Một tuần nữa lại trôi qua...sáng sớm chủ nhật,khi mặt trời vừa ló rạng,những tia nắng yếu ớt của buổi ban mai len qua cánh cửa sổ nhỏ tiến vào chiếc giường đang có một con sâu đang quằn quại vì tiếng chuông điện thoại và hành động ngọt ngào vẫn là ném sang 1 bên không thương tiếc và thầm rủa cái con người đáng chết nào lại gọi cho nó vào cái giờ này?Nhưng người gọi điện cho nó cũng thật ngoan cố nha.Cuối cùng vẫn là nên nghe...

-Alo,ai đấy!-Giongj ngái ngủ xen lẫn tia bực mình của nó cất lên.

-Chị..sao rồi,vẫn còn ngủ?

"Mình không nghe nhầm chứ,là chị..ai gọi vậy?không lẽ!"

-Tiểu Cường là em..-giọng nó đầy nghi hoặc

-Ừm em về rồi!

-Thật sao?(nó bật dậy),sao không gọi chị ra đón!

-Em tự về được!Chị em muốn về nhà ở,chị nói với ông được không?

-Được,yên tâm đi...!ừm..được tạm biệt~

Cuộc điện thoại kết thúc tâm trạng nó buồn vui lẫn lộn.Nó bước nhanh vào làm vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà!Thấy ông cùng hắn đang đánh cờ ngoài phòng khách nó chạy lại ngồi cạnh ông ngồi.

-Nội..

-Ừm sao dậy sớm vậy?

-Có chút chuyện ạ~

-Nói đi,xem ai mà làm con dậy sớm thế kia chứ!

-Hì hì..ông Tiểu Cường về rồi!

Nghe nó nói xong,ông khẽ nghiêm mặt lại một chút.Còn hắn vẫn bình tĩnh như không!vì vốn dĩ đây là kế hoạch do hắn vạch ra

-Thì sao?-ông trả lời

-con muốn Tiểu Cường về nhà ở,ông cho phép nha!

-Không phải chính nó đã tự đi sao?

-Ông đó là chuyện của 8 năm trước..nếu ông nhất quyết không cho em ấy về nhà..thì con sẽ đi!

-Con giám-ông có chút mất kiềm chế nói

-ông nói xem,bao năm qua con đã phải chịu đựng những gì?bị mất đi một người yêu thương,mất đi một người em họ và cả một người sắp trở thành mẹ nữa,họ đều bỏ con đi qua Anh nhưng con cũng có thể đi nhưng ông thử nghĩ xem nếu con cũng làm vậy thì ông sẽ ra sao?Nên con xin ông đấy..làm ơn cho Tiểu Cường về đi!ông...-Nó vừa khóc vừa nói,ông cũng thật đau lòng cho đứa cháu nhỏ,luôn cố tỏ ra mạnh mẽ..và hắn cũng không nghĩ rằng nó sẽ suy nghĩ nhều như thế!

-Thôi được..con kêu nó về đi-Nói rồi ông cũng đi lên nhà

Ông đi không lâu thì nó gạt nước mắt đi và lấy lại nụ cười thương hiệu của mình:

-anh Vũ,đừng để ý nhé chuyện bình thường thôi,giờ em ra ngoài lát trưa sẽ về!

Hắn cũng hơi bất ngờ trước hành động của nó.Nhưng nó thì khác chuyện vừa rồi khóc đối với nó chỉ là do sơ suất nhưng cũng không tránh được một chút đau lòng,Nhưng dù sao cũng có người ngoài nên nó đành phải gạt nước mắt đi thôi...

Hết chap 10 rồi...chap 9 pom đăng bị ngược mọi người đọc thông cảm cho Pom nhé!yêu mọi người..chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play