Lăng Tiêu há hốc mồm.

Trong đầu nhanh chóng hiện lên vài hình ảnh, trước khi bắt Lan Úy, Mạc Khởi vị trí luống cuống, phái người đưa cho y một phong thơ, muốn y giao một bài thơ giấu đầu (*) cho hoàng đế, Lăng Tiêu lấy qua xem, chép lại mỗi chữ đầu trong mỗi câu thơ của bài thơ giấu đầu.

(*) Thơ giấu đầu: là thơ mà các chữ đầu của câu thơ ghép lại thành một câu khác.

Chính là năm chữ này.

Mạc Khởi muốn thổ lộ với hoàng đế, muốn Lăng Tiêu y làm người truyền tin của nàng, Lăng Tiêu sao có thể ngốc đến mức giúp nàng, liền đốt thơ, nhưng mà, lại xem nhẹ tờ giấy trắng viết năm chữ này, theo danh sách xen lẫn cùng cất vào áp tử…

Lăng Tiêu hiểu, trong lòng một mảnh hỗn loạn.

Hiện giờ, tờ giấy này bị hoàng đế nhìn thấy…

Y hơi hơi giương mắt muốn lén nhìn biểu tình hoàng đế, lại phát hiện con ngươi sâu thẳm của hoàng đế vẫn luôn dừng trên người mình.

Lăng Tiêu cứng đờ, vội vàng rũ mắt quỳ rạp trên đất.

Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, y xong rồi!

Làm một thái giám, dám “mơ tưởng” hoàng đế.

Hoàng đế thu hồi ánh mắt, ung dung bưng trà trên bàn uống một hơi: “Đứng lên đi, thân thể ngươi còn chưa hảo liền không cần đa lễ.”

Lăng Tiêu nơm nớp lo sợ đứng dậy, hoàng đế nhìn chỗ ngồi khác bên cạnh bàn nói với Lăng Tiêu: “Lại đây, ngồi.”

Lăng Tiêu thụ sủng nhược kinh, bất an nói: “Hoàng… Hoàng Thượng… Ngài là chủ tử.”

Hoàng đế nghe vậy, mắt đảo qua Lăng Tiêu, cái nhìn kia tràn ngập quyền uy, chấn đến Lăng Tiêu một chữ cũng nói không nên lời, chỉ phải bật người ngồi bên người hoàng đế.

Lăng Tiêu bên cạnh, một thân bạch y thoát tục, trên mặt lại bị dọa đến đỏ mặt, lộ ra tái nhợt, môi mím thành một đường, toàn bộ thân thể bởi vì khẩn trương mà băng thẳng, tay đặt trên đầu gối, hơi hơi run rẩy.

Hoàng đế đánh giá y, lại nghĩ tới tiểu thái giám này bình thường cẩn thận hầu hạ, tâm khó hiểu rung động một cái, dần dần nổi lên thương tiếc.

“Trẫm không có ý trách ngươi, ngươi không cần khẩn trương, rót chén trà cho trẫm.” Hoàng đế buông xuống chén trà rỗng trong tay.

Lăng Tiêu sửng sốt, thái giám “mơ tưởng” hoàng đế, hoàng đế mà cũng không trách, vậy chỉ có một nguyên nhân, hoàng đế đã có hứng thú với thái giám.

Suy nghĩ, Lăng Tiêu càng khẩn trương.

Một mệnh lệnh một động tác, dùng tay còn lành lặn bưng lên ấm trà, chậm rãi để sát vào chén trà hoàng đế, run rẩy rót đầy chén trà.

Hoàng đế đột nhiên vươn tay nắm chặt tay y, sợ tới mức Lăng Tiêu nhảy bật lên một chút.

“Hoàng Thượng…”

Hoàng đế cảm nhận tay kia lạnh lẽo cùng run rẩy, rũ mắt nhìn Lăng Tiêu một hồi, trấn an vỗ vỗ tay y.

Lăng Tiêu cứng ngắc nuốt nuốt nước miếng, hít sâu tận lực thả lỏng mình.

Cảm nhận được Lăng Tiêu mềm hoá, hoàng đế thu tay về, gọi: “Lăng Tiêu.”

“Có nô tài.” Lăng Tiêu rũ mắt dựng lỗ tai.

Hoàng đế tựa vào lưng ghế dựa nói: “Danh sách trong áp tử, trẫm rất vừa lòng.”

Lăng Tiêu thở ra một hơi, mỉm cười đứng dậy hành lễ nói: “Hoàng Thượng vừa lòng liền hảo, nô tài không làm nhục sứ mệnh.”

Hoàng đế thấy vậy, ánh mắt nhu nhu hỏi: “Ngươi muốn ban thưởng gì?”

Không chờ Lăng Tiêu đáp lời, hoàng đế lại bổ sung: “Trẫm mặc dù không thích nam sắc, nhưng niệm trên phần ngươi có công lại có lòng, hứa cho ngươi một tâm nguyện.”

Lăng Tiêu vừa mới thả lỏng thân thể đột nhiên cứng đờ, có dự cảm không tốt.

Hoàng đế mắt chứa đựng ý cười liếc y nói: “Tâm nguyện này là cho ngươi làm vị công tử đầu tiên của trẫm, cũng phong ngươi làm hoàng quân.”

“…” Lăng Tiêu đầu gối mềm nhũn, “rầm” một cái, quỳ gối trước mặt hoàng đế.

Hoàng đế nhướng mày, nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, trong lòng kích động vạn phần, y tự nhiên không thể tiếp nhận “ban thưởng” này, nhưng chuyện này rất phiền toái, hoàng đế nhìn thấy tờ giấy, đã tin tưởng vững chắc suy nghĩ trong lòng hắn, lúc này mà nói đó là một hiểu lầm chỉ sợ hoàng đế không còn mặt mũi, nếu nói đây là sự thật, lỡ như một ngày nào đó hoàng đế biết đây không phải là thật, y cũng thảm theo.

Nhưng mà, so với tương lai lỡ như một ngày nào đó kia, Lăng Tiêu lựa chọn vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt trước.

Suy nghĩ, Lăng Tiêu cố lấy dũng khí cắn răng la lên: “Hoàng Thượng, xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”

Hoàng đế nghe vậy, buông xuống lo lắng trong mắt, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Lăng Tiêu: “Cho trẫm một lý do.”

Lăng Tiêu nắm tay bất cứ giá nào cũng nói: “Nô tài, càng thích làm tổng quản thái giám hơn.”

Nghe thấy lời này, hoàng đế hất đầu, chậm rãi nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt thấu triệt tựa hồ muốn nhìn thấu Lăng Tiêu: “So với chủ tử, ngươi càng thích làm nô tài?”

Lăng Tiêu nhếch môi gật gật đầu.

Hoàng đế lạnh mặt.

Lăng Tiêu vội vàng cúi đầu nói: “Bởi vì, nô tài có thể cả ngày ở bên người hoàng thượng.”

Hoàng đế hơi ngẩn ra, Lăng Tiêu cố ý cúi đầu rất thấp, khiến hoàng đế thấy không rõ biểu tình đích thực của y: “Hoàng Thượng, nếu nô tài thành công tử trong hậu cung ngài, thành hoàng quân của ngài, vậy nô tài liền không thể tùy thời hầu hạ ngài, cũng không thể cả ngày đều ở bên người ngài, điều này đối với nô tài mà nói… là thống khổ.”

“Thay vì trở thành chủ tử, cả ngày lẫn đêm chờ hoàng thượng đến, không bằng làm nô tài, có thể cả ngày hầu hạ Hoàng Thượng, chỉ cần có thể đi theo bên người Hoàng Thượng, nô tài đã cảm thấy mỹ mãn.”

Lăng Tiêu vì không để hoàng đế nhìn ra manh mối, nương theo hành lễ cúi đầu rất thấp, chỗ tốt như vậy là để hoàng đế nhìn không ra thực giả của y, nhưng chỗ hỏng là y cũng nhìn không rõ biểu tình lúc này của hoàng đế.

Giờ khắc này, Lăng Tiêu là bị động, y cái gì cũng không thể biết, cái gì cũng không thể bắt giữ, y chỉ biết là, vừa dứt lời, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi y chỉ nghe thấy tim mình đập “phanh, phanh, phanh”.

Từng chút từng chút, từ từ nhanh hơn.

Đột nhiên, ghế dựa vang lên một tiếng “kẽo kẹt”, hoàng đế đứng lên.

Lăng Tiêu quỳ trên mặt đất nhìn vạt áo trước mặt, vội vàng nghiêng người, cho hoàng đế một con đường thẳng đi ra ngoài.

“Nếu đây là điều ngươi hy vọng, trẫm thành toàn cho ngươi.” Hoàng đế nhìn xuống Lăng Tiêu nói.

Lăng Tiêu lặng yên thở phào dưới đáy lòng, đầu đặt trên sàn hành lễ dập đầu tạ ân.

Hoàng đế đi ra ngoài, Lăng Tiêu ngồi rạp trên mặt đất.

Gần vua như gần cọp, trong khoảng thời gian này y phải hảo hảo chú ý rồi.

Không lâu sau, Tiểu Lý Tử đến, mang đến một đạo thánh chỉ.

Là ban thưởng cho Lăng Tiêu.

Lần này hoàng đế ngoại trừ ban cho Lăng Tiêu nhiều vàng bạc châu báu, gấm vóc tơ lụa, còn ban cho y quyền lợi mặc thường phục trong cung, thậm chí lấy lý do chỗ ở của y bị cháy, ban cho Lăng Tiêu một tòa cung điện.

Có được một cung điện chính là đặc quyền chỉ có chủ tử mới có.

Nhưng lần này, hoàng đế lại ban cho Lăng Tiêu vẫn là tổng quản thái giám, hơn nữa, cung điện được ban thưởng này còn là Ninh Hiên điện cách tẩm cung hoàng đế gần nhất.

Vốn là hoàng đế đã tin tưởng Lăng Tiêu, người sáng suốt đều nhìn ra được, hoàng đế rất thích tổng quản thái giám Lăng Tiêu này, khi y bị thương chỗ ở bị thiêu hủy, thậm chí còn để Lăng Tiêu vào cung điện hắn, cho dù chỉ là tháp y tẩm cung hắn, nhưng cũng đủ để nhìn ra hoàng đế coi trọng Lăng Tiêu, phải biết, tam phi ở hậu cung hiện giờ, đều không thấy có thể có thù vinh này.

Mà lần này còn nhiều hơn, trực tiếp ban cho Lăng Tiêu quyền lợi làm chủ tử, một mình ở một cung điện, mặc y phục thường, ngoại trừ tên tuổi treo ở bên ngoài còn có chút như là một nô tài.

Rõ ràng cũng đã vinh thăng thành chủ tử.

Người trong cung, nháy mắt liền ánh mắt nhìn Lăng Tiêu càng không giống, thậm chí là Tiểu Lý Tử cũng đối đãi Lăng Tiêu càng thêm cung kính.

Lăng Tiêu nội tâm phức tạp tiếp nhận đạo thánh chỉ này, ban thưởng này, Tiểu Lý Tử vội vàng hành lễ chúc mừng.

Lăng Tiêu không yên lòng kéo kéo môi.

Tiểu Lý Tử vẫy lui những người khác, tiến lên đáp lời: “Tổng quản, Hoàng Thượng còn nhớ thương ngài đâu.”

“Vừa nãy còn bảo nô tài sau này mỗi ngày đưa một chén cháo tổ yến cho ngài, để ngài hảo hảo bồi bổ thân thể.”

Lăng Tiêu sửng sốt, chợt nghe thấy Tiểu Lý Tử lén lút để sát vào mình nói: “Tổng quản, ngài hiện giờ đã độc nhất vô nhị như chủ tử.”

“Lớn mật!” Lăng Tiêu nghe vậy quát lớn một tiếng: “Họa từ miệng mà ra, ngươi có hiểu hay không?”

Tiểu Lý Tử im lặng không dám nói nữa, cúi đầu hành lễ, giữa mặt mày lại toát ra một tia không phục.

Lăng Tiêu liếc hắn, cười khẽ: “Thế nào? Ngươi còn không phục? Còn có gì muốn nói?”

Tiểu Lý Tử nâng nâng mắt, tựa hồ đang xác định Lăng Tiêu sẽ không tức giận, nói: “Tổng quản, tuy rằng ngài nói đây là họa từ miệng mà ra, nhưng thù vinh này của ngài trong lòng mọi người đều biết rõ, ngài sớm đã không chỉ đơn giản là tổng quản, mọi người đều coi ngài thành chủ tử mà đối đãi, đã không còn khác biệt gì cả.”

Lăng Tiêu nhướng mày: “Ngươi nói như rất có đạo lý.”

Tiểu Lý Tử không chút khiêm tốn cúi đầu hành lễ: “Là tổng quản ngài dạy hảo.”

Lăng Tiêu đảo mắt.

“Nhưng mà…” Tiểu Lý Tử đột nhiên chuyển chủ đề câu chuyện, Lăng Tiêu nhìn về phía hắn, hắn mặt đầy lo lắng nói: “Tổng quản, Hoàng Thượng ban thưởng cho ngài lần này, ba nương nương trong cung cũng biết đến ngài.”

Lăng Tiêu nhướng mày, Tiểu Lý Tử nói: “Tổng quản, triều đại ta vốn có thông lệ có thể lập nam phi, Hoàng Thượng cho ngài thù vinh như thế, trong lòng ba vị nương nương sợ là có cái nhìn khác thường, mà ngài bây giờ còn chưa có hàm cấp, cũng phải cẩn thận.”

Lăng Tiêu nghe vậy có chút phiền lòng, ánh mắt không tốt nhìn về phía Tiểu Lý Tử nói: “Tiểu Lý Tử a, ngươi cảm thấy việc này cần ngươi quản sao?”

Tiểu Lý Tử hoảng hốt, vội vàng quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu, Lăng Tiêu lúc này đang tâm phiền ý loạn, cũng không có tinh lực gì để dạy bảo Tiểu Lý Tử, liền khoát tay áo, để hắn lui xuống.

Hơi hơi thu thập một chút, Lăng Tiêu tức khắc dọn ra khỏi tẩm cung hoàng đế.

Y phục tổng quản của y đã cháy không còn một mảnh, cũng không được gấp gáp may cái mới, liền mặc thường phục hoàng đế ban thưởng vào cung điện mới của y.

Cung điện mới thanh u nhã trí, trên bàn còn đặt cầm, trên tường một bên còn có nhạc khí tiêu sáo linh tinh, dựa vào cửa sổ một bên còn có bàn học, trên bàn học văn phòng tứ bảo đầy đủ hết, phòng trong là phòng ngủ.

Lăng Tiêu tâm sự nặng nề xua tay để những người khác đi ra ngoài, liền ngã đầu lên giường.

Y có cảm giác, chuyện bây giờ càng ngày càng phức tạp.

Không được rồi, y phải nhanh chóng giết chết Mạc Khởi, báo thù cho đời trước của mình, sau đó rời đi.

Y không thể làm thái giám cả đời, càng không thể làm công tử nam sủng lăn giường với hoàng đế.

Lăng Tiêu từ trên giường trở mình dậy, nhìn cung nữ thái giám canh ở trước, lặng lẽ từ cửa sổ đi ra ngoài.

Lánh phải trốn trái đi vào Ngự Hoa viên, Lăng Tiêu trực tiếp chạy về phía nơi giấu Lan Úy.

Y hôn mê một ngày một đêm, cũng không biết Lan Úy thế nào.

Nhưng khi chạy tới, nơi đó không còn thấy bóng dáng Lan Úy.

Lăng Tiêu nghi hoặc, tìm chung quanh một lần, cũng không phát hiện Lan Úy.

Lăng Tiêu trầm tư, hoàng đế rất bình tĩnh, không giống như là bắt được Lan Úy.

Như vậy, Lan Úy không ở trong tay hoàng đế, thì ở đâu đây?

Lăng Tiêu nhếch môi, Lan Úy mất tích hai ngày, trong cung thực bình tĩnh, cũng không có người đi ra tác loạn, như vậy, việc Lan Úy tiến cung hẳn là không có người trong cung biết và tiếp ứng.

Nếu không, họ không tiếp ứng được Lan Úy, đã sớm nên nóng nảy.

Mà ngoài cung cũng rất bình tĩnh, đó cũng là điều Lăng Tiêu vẫn luôn nghi hoặc, con trai độc nhất của Tể tướng đại nhân mất tích hai ngày, đã nên ầm ĩ ồn ào, nếu không xong, người phủ Tể tướng cũng nên ra ngoài tìm kiếm.

Trong triều đình hoặc nhiều hoặc ít sẽ có lời truyền.

Nhưng hai hôm nay rất bình tĩnh.

Tình huống như vậy chỉ có một lời giải thích, trước khi Lan Úy xuất phát, đã sớm nói “lý do” với Tể tưởng, nói hắn sẽ rời đi một đoạn thời gian, cho nên, Tể tướng cũng không biết Lan Úy mất tích.

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được, vậy nguyên do hai hôm nay sao lại bình tĩnh như thế.

Chính là, hiện tại không có người tiếp ứng trong cung, không có người tìm kiếm ngoài cung Lan Úy lại biến mất trong cung…

Ngoại trừ hắn một mình chạy trốn, Lăng Tiêu tỏ vẻ y cũng nghĩ không ra khả năng khác.

Nếu như đúng là bản thân hắn chạy trốn, hắn suy yếu như vậy, cũng chỉ sẽ về một nơi —— phủ Tể tướng.

Lăng Tiêu cảm thấy cần phải xác nhận một chút, liền quay đầu đi đến Ninh Tú cung.

Đi đến Ninh Tú cung, y trực tiếp tìm Lâm ma ma.

Lâm ma ma nhìn thấy Lăng Tiêu một thân thường phục, hơi hơi sửng sốt, cúi đầu hành lễ, trên mặt lướt qua uy phong khi mới gặp Lăng Tiêu còn thêm một phần thuận theo.

Lăng Tiêu sửng sốt, tiện đà mỉm cười, đây thật đúng là sự hấp dẫn của quyền lợi.

Người ngày xưa xem thường y, kiêu căng ở trước mặt y, bởi vì quyền lợi mà không thể không hạ thấp với y.

Lăng Tiêu nhìn Lâm ma ma thấp hơn y một khúc trước mặt mà cười khẽ.

“Lâm ma ma, gần đây có tốt không a.”

Lâm ma ma rũ mắt: “Được Lăng tổng quản nhớ tới, nô tỳ rất tốt.”

“Kỳ thật, Lăng Tiêu lần này đến, là bởi vì nghe thấy một lời đồn đãi, muốn tìm ma ma đối chiếu một chút, đồn đãi công tử Lan Úy phủ Tể Tướng bị mất tích?” Lăng Tiêu nhẹ vỗ về cánh tay quấn đầy băng vải, thăm dò hỏi.

Lâm ma ma nghe vậy, thân thể dừng một chút, tiện đà nhanh chóng đáp: “Công tử Lan Úy luôn luôn ở trong phủ.”

Lăng Tiêu nghe vậy nhướng mày, nói bậy: “Nhưng người khác còn nói, nói công tử Lan Úy muốn mang Mạc tú nữ bỏ trốn…”

“Nói bậy!” Lâm ma ma có vẻ rất là khẩn trương, bà cắt đứt Lăng Tiêu nói: “Đó là người khác nói bậy, công tử Lan Úy là trong sạch, hắn lúc này ngay ở quý phủ, chỉ là thân thể bệnh nhẹ, đến nay còn đang hôn mê mang bệnh trên giường, Lăng tổng quản nếu không tin, có thể đi chứng thực.”

Lăng Tiêu nhướng mày, Lan Úy quả nhiên hồi phủ, chỉ là còn đang hôn mê?

Có lẽ là bởi vì hôn mê, cho nên Tể tướng bây giờ còn chưa biết Lan Úy bị y gây sức ép, cũng bởi vậy mà không tìm Lăng Tiêu y gây phiền toái, nhưng hiện tại Lâm ma ma cũng là dáng vẻ thuận theo y, cũng không có cái loại cừu thị cùng tức giận.

Lăng Tiêu suy tư, đang muốn mở miệng nói gì đó với Lâm ma ma.

Lâm ma ma lại dẫn đầu hành lễ nói: “Lăng tổng quản, nô tỳ còn có việc liền xin được cáo lui trước, các vị chủ tử trong Ninh Tú cung còn chờ nô tỳ an bài.”

Nói xong, Lâm ma ma dời thân từ trước mặt Lăng Tiêu tránh ra, nện bước vội vàng mà nhanh chóng, Lăng Tiêu cười nhạo với bóng bà ta một tiếng.

Chuyện mình muốn chứng thực đã được chứng thực, cũng không cần thiết gọi Lâm ma ma về nữa.

Lăng Tiêu nghĩ thế, xoay người tính trở về, hảo hảo ngẫm lại, Lan Úy mà tỉnh lại thì nên đối phó phủ Tể tướng thế nào.

Nhưng mới vừa quay người lại, Lăng Tiêu nhìn thấy một màn thú vị.

Mạc Khởi một thân y phục phấn hồng nửa cũ, bị một đám cung nữ vây đánh, trên mặt nàng xanh tím tương giao, vết thương cũ mới trộn lẫn, toàn thân chật vật khó khăn, cung nữ đi đầu còn nói chuyện hung hăng cười nhạo nàng.

Mà Mạc Khởi treo nước mắt, bộ dáng đáng thương, nhưng cũng chẳng có ai đồng tình thương tiếc nàng.

Lăng Tiêu la to sung sướng, không khỏi ngồi trên lan can hành lang, thưởng thức một màn này, nhìn cừu nhân Mạc Khởi của y bị đánh, nhìn nàng bị nhục mạ, trong lòng sảng khoái đến cực điểm.

Nhìn một hồi, Lăng Tiêu phát hiện cung nữ ẩu đả với Mạc Khởi có xu thế giảm bớt, liền nhìn lại phía các cung nữ rời đi, phát hiện một người ngồi ở giữa đình viện.

Chải tóc mai, mang theo trâm cài, trang điểm tinh xảo, là Hà tú nữ trước kia, hiện tại là Hà Bảo Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play