cuối tuần đều luôn đến chỗ chị Văn tiếp tục giúp đỡ.

Tống An Hoài thật ra có chút không thoải mái với việc này: “Anh đã nói là em đừng bận tâm với tiền sinh hoạt nữa mà, không phải em vẫn mang Tư Tư như lúc trước hay sao?”

Mục Liên Hạ xoa lỗ tai Tống An Hoài: “Không giống, bây giờ anh là bạn trai em, Tư Tư gọi em là anh, em mang bé cũng không sao, em cũng thích.”

Tống An Hoài nhìn chằm chằm Mục Liên Hạ không nói lời nào.

“Được rồi được rồi, em chỉ là thích đi làm thôi, ngoan đi.” Mục Liên Hạ lại xoa mặt đối phương.

Tống An Hoài thở dài, giơ tay kéo tay Mục Liên Hạ xuống nắm trong tay mình: “Em đừng ép bản thân quá, mọi chuyện đều có anh đây. Được rồi không còn sớm nữa, ngủ ngon.”

Thể chất của Mục Liên Hạ không quá tốt, đặc biệt dễ lạnh tay chân. Mà Tống An Hoài mỗi lần đều đặt tay chân cậu làm ấm trong tay mình, lòng bàn tay ấm áp cũng khiến Mục Liên Hạ ấm áp.

Cậu cười ‘chụt’ một cái trên mặt Tống An Hoài: “Ngủ ngon.”

Ừm, kỳ thật cậu không thiếu tiền, cậu cũng không nhất định phải đi làm thêm ngoài giờ. Nhưng nếu có điều kiện thì cậu vẫn muốn kiếm thêm một chút… Lại nói tiếp, nếu có thời gian rãnh, còn có gì có thể kiếm tiền?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play