Trong động huyệt tối om này việc khó phân biệt nhất đó chính là thời gian. Không biết đã trôi qua bao lâu cuối cùng thì Lạc trôi ý quên Lạc Thiên tỉnh dậy. Không phải hắn muốn tỉnh mà là bị cơn đói dày vò mà tỉnh giấc. Nhân loại tu luyện đa số là pháp tu thế nên dựa vào pháp lực trèo chống cơ thể yếu đuối thì cần bổ xung ít thực phẩm thôi, thế nên nhân loại tu sĩ có thể tích cốc dễ dàng. Ngược lại cấp thấp yêu thú thì tu luyện bị động thế nên phần lớn linh khí dành cho luyện thể, nhu cầu bổ xung thực vật là cực lớn, mà thực vật càng chứa nhiều linh khí càng tốt. Đây chính là nguyên nhân khiến yêu thú tìm cách thôn thực nhau, mà cũng chính là nguyên nhân yêu thú nhìn thấy tu sĩ như mèo thấy mỡ
Cố nen cơn đói cồn cào trong bụng quái xà trương về phía trước, hang động đang ăn lên thế nên có mù cũng biết đường này thông đấy. Quả thật ngoắt nghéo một đường cuối cùng sau 3 dặm thì cửa hang cũng xuất hiện trước mắt. Thật ra là xà không có mi mắt chỉ có đồng tử hình () mà thôi, ánh sáng mạnh thì co vào, ánh sáng yếu thì dãn ra, thế nhưng quái tai là Lạc Thiên Xà có mí mắt, hắn giờ đây đang nheo nheo hai con mắt màu lục ngắm nhìn cửa hang. Giờ đây nội tâm hắn đang ba đào dậy sóng, bước một bước ra thế giới kia thì hắn sẽ không còn là trạch nam Lạc Thiên nữa mà là “long tộc” Lạc Thiên. Không cần hướng dẫn thì hắn cũng đoán ra đây không thể là Địa cầu thân yêu của hắn mà là dị giới ma quái khắp nơi. Mặc dù tự tin với thân phận long tộc của mình thế nhưng hắn lại càng lo lắng hơn khi đối diện với một thế giới hoàn toàn mới mẻ này. Thật ra hắn rốt cuộc lại là một trạch nam chưa bao giờ đi xa một mình, giờ đây phải cô đơn đối diện với một thế giới xa lạ nếu nói không lo lắng thì quả là không bình thường.
Bên cạch lo âu thấp thỏm lại là một chút hưng phấn khó giải thích. Dò dẫm trườn khỏi hang tối đối diện với ánh nắng mặt trời Lạc Thiên vươn cao đầu rắn mà ngó nghiêng xung quanh. Hang động nằm dưới một vách đá dựng đứng được phủ đầy bởi cây leo co vẻ như độ ẩn nấp khá cao. Xung quanh toàn là đại thụ che trời, những thân cây phải đến hai ba vòng tay người trưởng thành đâu dâu cũng có, phía dưới là một tầng lá rụng và mùn đất, còn có từng khóm cây bụi chằng chịt khắp nơi. Tiếng kêu của dã thú văng vẳng đâu đó vang vọng trong không gian.
Lạc Thiên rón rén di chuyển một vòng phạm vi gần trăm trượng xung quanh cửa hang, thần thức cường đại tỏa ra bốn phía đề phòng nguy hiểm. Kinh nghiệm chơi game lúc này phát huy triệt để, tân thủ lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng soi map, nếu không vớ nhầm boss khủng là về thành ngay lập tức. Thế giới trân thực này không phải trò chơi, tử vong là triệt để không thể phù thành như game được.
Tiếng lạo xạo vang nhẹ trong không gian, một con quái xà hoa văn rực rỡ đang nhẹ nhàng lướt trên tầng lá khô mục nát của khu rừng. Thần thức nhạy bén tỏa ra bán kính gần 30 trượng giúp cho Lạc Thiên “quan sát” rõ ràng như chính mắt mình nhìn thấy. Thoáng dò xét trong trăm trượng phạm vi hắn thấy được trên chục con mồi có thể xơi được trừ sâu bọ ra thì có một số tẩu thú trên mặt đất cũng như trên cây, ví dụ như hình dáng khá giống sóc, thỏ và gà rừng của địa cầu. Nói chung là tương tự thôi vì chúng thường có thể hình lớn hơn loài tương tự ở địa cầu rất nhiều. Sự khác biệt tiếp theo là ở móng sừng và răng nanh, đặc điểm chung của các loài thú ở đây là không có con nào là đơn giản hết, ví dụ như loài mà Lạc Thiên coi là thỏ chẳng hạn khi chúng ngồi thì cũng cao đế gần 1m, ngoài đôi tai dài là cặp sừng cong, hai răng cửa sáng bóng khá dài.... rõ ràng đây là loài có thể chiến đấu chứ không hiền lành gì, còn mấy con kê thì càng khó xử lý, mỏ khoằm kiểu mỏ ưng, nhìn cái cựa thô to sắc như dao thế kia Lạc Thiên gian nan nuốt nước miếng cười khổ, muốn no cái bụng thì không hề đơn giản a.
Thế nhưng tin vui là không gian xung quanh không hề có một tia linh khí, do vậy Quái xà đoán chắc rằng tẩu thú xung quanh đây mặc dù nhìn hung ác nhưng không phải là yêu thú mà chỉ là dã thú bình thường mà thôi. Đó lại đồng thời là tin buồn, vì thiếu linh khí tất nhiên là hắn chỉ có thể dựa vào linh tuyền tu luyện mà thôi. Thật là mấy cái tiểu thuyết tiên hiệp không thể tin cậy, trong các truyện tiên hiệp thì đâu đâu cũng có linh khí hoặc nhiều hoặc ít mà thôi. Thầm nhủ trong đầu mình thật mình thật may mắn là phát hiện linh tuyền nếu không thì thảm rồi.
Sau vụ việc này Lạc Thiên càng kiên định cho rằng Âm Dương Long Thung có tác dụng tăng vận khí. Hắn thầm nhủ phải tìm cách đưa quái tượng này ra ngoài và mang theo bên người, có vậy thì vận may mới có thể tiếp tục viếng thăm gã.
Đóng lại mạch suy nghĩ Lạc Thiên tập trung vào công việc chính đó là đi săn. Thần thức tỏa ra hắn dễ dàng tập trung mội con thỏ màu xám đang nhởn nhơ gặp lá ở một đám cây bụi.
Rón rén nhẹ nhàng hạ thấp đầu quái xà trường lại gần thôi thố. Thế nhưng ngay khi còn cách năm trượng thì đôi tai dài của Thôi Thố dựng ngược lên, nhanh như chớp nó bật nhảy bỏ chạy. Cũng phải thôi tẩu thú săn mồi thì tứ chi có miếng đệm bước đi nhẹ nhàng trên tầng lá rụng thì ít gây tiếng động, nhưng quái xà là bò sát a, khi trườn đi dù nhẹ nhàng mấy thì cả thân mình đều quằn quại mà đè ép tầng lá khô tạo nên tiếng sàn sạt không thể giảm thiểu dù nhẹ nhàng, rón rén cách mấy. Huống chi Lạc Thiên chỉ mới làm quen thân thể, kiểu như mới nhập môn thì làm gì có kinh nghiệm.
Thấy thôi thố bỏ trốn thì quái xà cũng không vừa vọt lên đuổi theo không dứt. Nếu so về tốc độ thì quái xà nhanh hơn thôi thố một bậc nhưng đấy là so sánh kiểu vận động viên điền kinh, chạy thẳng một hướng. Thôi thố chạy theo kiểu bật nhảy lúc đông lúc tây, quái xà là kiểu em bé mới tạp đi làm sao có thể thực hiện những động tác linh xảo như vậy, thêm vào đó là thôi thố có thể bật nhảy đến một trượng gặp bụi cây là nó nhảy qua luôn. Quái xà gặp bụi chỉ thể tránh đi hoặc chui vào, tốc độ giảm đến thảm thương. Qua một khắc thời gian thì thôi thố đã mất hút trong bụi rậm.
Thở dài sườn sượt Lạc Thiên ôm cái bụng lép kẹp đi phục kích con mồi khác, lần này hắn chọn là một con Ngũ sắc Kê, thế nhưng tình hình cũng không khác biệt là bao. Bị phát hiện sớm Ngũ Sắc Kê vỗ cánh bay cao 3 trượng lướt đi chạy trốn. Tuy rằng Ngũ sắc Kê không thể bay như điểu nhưng bay tầm ba trượng thì là chuyện nhỏ. Nhìn Ngũ sắc Kê biến mất dần trong tầm mắt Lạc Thiên có cảm giác muốn khóc. Đường đường là “long tộc” săn mấy con dã thú mà khó vậy sao.
Lần lượt chuyển đổi mục tiêu Lăng Thiên nhận ra rằng hắn không thể săn bắt được bất kì thứ gì ngoài sâu bọ. Hoa quả thì không dám ăn vì không biết loại nào cả sợ trúng độc. Quan sát những loại quả mà chim và tẩu thú ăn có lẽ là một phương án an toàn hơn. Thế nhưng cơ thể quái xà lúc này cần nhất lại là thức ăn mặn a.