Một đêm mộng đẹp

Mục Liên Hạ đêm qua ngủ khá ngon. Tuy nói ở nhà Tống An Hoài ngủ giường sofa, nhưng nói thật thì còn thoải mái hơn giường tầng ở trường.

Lại nói tiếp Mục Liên Hạ còn khá tiếc nuối, Tống An Hoài vậy mà mặt không thay đổi ăn đồ mà mình yêu cầu không ăn, cậu muốn nhìn đối phương thay đổi vẻ mặt a! Tiếc nuối. Xem ra người cậu tốt này rất sợ mất mặt ở trước mặt Tư Tư, hoặc là nói sợ làm gương xấu cho bạn nhỏ Tư Tư.

Nhà Tống An Hoài có hai nhà vệ sinh, một cái là ở phòng ngủ chính, cũng chính là trong phòng ngủ của Tống An Hoài, mà một cái khác ở bên ngoài xem như là công cộng.

Bởi vì đã có ý định ở lại cho nên Mục Liên Hạ lần này có mang theo đồ rửa mặt. Vì thế cũng chuẩn bị đi rửa mặt trước. Kết quả vừa mở cửa, liền thấy nhà ăn đối diện, Tống An Hoài mặc tạp dề màu xanh.

Nhìn thấy Mục Liên Hạ đi ra, còn gật gật đầu với Mục Liên Hạ: “Chào buổi sáng.”

“Chào, chào buổi sáng…” Mục Liên Hạ có chút chưa phản ứng lại mà nói chào buổi sáng, sau đó lập tức chạy tới toilet rửa mặt. Chờ cậu rửa mặt xong, Tống An Hoài đã dọn xong sữa bò nóng, trứng chiên xúc xích và bánh mì ở trên bàn, xem ra đồ mà hắn có thể loay hoay ở phòng bếp cũng chỉ có bấy nhiêu.

Mục Liên Hạ còn có điểm không tốt lắm ý tứ, bởi vì mặc kệ nói thế nào thì mình cũng được cho là “Bảo mẫu”, kết quả là Tống An Hoài lại làm bữa sáng, cảm thấy rất kỳ quái. Nhưng cậu rất nhanh liền điều chỉnh lại. Dù sao Tống An Hoài chỉ mời cậu chăm Tư Tư, hơn nữa thời gian là vào buổi tối không phải sao?

Có lẽ đúng là thứ duy nhất biết làm, vị trứng chiên của Tống An Hoài không tệ một cách thần kỳ, Mục Liên Hạ rất nhanh liền ăn xong, nói tiếng cảm ơn hơn nữa chuẩn bị ra ngoài —— nếu không về trường nữa thì khẳng định sẽ không kịp…

Tống An Hoài cũng lấy quần áo sau khi cậu đứng dội: “Tôi đưa cậu.”

Mục Liên Hạ choáng váng, vội vàng vẫy tay: “Không cần không cần, tôi ngồi xe buýt là được, chỉ ở cổng tiểu khu…”

Tống An Hoài lúc này đã mang giày: “Đi thôi, tôi lái xe nhanh hơn, vừa lúc khi trở về mua bánh bao cho Tư Tư, nó muốn ăn bánh bao.”

Mặc kệ có phải lấy cớ hay không, đã nói vậy rồi thì Mục Liên Hạ khẳng định không thể nói gì nữa, một lần nữa ngồi trên xe Tống An Hoài.

“Mấy ngày nay cám ơn cậu.” Trên đường, Tống An Hoài vừa lái xe vừa nói.

Mục Liên Hạ chỉ cười, không nói gì. Cậu cảm thấy không đáp lại thì tốt hơn, dù sao cậu cũng xem như lấy tiền làm việc… Ách, sao lại cảm giác kỳ quái như vậy…

Tống An Hoài thấy Mục Liên Hạ không nói chuyện, dùng dư quang liếc cậu: “Tôi muốn nói… Chờ sau khi qua tuần này… Cậu có muốn tiếp tục ở chỗ tôi chăm Tư Tư nữa hay không?”

Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái: “Anh không mướn bảo mẫu sao?”

“Trước đây tôi chỉ là mướn người giúp việc quét tước mỗi tuần, ” Tống An Hoài nói, “Sau khi Tư Tư qua thì tôi bắt đầu mướn bảo mẫu, nhưng bây giờ làm như vậy thì thấy không còn cần thiết nữa, sau khi Tư Tư đến trường thì tôi và nó giữa trưa đều không cần bảo mẫu, buổi tối đưa nó về chờ tôi về là được, việc khác cũng không nhiều, bảo mẫu có chút không quá thích hợp.”

Hắn nói xong cảm thấy không đúng đâu đó mà lập tức bổ sung: “Đương nhiên, tôi là vì Tư Tư thích cậu… Hơn nữa cậu làm rất tốt…”

Mục Liên Hạ mím môi cười: “Tôi cũng không biết, chờ sau khi khai giảng nhìn xem viện học đi, tôi không thể khẳng định được, phải xem tình huống.”

Dù sao cậu cũng không thể lập tức đáp ứng.

Mà đề tài này vừa chấm dứt, Tống An Hoài liền ngừng xe.

—— Đến Khanh Hoàn.

Tống An Hoài lái xe quả nhiên nhanh hơn ngồi xe buýt không ít, lại còn thoải mái. Tính thời gian, Tống An Hoài khẳng định là đi đường tắt, xe công cộng vì bao trùm là muốn đi vòng vèo.

Xuống xe, Tống An Hoài cười với Mục Liên Hạ: “Buổi tối gặp.”

Mục Liên Hạ nhìn hắn gật gật đầu: “Buổi tối gặp.”

Hôm nay huấn luyện quân sự lại qua đi rất nhanh, trong lúc bước nghiêm còn phải ca hát. Nhưng nói thật chứ lúc này mà ca hát cái gì? Rõ ràng là gào thét. Mọi người muốn so bì nhau, một lớp lớn tiếng hơn một tiếng. Nam sinh giọng lớn, nữ sinh cũng không kém bao nhiêu, đều liều mạng.

Bị loại không khí này lây nhiễm, hôm nay cổ họng Mục Liên Hạ cũng sắp khàn.

Khi đón Tư Tư, liền được Phương Tử Huyên cho một viên kẹo ngậm: “Mình thì phải chú ý bảo vệ thân thể mình chứ.”

“Chị Phương cám ơn chị, ” Mục Liên Hạ không tiếc tươi cười trên mặt, “Bản thân em cũng không quá chú ý…”

“Cho nên mới nói em vẫn còn là một đứa trẻ, còn trẻ, ” Phương Tử Huyên cười nói, “Chậm rãi học là được.”

“Nói cứ như là chị lớn lắm, rõ ràng cũng rất trẻ mà, ” Mục Liên Hạ cười, “Chị đừng nói móc em chị Phương, nói mà làm em thấy em mất mặt muốn chết.”

Phương Tử Huyên cười lắc đầu.

“Chị Phương, chị làm công việc gì vậy, ” Mục Liên Hạ giả vờ tò mò hỏi. Phương Tử Huyên hiện tại đang phân phát tình mẹ nơi nơi. Có lẽ là mình cho đối phương ấn tượng trẻ tuổi non nớt, nên Phương Tử Huyên cũng coi cậu thành hậu bối, tràn đầy từ ái. Đối phương giải thích cho cậu: “Nhà chị có mở quán bar… Nhưng chị không biết kinh doanh, tất cả đều do anh chồng nhà chị xử lý. Chị cũng là quen biết anh ấy lúc mở quán bar…”

Phương Tử Huyên vừa giải thích, trên mặt tất cả đều là hạnh phúc, hình thành đối lập rõ ràng với Ngụy Nham đen tối.

Thì ra là vậy… Trách không được Ngụy Nham coi trời bằng vung mà không ai quản lý hắn, trách không được vợ hắn không biết gì cả… Có lẽ người khác cũng là cảm thấy chủ quán bar cam chịu cách làm của Ngụy Nham…

Dĩ nhiên là vậy… Cậu một chút cũng không hề nghĩ đến.

Mục Liên Hạ thấy mình đã sắp trở thành con người phiền chán lúc trước. Trên mặt cậu vẫn là dáng vẻ thuần nhiên, làm bộ tò mò: “Là quán bar sao? Quán nào đó? Dáng vẻ gì? Em còn chưa đi qua quán bar qua…”

Phương Tử Huyên rất để ý quán bar của mình: “Bluestar em biết không? Chính là Lam Tinh. Ở chỗ phố buôn bán, lần sau chị mang em đi, mời em!”

Tống An Hoài gật đầu tán thưởng, sau khi chia tay cô thì tiếp tục tự hỏi chuyện này.

Cậu giờ đã có chút tính toán, nhưng giao tình với Phương Tử Huyên quá ít. Dù cho cậu có nói cho Phương Tử Huyên chuyện này, Phương Tử Huyên có tin cậu không? Huống chi bây giờ Phương Tử Huyên còn sắp sinh, Tống An Hoài thật sự nói không nên lời.

Cậu vẫn phải vạch kế hoạch một chút.

Lúc này, cậu đột nhiên nhớ tới Tống An Hoài. Tống An Hoài cũng đi Lam Tinh qua mà…

***

“Lam Tinh?” Tống An Hoài trong nháy mắt còn chưa phản ứng.

Mục Liên Hạ nghiêng đầu: “Chính là lần đó khi chúng ta gặp nhau, quán bar đó, anh uống say.”

Tống An Hoài nâng tay xoa mũi: “Lần đó tôi uống say… Đúng là phiền cậu.”

“Không có gì, ” Mục Liên Hạ giật nhẹ khóe miệng, để mình đừng đi nhớ lại, “Anh… còn nhớ rõ Hàn Thừa Vũ không?”

Hàn Thừa Vũ chính là cậu bé chuốc rượu Tống An Hoài, lên cấp ba thì bỏ học không học nữa. Khi Mục Liên Hạ bị lừa tim như tro tàn, cũng là cậu ta ngồi ở cạnh Mục Liên Hạ, hút thuốc, hoàn toàn không như một đứa bé vị thành niên, vỗ vỗ vai Mục Liên Hạ: “Chúng ta điểm nhi bối, bị nhân tra lừa. Tôi đã đọa lạc, mà cậu còn có hi vọng. Nghĩ cách rời khỏi đây, tiếp tục ôm hi vọng đi. Đừng giống tôi…”

“Tôi đã mục nát, sau đó lại bị Ngụy Nham đốt thành tro bụi. Ha ha, tôi đã đọa lạc, nhưng tôi muốn cậu rời đi.”

Cho nên cuối cùng Hàn Thừa Vũ giới thiệu Lô Quảng Hằng cho cậu.

Đúng rồi, Lô Quảng Hằng chính là người mà cậu yêu nhiều năm, hận nhiều năm.

Mặc kệ nói thế nào, Lô Quảng Hằng cũng giúp cậu bước ra, từ nơi Địa Ngục giả thành Thiên Đường. Cậu khi đó thật sự yêu hắn, mà yêu bao nhiêu, thì hận bấy nhiêu.

Nhưng dù là yêu hay hận cũng đều rất phí sức, sống lại một lần Mục Liên Hạ hiện tại đã không muốn nghĩ nữa. Bây giờ mà nói, Lô Quảng Hằng là tồn tại mà cậu muốn trả thù.

“Cậu nói Hàn Thừa Vũ… Tôi nhớ rõ.” Tống An Hoài nhíu nhíu mày, “Cậu muốn tìm cậu ta?”

“Cũng không phải, ” Mục Liên Hạ cũng không muốn nói cụ thể cho Tống An Hoài, “Chỉ là có tí tò mò, tôi cho rằng cậu ta là gia đình đơn thân… Cậu ta nói ba cậu ta chết sớm, mẹ nuôi cậu ta khôn lớn… Tuy rằng mẹ cậu ta trước đó không lâu cũng đã qua đời.”

Tống An Hoài nhăn mày không có tản ra: “Tôi cũng khó mà nói quá nhiều, nhưng Hàn Thừa Vũ có cha. Cậu ta phản nghịch, không nhận.”

Mục Liên Hạ gật gật đầu, ngược lại hỏi lại: “Vậy cậu ta Lam Tinh làm gì chứ? Tôi nhớ rõ cậu ta còn vị thành niên?”

Lời này liền chọc tổ ong vò vẽ: “Cậu trưởng thành?”

Tống An Hoài mặt mày nghiêm túc: “Cậu cũng chưa đủ mười tám tuổi, đi Lam Tinh làm gì?”

Mục Liên Hạ nháy mắt có chút đau đầu: “Tôi không phải…”

“Vậy cậu cũng đừng hỏi thăm Lam Tinh, đó là quán bar, ” Tống An Hoài nghĩa chính ngôn từ, “Cậu bây giờ còn chưa thành niên, không cho đi quán bar nữa.”

Mục Liên Hạ không biết vì sao, suy nghĩ nửa ngày nhưng vẫn “Ừ” một tiếng.

Mình đúng là quá ngoan, còn là người tốt nữa. Mục Liên Hạ nghĩ như vậy.

“Lam Tinh, dường như có gì đó không đúng, ” Tống An Hoài cuối cùng vẫn giải thích cho Mục Liên Hạ một chút, “Tuy rằng tôi không quá rõ, nhưng Lam Tinh hiển nhiên là có nơi không đúng. Nếu chỉ đi chơi thì còn được, nhưng cũng phải cẩn thận. Cậu bây giờ còn chưa trưởng thành, hơn nữa dù cho có trưởng thành cũng đừng ngâm người ở quán bar.”

Mục Liên Hạ lại lần nữa gật đầu. Nói đến cậu còn chưa biết Tống An Hoài làm công việc gì…

Tống An Hoài trả lời cậu: “Tôi mở công ty nhỏ, còn trong giai đoạn phát triển, là sản nghiệp điện tử.”

“Sản nghiệp điện tử? Điện tử thương vụ? Làm game hay di động?”

“Giờ làm game, đang khai phá di động trí năng, ” Tống An Hoài nghiêm túc trả lời, “Thành quả không lớn, còn đang trong giai đoạn chi phí lưu thông.”

Nghe Tống An Hoài nói, Mục Liên Hạ có chút suy nghĩ.

Thời gian liền qua, lại qua vài ngày.

Chỉ là, tuy rằng cậu muốn xuống tay từ chỗ Hàn Thừa Vũ —— cứ việc còn chưa có đầu mối —— nhưng kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa.

Mục Liên Hạ không nghĩ tới cậu sẽ thấy Phương Tử Huyên xảy ra chuyện.

Khi ở cửa trường mầm non, cậu nhìn thấy Phương Tử Huyên bị giật túi, té ngã trên đất, dưới thân là máu tươi lan tràn, thiếu chút nữa liền ngây ngẩn tại chỗ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play