Mục Liên Hạ bị đánh thức từ trong lúc ngủ mơ, cả người đều ngơ ngơ.
Vương Thiên Hậu đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, khiến cho giường phát ra tiếng kẽo kẹt. Cậu đang sững sờ, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh mà từ trên giường ngồi dậy.
Dù sao cũng là mùa hè, buổi tối khi ngủ hai người đều không quá chú ý. Vương Thiên Hậu càng trực tiếp mặc quần lót lên giường đắp chăn liền ngủ. Bây giờ bị đánh thức, liền đội đầu ổ gà, không mặc quần áo liền đi mở cửa.
Vừa mở cửa, một tiếng thét chói tai khiến hai người còn có chút mông lung buồn ngủ tất cả đều trộn lẫn không còn.
Mục Liên Hạ thăm dò nhìn xem, phát hiện ở cửa là một cô gái đang che mắt, mặc áo may ô có dây đeo cùng váy ngắn, tóc dài nhuộm thành màu đỏ uốn lọn to gợn sóng, trên vai đeo một cái túi xách kim loại không lớn, mà trong tay xách gói to đựng chăm nệm rất không thích hợp để mang theo. Cô một tay mang theo gói lớn kia, một tay còn lại che mắt, tiếng thét chói tai vừa mới dừng lại.
Vương Thiên Hậu đứng ở cửa quả thực sợ ngây người, sau khi tiếng thét chói tai của cô gái chấm dứt thì đột nhiên đóng cửa, sau đó nhảy về giường bắt đầu mặc quần áo, mà ở cửa lại một lần nữa truyền đến tiếng thét chói tai: “Mấy người đang làm gì đó! Không mặc quần áo đùa giỡn lưu manh vậy mà còn nhốt tôi ở ngoài cửa!”
Mục Liên Hạ cũng bắt đầu mặc quần áo, nghe cách nói của cô gái này càng dở khóc dở cười. Vương Thiên Hậu vẻ mặt thảm thiết, sau khi mặc quần đùi T-shirt thì nhìn Mục Liên Hạ: “… anh danh một đời của tôi…”
“Cậu còn chưa có anh danh đáng nói đâu, ” Mục Liên Hạ cười khẽ, “Mở cửa đi, không thì người ta muốn phá cửa.”
Lời còn chưa dứt, cô ta quả nhiên tiếp tục phá cửa.
Vương Thiên Hậu chậc lưỡi: “Chúng ta đang ở ký túc xá nam đi, vì sao lại có con gái?”
Mục Liên Hạ nhún vai: “Người nhà rồi.”
Cửa vừa mở ra, cô gái đó vẫn duy trì tư thế phá cửa. Vương Thiên Hậu lập tức lui về phía sau nhường đường, sau đó ở cửa đặt câu hỏi: “Cô tìm ai?”
Cô gái kiêu ngạo liếc Vương Thiên Hậu một cái: “Tôi đưa anh tôi đến trường.”
… Đưa anh đến trường…
Vương Thiên Hậu phụt một tiếng bật cười.
Cô gái cười xem thường cậu ta: “Tôi cảnh cáo anh, tôi nếu mà biết anh tôi ở đây bị bắt nạt… Ha ha…”
Trong tiếng cười ha ha của cô ta có loại cảm giác ý nghĩa sâu xa, Vương Thiên Hậu giật mình một cái, nháy mắt lại ỉu xìu. Cậu ta tuy rằng cao lớn, nhưng tính tình thì… Ừm.
Vương Thiên Hậu vội ho một tiếng: “Vậy anh cô đâu?”
Cô gái cắt một tiếng: “Đi Thư Viện rồi… Anh tôi là mọt sách, không hiểu chuyện, nhưng mấy người nếu mà bắt nạt anh ấy thì mấy người không xong với tôi đâu!”
Nói xong liền trực tiếp vào cửa, mở cái túi to kia ra liền bắt đầu dọn giường. Tuy rằng ăn mặc như là một người mười ngón không dính nước xuân, nhưng động tác rất nhanh nhẹn, vừa nhìn đã không giống như đại tiểu thư.
Phòng ở dù sao hôm qua đã được bọn Mục Liên Hạ dọn qua, chỗ cần xử lý cũng không nhiều, cô gái rất nhanh liền dọn xong, sau đó vỗ vỗ hai tay dáng vẻ thỏa mãn đại công cáo thành.
Cô xoay người lại, vươn tay với Vương Thiên Hậu: “Tôi tên Triệu Thải Nghệ, anh tôi tên Triệu Tài Văn, anh ấy một lát nữa sẽ qua.”
Vương Thiên Hậu bị cái dạng này của Triệu Thải Nghệ chấn đến mức sửng sốt, ngốc ngốc giơ tay: “Ừm… Tôi là Vương Thiên Hậu, người kia là Mục Liên Hạ.”
Triệu Thải Nghệ vừa rồi còn là dáng vẻ cao ngạo lúc này đã ôn hòa lại, cô cười nhu hòa: “Cái đó, sau này anh tôi liền nhờ mấy người quan tâm một chút. Có chuyện gì thì xin thông báo cho tôi, tôi không quá yên tâm.” Sau khi Vương Thiên Hậu đáp ứng liền nói số di động của mình, sau đó gật gật đầu liền xoay người rời đi. Còn lại có Vương Thiên Hậu đang ngẩn ngơ, dại ra nhìn Mục Liên Hạ: “… Đây là sao?”
Mục Liên Hạ nhịn cười, không nói lời nào.
Bởi vì ngày hôm sau liền khai giảng, cho nên khi hai người ăn xong cơm trưa trở về thì cái giường cuối cùng cũng đã có người. Hơn nữa chẳng những trên giường có người… Toàn bộ trong phòng đều là người.
Có lẽ ngoại trừ bạn cùng phòng tương lai của họ, còn có ba mẹ chú cậu ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại của bạn cùng phòng… Ừm, cô bảy dì tám chín người đến đây… Quả thực…
Mục Liên Hạ còn tốt, nhưng Vương Thiên Hậu luôn luôn tự lập tự cường thì cả người đều hỗn độn trong gió. Cậu ta cứng ngắc quay đầu nhìn Mục Liên Hạ: “Một thằng thì có một nhỏ em gái khủng bố, một thằng thì có một đống phụ huynh… Tôi cảm thấy hai bạn cùng phòng đại học của mình rất khủng bố…”
Không nói tiếp, Mục Liên Hạ dẫn đầu vào phòng ngủ. Mà cậu vừa vào, một nam sinh hơi béo chạy tới: “Chào cậu! Tôi là Chu Tử Ngọc!”
Sau đó lại nhằm phía Vương Thiên Hậu: “Chào cậu! Tôi là Chu Tử Ngọc!”
Vương Thiên Hậu hôm nay bị trùng kích có chút lớn, không nói chuyện.
Nhưng Chu Tử Ngọc cũng không để ý, cậu ta bắt đầu líu ríu nói chuyện với mấy vị phụ huynh của cậu cam đoan mình khẳng định sẽ không thành vấn đề thì sau đó tiễn bước cả đám.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu ta bổ nhào lên giường mình, nằm ở trên giường chào hỏi Mục Liên Hạ cùng Vương Thiên Hậu: “Mấy cậu tên là gì… Chúng ta hẳn là phải làm bạn cùng phòng bốn năm đây, sống chung thật tốt nhé! Tuy rằng nhà tôi có chút nuông chiều tôi… Nhưng tôi không yếu ớt như vậy, thật sự!”
Cậu vừa dứt lời, cửa truyền đến tiếng gõ cửa có quy luật, một nam sinh thấp lùn đeo mắt kính thật dày đi vào: “Cái đó… Chào mọi người… Tôi là Triệu Tài Văn…”
Từ đó, phòng ngủ 403 bốn người đều đến đông đủ.
Ba thanh niên tuổi không tính là lớn cùng một thanh niên tuổi tâm lý có chút già cùng nhau ăn cơm chiều, mấy người tính cách không tính là xấu sống chung coi như là vui vẻ. Chu Tử Ngọc là một nam sinh hơi béo, vóc dáng không cao bằng Vương Thiên Hậu nhưng cũng sắp 1m8, tính cách cũng không yếu ớt; mà Triệu Tài Văn… Trách không được em gái cậu ta Triệu Thải Nghệ không yên lòng cậu ấy nên đến trước, vóc dáng cậu còn thấp hơn Mục Liên Hạ không ít, còn là dáng vẻ yếu đuối gầy yếu, đeo kính bình rượu thật dày, quả nhiên là hình tượng mà một ít người thích bắt nạt, tính tình còn chậm rì, may mà ba bạn cùng phòng khác đều là người tốt, không có ai sẽ bắt nạt cậu.
Còn lại một giường, Triệu Tài Văn ở giường trên Chu Tử Ngọc ở giường dưới, một đêm ngủ ngon.
Vì thế ngày hôm sau, bốn người tinh thần phấn chấn đi tham gia lễ khai giảng. Ba người lần đầu tiên lên đại học và một người rốt cuộc cũng đến đại học muốn đến, một người lại một người hưng phấn.
Tuy rằng lễ khai giảng nhàm chán, nhưng không chịu nổi lại thấy thích trong lòng a! Có lẽ đều biết suy nghĩ của học sinh, các lãnh đạo ở trên tiếp tục nói chuyện, nhưng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt với mấy tiếng nói chuyện thì thầm khe khẽ không quá phận.
Mục Liên Hạ dù có trở lại một lần muốn cảm nhận không khí này cũng không tự ngược đến mức nghiêm túc nghe mấy giọng quan đó, cậu hai mắt vô thần nhìn chằm chằm đài chủ tịch, vừa nhìn là đang ngẩn người.
Trên thực tế cậu coi như là đang ngẩn người đi. Cậu cho rằng mình có thể không để ý mấy chuyện kia, nhưng trên thực tế cậu làm không được. Chuyện sống lại đã sớm bởi vì đọc trên tiểu thuyết nên không thể trách, cậu cảm thấy sau khi mình sống lại thay đổi kiếp trước thê thảm của mình làm tiền đề, cũng không thể giảm bớt trả thù.
Kỳ thật cũng coi như không báo cáo phục đi, nhưng tốt xấu cũng phải trả giá cho hành vi của mình.
Mục Liên Hạ còn không tha cho Lý Tố Anh cùng Mục Khả Kiệt, huống chi là Ngụy Nham hại cậu thê thảm như vậy.
Cậu hận hắn, thật sự hận.
Mà gần đây, cậu thấy mình không đủ kiên nhẫn. Nếu không thể sớm ngày giải quyết, vậy cậu có thể sẽ sa vào trong suy nghĩ nguy hiểm này, không thể mở ra cuộc sống mới.
—— chẳng sợ cậu hiện tại đã và đang tiến hành cuộc sống mới.
Một khi ngẩn người, thời gian qua nhanh không ít. Lễ khai giảng buổi sáng cho sinh viên mới trôi qua, Mục Liên Hạ và các sinh viên mới đi quen biết người hướng dẫn của mình liền chuẩn bị về phòng ngủ. Mà cậu vừa ra khỏi cửa, liền thấy được đàn chị ngày đó quen biết thông qua Lý Thụy Phong.
À, tên của đàn chị là Lâm Tuyết.
Đàn chị Lâm Tuyết nhìn thấy Mục Liên Hạ đi ra thì mắt sáng lên, lập tức ngoắc Mục Liên Hạ. Mục Liên Hạ nói với Vương Thiên Hậu một tiếng, đi qua.
“Ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, chuẩn bị xong chưa?” Lâm Tuyết vỗ vỗ vai cậu.
Lâm Tuyết vóc dáng cao gầy, lại mang giày cao gót, vóc dáng quả thực còn vượt qua Mục Liên Hạ.
Tuy rằng có chút không được tự nhiên, nhưng Mục Liên Hạ biết đàn chị không có ác ý chỉ là đang biểu đạt thân cận nên cũng không né, ngoan ngoãn nói: “Dạ rồi, buổi trưa đi nhận quần áo huấn luyện quân sự.”
Lâm Tuyết gật đầu: “Trường học chúng ta tốt ở chỗ huấn luyện quân sự hai tuần không cần đi bộ đội, chịu đựng qua hai tuần là được.”
Mục Liên Hạ tiếp tục gật đầu, cậu quen giả ngoan ở trước mặt người khác, suy nghĩ chân thật đã sớm bị ẩn giấu rồi.
“Chị có giúp em hỏi qua, bên căn tin có thể đi giúp đỡ, tiền lương dựa theo giờ.” Lâm Tuyết niết cằm mình, “Nhưng chỗ thu ngân, thì phải nói trước, quyết định xong thời gian thì không thể trốn, không thì sẽ không có lần sau.”
“Đoạn thời gian huấn luyện quân sự liền phải bắt đầu sao?” Mục Liên Hạ hỏi.
Lâm Tuyết lúc này vẫy tay: “Thôi, khi huấn luyện quân sự em còn có sức à? Dù sao người bên kia không thiếu, có đi hay không cũng được, chị chỉ giúp em hỏi một chút, có đi hay không thì tự em quyết định, cũng không yêu cầu nghiêm khắc.”
“Dạ, được.” Mục Liên Hạ gật đầu. Ở trường học thì có lẽ tiền sẽ không nhiều, nhưng hẳn sẽ đủ, nhưng ở trường học cũng không thể nói rõ là có tiện hay không, chờ rồi quyết định.
Lâm Tuyết nói xong chuyện mình nghe thấy liền vỗ tay tạm biệt Mục Liên Hạ: “Vậy thôi, đi ăn cơm đi, chị đi trước.”
Quả nhiên, ở chỗ đàn anh đàn chị thầy cô người lớn tuổi hơn, giả ngoan là tốt nhất.
Nghĩ đến đó, Mục Liên Hạ lại lần nữa nghĩ tới Lam Tinh.
Đời trước vẫn làm công ở Lam Tinh, lần này… có muốn đến nữa hay không? Huống chi nếu muốn tiếp cận Ngụy Nham, thì phải qua bên kia.
Không không không, khẳng định còn có cách khác, dù cho cậu có giáo huấn đời trước nhưng nếu tới gần hắn quá mức thì cũng không xác định bản thân có thể toàn thân lui ra hay không. Mặc kệ thế nào, cũng không thể tiễn mình lên, tuyệt đối không thể.
Cuối cùng rồi sẽ có biện pháp.
Cậu buông mắt, ánh mắt kiên định.
Ngụy Nham, chờ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT