Tề Lâm đi rồi, Lăng Tiêu đi rửa mặt, mới chậm rì rì ra ngoài.
Lần ám sát này vẫn phải cho họ một chút thời gian để chuẩn bị, nếu đến sớm, đả thảo kinh xà, khiến Mạc Khởi sợ hãi thối lui, Lăng Tiêu sẽ mất nhiều hơn được.
Khổ nhục kế là mưu kế rất hiểm, đời trước khi Lăng Tiêu chuẩn bị cho Mạc Khởi, đau khổ chuẩn bị hết mấy tháng, mới dám xuống tay, mà Mạc Khởi lại nóng vội như vậy, tùy ý tìm những người này, điều này cũng đã định trước nàng sẽ thất bại.
Nhưng mà, Lăng Tiêu muốn cũng không phải là nàng thất bại, Lăng Tiêu muốn nàng thất bại đến hết đường, tốt nhất là lúc này có thể lấy mạng của nàng.
Không, không phải tốt nhất, mà là nhất định.
Động tâm tư lên người Phó Vũ Quân, Lăng Tiêu muốn chính nàng ta gánh vác hậu quả.
Nếu Phó Vũ Quân bởi vì nàng tính kế mà bị thương, Lăng Tiêu ngược lại muốn nhìn xem vị hoàng tử Thiệu quốc này sẽ xử lý như thế nào!
Mà hoàng tử Thiệu quốc bị thương ở Mục quốc, Lăng Tiêu cũng rất muốn biết hoàng đế sẽ xử lý như thế nào.
Đương nhiên, Lăng Tiêu cũng phải đi lãnh cung.
Dù sao trên danh nghĩa, y vẫn phải đi ngăn cản chuyện xảy ra, hơn nữa, cũng phải có người ở hiện trường quấy rối kế hoạch của Mạc Khởi, phòng ngừa nàng thật sự xoát được độ hảo cảm của Phó Vũ Quân.
Lúc này đây, chỉ cần Phó Vũ Quân bị thương dưới Mạc Khởi tính kế, việc này liền không thể tùy ý sáng tỏ, Mạc Khởi cũng sẽ đại họa lâm đầu.
Căn cứ tâm tư này, Lăng Tiêu bước vào phòng chính lãnh cung, Phó Vũ Quân vừa vặn bị hạ Nhuyễn cốt tán, suy đuối nằm úp sấp trên mặt đất, mà Tiểu Lại Tử đang cầm chủy thủ để sát vào hắn.
Thấy Lăng Tiêu tông vào phòng, Tiểu Lại Tử lúc này quyết đoán, giơ chủy thủ bất ngờ đâm tới Phó Vũ Quân.
Có lẽ tốc độ Tiểu Lại Tử quá nhanh, nhanh đến Mạc Khởi chưa kịp phản ứng, khi hắn đâm đến Phó Vũ Quân, Mạc Khởi tựa như một khúc gỗ, đứng ở bên cạnh Phó Vũ Quân vẫn không nhúc nhích.
Ngược lại là Phó Vũ Quân tuy rằng trúng Nhuyễn cốt tán, nhưng công phu còn đó, lúc thấy chủy thủ đâm tới, lật về phía Lăng Tiêu đang đứng, liền tránh thoát chủy thủ kia.
Nhưng trốn có chút chật vật, xiêm y màu tráng dính đầy bùn đất, sau khi lăn một vòng, hắn nằm trên mặt đất thở hồng hộc.
Lúc này, Mạc Khởi rốt cục phản ứng lại, nàng kêu to liền đánh về phía Phó Vũ Quân.
Mà Tiểu Lại Tử một kích chưa thành, giơ chủy thủ lần thứ hai đâm Phó Vũ Quân.
Mắt thấy khổ nhục kế của Mạc Khởi sẽ diễn ra, Lăng Tiêu đứng cách Mạc Khởi và Phó Vũ Quân, lúc này y nếu đi ngăn cản Mạc Khởi sẽ quá mức tận lực, cũng vì đã muộn, Lăng Tiêu lúc này quyết đoán, đến trước Mạc Khởi một bước, chắn trước người Phó Vũ Quân…
Một tiếng “Phập” vang lên, tiếng lưỡi dao sắc bén xuyên qua máu thịt, tiếng vọng ở bên tai, ngực đau đớn một trận, Lăng Tiêu đau đến vặn vẹo.
“Ngươi…” Phó Vũ Quân trừng lớn mắt ngạc nhiên nhìn Lăng Tiêu che trước hắn.
Lăng Tiêu một thân bạch y hơn tuyết, tóc dài phấp phới, tư thái tựa tiên nhân, lúc này, trước ngực y bị đâm một kiếm, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ vạt áo, diễm lệ hơn cả hoa đào.
Y nhăn chặt mày lại, hàm răng khẽ cắn, sắc mặt bởi vì đau đớn mà tái nhợt như giấy, Phó Vũ Quân biết rõ người này là đang chịu đựng đau đớn, nhưng lần này nhìn lại dung nhan, hắn lại cảm thấy Lăng Tiêu lúc này đẹp như tranh vẽ, tim không khỏi đập lệch một nhịp.
Thân thể rõ ràng sau khi dùng Nhuyễn cốt tán, suy yếu nằm úp sấp không có chút khí lực, lúc này, Phó Vũ Quân lại không biết từ đâu mà có sức, thật sự chống lên, đỡ Lăng Tiêu, dùng hết sức nhấc chân đá, đá thái giám ám sát đột nhiên có vẻ ngu si, ôm Lăng Tiêu vào lòng.
“Ngươi thế nào rồi?” Phó Vũ Quân hỏi Lăng Tiêu, đưa tay điểm huyệt, dừng lại miệng vết thương đang đổ máu của Lăng Tiêu.
“Ta…” Lăng Tiêu đau nói không nên lời, đảo mắt qua, trên mặt đất tất cả đều là máu tươi nhỏ xuống từ miệng vết thương của mình, vãi tung vô số.
Nhiều máu như vậy…
Lần này thật sự là mệt lớn rồi, y bị thương mới lành, y không chỉ không hợp mệnh với Lan Úy mà còn phạm xung với vị hoàng tử Thiệu quốc này!
Lăng Tiêu bưng ngực mơ mơ màng màng nghĩ, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Trong thoáng chốc, y tựa như nhìn thấy hoàng đế.
Một thân cửu trảo long bào, khí vũ phi phàm, nhưng mặt hắn xanh đen, chau mày, ánh mắt lạnh như băng, áp khí quanh thân cực thấp, áp đến mọi người nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, mà ngay cả Mạc Khởi muốn cố gắng biểu hiện trước mặt hoàng đế, thấy hoàng đế như vậy, cũng theo bản năng mà tê liệt quỳ gối, run rẩy không nói được một câu.
Lăng Tiêu tự nhiên cũng cảm thấy hoàng đế tức giận, nhưng ý thức y tán loạn, nhớ tới hoàng đế đã thật lâu không xuất hiện trước mặt mình, không khỏi chua xót trong lòng.
Người trước mặt này đúng thật là hoàng đế sao? Hay là… ảo giác?
Lăng Tiêu lắc đầu muốn nhìn rõ, trước mắt lại đột nhiên biến thành màu đen, trước ngực đau đớn một trận, y thở dốc chịu đựng, cũng cảm giác thân thể được ôm vào một cái ôm dày rộng ấm áp, hơi thở cũng lộ ra mùi thơm ngát mà Lăng Tiêu quen thuộc.
“Hoàng Thượng…” Lăng Tiêu vô ý thức thấp giọng.
Thanh âm mềm yếu vô lực truyền vào tai hoàng đế, trêu chọc nội tâm hoàng đế.
Hoàng đế nhìn tiểu thái giám trong ngực, y một thân bạch y phiêu nhiên như tiên, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả bạch y trên người, môi răng cũng không có một chút huyết sắc, trước ngực có một lỗ thủng màu máu, nhuộm đỏ vạt áo tuyết trắng, mang theo mê hoặc khác lạ.
Y chau mày, mặt mày lộ vẻ chịu đựng, hàm răng cũng lộ ra, cắn môi dưới, cự tuyệt phát ra một tiếng kêu đau, quật cường tựa như bàn đá.
Hoàng đế nhìn Lăng Tiêu như vậy, ánh mắt tối sầm, lồng ngực dâng lên một cỗ tức giận, tiểu thái giám này dám lần thứ hai bị thương trước mặt hắn.
Hoàng đế mím chặt môi, ôm lấy cả người Lăng Tiêu, xoay người đi ra ngoài.
Tiểu Lý Tử vội quỳ trên mặt đất xin chỉ thị: “Hoàng Thượng, Mạc tú nữ và Tiểu Lại Tử…”
“Giết.”
Nói ngắn gọn, áp suất thấp chung quanh hoàng đế lần thứ hai giảm xuống, uy áp trên người lan ra, áp tất cả mọi người ở đây, khiến mọi người không thể không xoay người cúi thấp đầu biểu hiện ra cung kính cao nhất với hoàng đế.
Thêm Tiểu Lý Tử, hắn cách hoàng đế gần nhất, chịu long uy nhiều nhất, khi hoàng đế hạ lệnh, lại quay đầu liếc hắn một cái, cái nhìn này cực đủ uy nghiêm, cũng lạnh băng đến cực điểm, khiến cả người Tiểu Lý Tử giống như bị đóng đinh, không thể nhúc nhích…
Chờ hoàng đế ôm Lăng Tiêu rời đi, Tiểu Lý Tử mới nháy mắt xụi lơ, trên người đã đổ mồ hôi ướt cả y phục, dưới thân khác lạ, ướt sũng, vừa nhìn, đúng là nước tiểu.
Phó Vũ Quân thấy vậy, cười khẽ ra tiếng, nhưng cũng không thấy lạ khi tiểu thái giám sợ hãi như vậy, mà ngay cả uy áp hắn cảm nhận, cũng không khá hơn chút nào…
Phó Vũ Quân giơ hai tay lên, nhìn chúng nó không thể khống chế mà run rẩy, cười khổ ra tiếng.
Đây là long uy của hoàng đế Mục quốc Mục Sùng Huyền gần mười chín tuổi hay sao?
(Éo Lì: có ai phát hiện đến đây mới biết anh công tên Mục Sùng Huyền không? =)) Dạ vâng nhắc thêm là anh công không hề 19 tuổi bởi vì mấy chương sau này bà tác giả lại ghi thành 20 mấy =.=)
Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.
Lăng Tiêu lần thứ hai tỉnh lại, là đang nằm trên giường của mình, y được mang về Ninh Hiên cung.
Lăng Tiêu hơi giật giật, trước ngực cũng cảm thấy đau đớn khó nhịn, y không khỏi hừ nhẹ ra tiếng, hòa hoãn đau đớn, Lăng Tiêu mở to hai mắt nhìn màn giường, cũng không dám động đậy thân thể, y chỉ có thể chuyển động cổ, nhìn xem chung quanh, vừa nhìn y mới phát hiện trong cung y thế nhưng không có một người.
Lăng Tiêu cảm thấy có chút kỳ quái, y nhớ rõ mình được hoàng đế mang về, vậy hoàng đế đâu?
Cho dù hoàng đế không ở đây, người hầu trong cung y đâu?
“Ngươi đang tìm những người này sao?” Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nam mang ý cười, ngay sau đó, Lăng Tiêu liền nhìn thấy cạnh giường y bị ném lại hai tiểu cung nữ đang hôn mê.
Lăng Tiêu hoảng hốt trong lòng, kinh ngạc trừng mắt, nhìn phía người tới.
Người nọ mi nhạt, da trắng, một thân bạch y dị quốc, trên áo treo vô số kim phiến, đi đường đinh đương rung động.
“Hoàng tử Thiệu quốc?” Lăng Tiêu không khỏi kêu ra tiếng, bưng ngực muốn chống đỡ ngồi dậy, nhưng bị thương ở ngực, thân thể y hơi động liền sẽ kéo miệng vết thương, khiến mình đau đớn khó nhịn, y gian nan hoạt động, nhưng cũng chỉ làm mình đổ một thân mồ hôi.
Phó Vũ Quân thấy thế, bước lên phía trước đỡ lấy y nói: “Ngươi lần này bị thương rất nặng, đừng lộn xộn.”
Lời của hắn đúng là quan tâm lo lắng, Lăng Tiêu không thể ức chế mà nhíu mày, Phó Vũ Quân này làm cái quỷ gì?
Nghĩ, Lăng Tiêu mượn sức Phó Vũ Quân đỡ tay y, miễn cưỡng dựa vào đầu giường ngồi vững hỏi: “Hoàng tử, ngài đây là có ý gì?”
Lăng Tiêu trước mặt, sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm chấm mồ hôi, mặt mày mang theo mệt mỏi, môi mím chặt, cường chống thân thể ngồi dậy, nhìn xem vô cùng suy yếu, nhưng ngay cả như vậy, lúc này khí thế của y lại không giảm, trong mắt nhìn mình vẫn cứ tràn ngập đề phòng và tìm tòi nghiên cứu, Phó Vũ Quân thấy vậy, khẽ cười cười.
Lăng Tiêu này, ngược lại có chút ý tứ.
Suy nghĩ, hắn ôn nhu nói: “Muốn đến nhìn xem ân nhân cứu mạng, nhưng hoàng đế Mục quốc giấu ngươi đi, bất đắc dĩ mới có hạ sách này.”
Thấy ánh mắt Lăng Tiêu đặt ở hai cung nữ hôn mê bên giường, Phó Vũ Quân chủ động giải thích: “Chỉ điểm huyệt ngủ của các nàng, ngủ thôi, qua một thời gian ngắn tự nhiên sẽ tỉnh lại, ngươi không cần lo lắng.”
Lại là huyệt ngủ sao? Lăng Tiêu mắt lóe lóe, công phu đó ngược lại là dùng tốt.
“Ngươi đã cứu ta, có muốn gì không?” Phó Vũ Quân thấy Lăng Tiêu hồi lâu không nói lời nào, tựa vào bên giường hỏi y.
Lăng Tiêu sửng sốt, nhìn nam tử dị quốc tuấn mỹ trước mặt, hắn tới đây chỉ là vì hỏi vậy thôi sao? Lăng Tiêu suy tính.
Trong đầu hiện ra một màn trước khi bất tỉnh, lại thấy Phó Vũ Quân dựa ở bên giường, mặt mày mang cười, vẻ mặt ôn hòa, thân thiết mà khiêm tốn, lần này xem ra, Phó Vũ Quân tựa hồ quả thật đến xem y, hỏi y có muốn hồi báo gì không.
Vậy một khi đã như vậy…
Lăng Tiêu nhẹ nhàng nhướng đuôi mi, trong mắt chợt lóe giảo hoạt, tuy rằng cứu Phó Vũ Quân không phải ý của y, nhưng, trên thực tế y quả thật lấy máu thịt của mình để thay hắn chắn một kiếm, cần chút hồi báo cũng là theo lý thường.
Giảo hoạt trong mắt Lăng Tiêu tự nhiên không giấu diếm được mắt của Phó Vũ Quân, hắn nhìn Lăng Tiêu sinh động như vậy, đột nhiên có chút hiểu rõ hoàng đế Mục quốc vì sao sẽ có loại yêu thích đặc biệt này, hắn cười nhẹ một tiếng, để sát vào Lăng Tiêu một ít, hỏi một vấn đề không đâu: “Tiểu thái giám Mục quốc cũng thú vị như ngươi sao?”
“?” Lăng Tiêu nghe vậy, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Phó Vũ Quân.
Lăng Tiêu trước mặt, không rõ lý do mở to cặp con ngươi sáng ngời kia nhìn mình, mặt mày lộ vẻ nghi hoặc, môi tái nhợt hơi mở ra, như muốn nói, lại như không tìm được lời đáp, rồi khép lại, biểu tình có vẻ đờn đẫn đáng yêu.
Phó Vũ Quân thấy thế, không khỏi cười khẽ ra tiếng, tâm tình rất tốt ngồi ở bên giường Lăng Tiêu, vươn tay nắm cằm Lăng Tiêu, dưới ánh mắt nghi hoặc của Lăng Tiêu, để sát vào y trêu đùa: “Ngươi nếu không thích hoàng đế Mục quốc, ta cũng muốn theo đuổi ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT