Xác thú khổng lồ đặt trên người Barton, Barton lại như không phát hiện, ngốc ngốc nhìn chiếc xe thú bề ngoài nhìn qua đơn giản đến cực điểm kia, ngón tay tinh xảo của thiếu niên tóc đen ấy, khuôn mặt tuấn mỹ ấy, ánh mắt không có tiêu điểm ấy như có một loại ma lực làm người ta mê muội, khiến Barton không thể rời mắt, cho dù hiện tại mành xe thú đã khép lại.
Mắt thấy chiếc xe thú kia muốn đi, Barton giãy dụa muốn từ dưới xác thú đi ra, người hầu chung quanh bị thương tương đối nhẹ lúc này mới phản ứng lại đại hoàng tử còn đang bị đè nặng, bước lên phía trước hỗ trợ. Đại hoàng tử giãy dụa làm đám người hầu luống cuống tay chân, không có chỗ dùng sức, mà bọn họ lại không thể trách chủ nhân họ, chỉ có thể làm công vô dụng.
Blair khôn khéo, hắn không đi giúp, mà là nhanh chóng đến xe thú của Memphis cùng Nal.
Hắn chú ý tới Barton cho dù đang giãy dụa, ánh mắt cũng vẫn nhìn chăm chú vào chiếc xe thú kia, mà thiếu niên tóc đen vừa nãy lộ đầu ra từ trong xe thú chính là loại hình mà đại hoàng tử thích.
Người giúp đại hoàng tử thoát khỏi đã đủ, vô luận là vì thiếu niên tóc đen kia, bởi vì người trong xe cứu bọn họ, hắn ngăn lại chiếc xe này tóm lại là không sai.
Nghĩ như vậy, hắn đi đến xe thú nhanh hơn, ngăn lại trước xe thú đã bắt đầu thong thả chạy.
Người đánh xe giục Phong thú dừng lại, Blair làm một lễ kỵ sĩ cao giọng nói: “Đại nhân tôn quý trên thú xe, chủ nhân chúng tôi vô cùng cảm ơn ngài ra tay cứu giúp, hi vọng có thể gặp mặt ngài, tự mình cảm tạ.”
Barton nghe thấy lời Blair, vừa lòng gật gật đầu, động tác cũng không vội vàng như vừa nãy nữa, không có gã quấy rối, đám người hầu rất nhanh cứu gã từ xác thú ra.
Tuy rằng bị xác thú khổng lồ đè, nhưng trừ đau chút thì Barton cũng không bị thương nghiêm trọng gì.
Đứng thẳng người, chỉnh sửa quần áo hoa quý trên người, khi ánh mắt chạm đến một vết máu lớn tản ra mùi tanh hôi trước ngực, Barton nhíu nhíu mày, tức giận đạp xác thú một cước, thế nhưng quần áo để thay sớm đã bị Phong thú hoảng sợ mang đi, muốn thay cũng không thay được, Barton đành phải chấp nhận bước nhanh đến xe thú bị ngăn lại kia.
Tay Blair làm lễ kỵ sĩ đặt ở ngực đã sắp cứng đơ, trong xe thú mới có động tĩnh.
Người đánh xe lui qua một bên, màn xe nhấc lên đầu tiên là thiếu niên tóc đen vừa nãy đi ra, ngay sau đó là một bàn tay lớn hơn một ít vịn tay thiếu niên đưa ra chậm rãi đi xuống, đầu tiên là áo choàng trắng nõn, sau đó là áo tế ti đế đô thêu ám văn tinh xảo, cuối cùng lộ ra là mái tóc vàng cuộn sống, cùng gương mặt anh tuấn lạnh lùng trang nghiêm.
Đồng tử Blair một trận co rút lại, vết thương trên ngực đau đớn làm lý trí hắn tỉnh lại, hắn quỳ một gối, làm một lễ càng thêm trang trọng, ngữ khí khó nén kích động: “Tế ti Nal ngày an, thần Quang Minh phía trên, cảm ơn thần đã chỉ đường ngài cứu giúp chúng tôi.”
Nal xuống xe, Memphis thay hắn làm phẳng nếp uốn áo choàng, hắn phiêu mắt nhìn Barton hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm Memphis bước nhanh đi tới, mày nhíu chút không thể nhận ra, giả vờ vô tình xoay người nhìn Blair đang quỳ, chắn Memphis ở bên cạnh.
Nal nhìn Blair, ánh mắt đạm mạc gật đầu một cái.
Blair cưỡng chế kích động trên mặt, từ mặt đất đứng lên, còn muốn nói thêm điều gì đã bị Barton chạy tới đánh gãy.
“Blair!” Barton kêu tên Blair một tiếng, ánh mắt lại không ngừng nhìn Memphis im lặng đứng ở đằng kia. Vừa rồi cái liếc nhìn phong tình xa xa ấy đã khiến Barton kinh diễm không dứt, hiện tại đứng gần như vậy, bị trùng kích trực diện khiến ánh mắt Barton càng ngày càng mê muội, thậm chí xem nhẹ khí tức không vui trên người một người khác ở đối diện.
Blair chú ý tới, trên trán nhỏ giọt mồ hôi. Tế ti Nal làm một trong ba tế ti đứng đầu đại lục Eden không phải họ có thể trêu vào được, hơn nữa hắn…
Blair lặng lẽ chọt gã một chút, để sát vào thấp giọng kêu một tiếng: “Điện hạ!”
Barton hồi thần, lúc này mới chú ý tới Nal cạnh Memphis. Khác với Memphis, Memphis tóc đen mắt đen như đến từ đêm tối, mà Nal tóc vàng, mắt lam thì như đến từ chính tình ngày lý thiên không, hoàn toàn tương phản.
Theo tướng mạo mà nói, Memphis cùng Nal đều là thuộc về tướng mạo đứng đầu, nhưng theo đam mê mà nói, Barton càng thiên vị loại tuấn mỹ tinh xảo của Memphis, hơn nữa thân phận Nal nhìn liền không phải bình thường, không thích hợp xuống tay.
“Cảm ơn tế ti các hạ tương trợ, tôi đại biểu đế quốc Osborn tỏ vẻ lòng biết ơn cao thượng đến với ngài.” Làm một lễ nghi hoàng thất ưu nhã, Barton cao ngạo ngẩng đầu nói.
“Tế ti Nal, đây là đại hoàng tử điện hạ của đế quốc Osborn chúng tôi.” Blair ở một bên giới thiệu cho hai người Memphis.
Nal gật đầu, Barton bỗng nhiên kêu một tiếng, một chưởng chụp lên người Blair: “Này, Blair, tế ti này ta hình như ở…”
“Điện hạ!” Blair chợt cao giọng, thấy Nal cùng Memphis không có phản ứng gì đặc biệt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi giải thích nói: “Điện hạ, tế ti Nal là tế ti của đế đô Nước cộng hòa Savia, đang du lịch, không ít nơi đều có chân dung của tế ti Nal, ngài có thể đã nhìn thấy qua.”
Barton ngây ra một lúc, như hiểu cái gì mà cho Blair một ánh mắt quái dị.
Memphis nhíu nhíu mi, buồn bã không rõ từ ngực ùa lên khiến hắn không vui trừng mắt nhìn Blair.
Blair cười một thoáng với Barton, sau đó hốt nhíu mày che ngực, chỗ đó đang sẫn máu.
“Trời ạ Blair, cậu bị thương.” Barton lại gần cho Blair một ánh mắt, sau đó xoay người nói với Nal: “Tế ti đại nhân tôn kính, đồng đội của tôi hình như bị thương rất nặng thương, ngài có thể trị liệu cho đồng đội của tôi một chút không?”
Nal còn chưa có động tác, cảm thấy cổ tay áo mình bị kéo một chút, quay đầu liền chống lại ánh mắt không đồng ý của Memphis.
Nhìn thấy Nal quay đầu, Memphis dùng sức trừng Blair cùng Barton, đến gần bên tai Nal thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể cho bốn người nghe thấy bất mãn oán giận nói: “Đại nhân, ngài vừa mới tiêu hao nhiều nguyên tố quang minh như vậy, ngài cần phải nghỉ ngơi!”
Hô hấp phun ở vành tai, kích thích một trận tê ngứa, Nal nghiêng đầu trên mặt vẫn đạm mạc như trước: “Thần yêu thế nhân, thần cứu thế nhân, Mặc, chúng ta hẳn nên vâng theo thần dụ của thần Quang Minh.”
Ánh sáng óng ánh từ kẽ tay tụ lại, sau đó bay về phía Blair, Blair chỉ cảm thấy cả người ấm áp, miệng vết thương đau đớn không dứt lúc ban đầu đã tê ngứa, bắt đầu khép lại.
Nhận lời cảm ơn của Blair, Nal thản nhiên gật đầu, không chú ý tới trong mắt Memphis bên cạnh chợt lóe cô đơn.
Sau đó, Nal lại thi triển trì dũ thuật cho người hầu còn lại của Barton, xe thú của bọn Barton đã sớm bị Phong thú hoảng sợ mang đi tất cả tiền bạc liên quan, không biết tiện nghi cho người may mắn nào, dưới Nal cam chịu, làm hai người thân phận tôn quý nhất trong đoàn người, họ lên xe thú của bọn Memphis. Về phần người hầu còn lại, chữa thương xong liền đi theo đường mà xe thú còn dư lại.
May mà người đánh xe biết những người này không thể đắc tội, xe thú không đi quá nhanh, mà thành trấn cách đây nhất cũng chỉ có nửa ngày đường, trước khi trời tối, mọi người thành công đến thành trấn.
Sau khi vào thành trấn, xe thú đưa họ đến trước phủ thành chủ, sau đó xin miễn lời mời của Barton ở phủ thành chủ, một lần nữa tìm nơi ở.
…
Khi xếp xong hành lý trời đã hoàn toàn tối đen, người đánh xe đã đi nghỉ tạm, Memphis lại không như bình thường mà múc nước cho Nal phụng dưỡng hắn rửa mặt đi ngủ, thậm chí ngay cả chăn cũng là tự Nal trải.
Mà khi Nal đang trải giường, Memphis an vị ở đằng kia nhìn.
Mới đầu chỉ là tức giận nghẹn nửa ngày, sau đó nhìn Nal rút đi cao ngạo lạnh lùng khi là tế ti, giống như một người tự thân tự lực làm chuyện tầm thường, ấm áp thản nhiên nhất thời hòa tan cỗ tức giận kia, Memphis ngốc ngốc nhìn chằm chằm thân ảnh ấy.
Nal trải giường xong xoay người liền thấy được Memphis có chút ngốc, không biết như thế nào, hắn liền muốn thở dài, hắn cũng làm như vậy. Hắn vẫy tay với Memphis, “Lại đây.”
Tầm mắt Memphis khôi phục tiêu cự, lại không động.
Nal nói một tiếng: “Lại đây, Mặc.”
Memphis chỉ cảm thấy mắt mũi đều chua chua, hốc mắt từng trận từng trận nóng lên. Hắn nhanh chóng đứng lên, sau đó bước nhanh đi đến bên người Nal, giống như trước đây bổ nhào vào lòng Nal, duy nhất khác biệt là, hiện tại Memphis chỉ lùn hơn Nal nửa cái đầu mà thôi.
Từ sau khi Memphis lớn lên, liền không còn làm qua loại động tác thân mật này với hắn nữa. Nal biết là người Thần Điện nhắc nhở hắn phải tôn kính mình, nhưng lúc ban đầu cũng có mất mát, nhưng chậm rãi cũng quen dần.
Đột nhiên như vậy, tựa như cắt qua thời gian không gian, Memphis hiện tại và Memphis trước đây hòa vào nhau, ngón tay Nal giấu dưới áo tế ti giật giật, vẫn nâng tay lên ôm lấy thiến niên vẫn như cũ nhỏ hơn hắn nửa vòng này, giống như quá khứ.
Mắt Memphis càng chua chát, trong lòng ủy khuất bao nhiêu cũng sắp bùng nổ ra, tay Nal vỗ về lên lên xuống xuống trên lưng hắn.
Nghiêng mặt chôn ở ngực Nal cọ cọ, qua một lúc lâu Memphis mới muộn thanh khó chịu nói: “Em không thích những người đó.”
Tay Nal dừng một lát, tiếp tục trấn an thiếu niên như mèo con trong lòng, một lát sau nhi lồng ngực chấn động một chút, thản nhiên phun ra một câu: “Ừ.”
Memphis được một tấc lại muốn tiến một thước, nắm vải dệt trước vạt áo Nal nói: “Em không thích họ, cho nên đại nhân, đại nhân ngài cũng không được thích họ.”
“Ừ.” Không do dự, thanh âm Nal vẫn đạm mạc như trước, Memphis lại cảm giác được ấm áp.
Trong lòng thỏa mãn, đầu Memphis vẫn như cũ chôn ở trong lòng Nal, ánh mắt xoay vòng. Một lát sau, giống như rốt cuộc cũng quyết tâm, tay Memphis chống trước ngực Nal đẩy mình ra khỏi cái ôm của Nal, sau đó ngẩng lên nhìn Nal vừa nãy cọ xát mà đầu có chút lộn xộn, lớn tiếng kêu lên: “Đại nhân em đêm nay ngủ chung với ngài.”
Dứt lời cảm giác có chút ngượng ngùng, mạnh mẽ chống đỡ không cúi đầu, ánh mắt lại không dám nhìn Nal nữa bắt đầu bay loạn, thanh âm cũng trở nên có chút thấp, giả vờ trấn định giải thích nói: “Em nhớ trước đây khi ngủ chung với đại nhân, em nhớ đại nhân.”
Nal nhìn Memphis ngẩng đầu cũng không dám nhìn mình, ánh mắt mơ hồ một cái chớp mắt, cũng nghĩ đến cảnh tượng khi đó.
Đó vẫn là khi Memphis vừa được Nal cứu về, trừ đêm đầu tiên, còn lại đều là sắp xếp Memphis ở ngoại điện của tẩm điện hắn, nhưng khi đó Memphis đặc biệt bất an, mỗi ngày ban ngày đi theo bên người Nal, đến buổi tối, chờ người trong thần điện đều nghỉ ngơi, liền từ ngoại điện lặng lẽ chạy đến nội điện.
Hắn cũng không chen lên giường Nal, mà nằm sấp ở mép giường nhìn chằm chằm Nal, quá mệt liền nằm sấp ở mép giường ngủ một lát.
Sự cảnh giác của Nal như mất đi hiệu lực với Memphis, thẳng đến nửa đêm bị Memphis lung tung vung tay đánh tới bừng tỉnh mới phát hiện Memphis đến.
Không biết vì sao, Nal không đuổi Memphis về ngoại điện, mà là ôm hắn lên giường mình, mình liền ngủ ở bên kia, dáng vẻ nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng cái dạng này, Nal lại mất ngủ, hắn lấy lý do là vì mình không thói quen, thế nhưng khi Memphis cọ xát cọ đến trong lòng hắn, tự mình tìm tư thế cuộn lại, Nal không được tự nhiên trong chốc lát, lại rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, hắn vẫn cuộn mình trong lòng Nal như trước, mình thì nửa ôm hắn, sáng sớm như vậy, động tác như vậy, rõ ràng là lần đầu tiên, lại có cảm giác quen thuộc không xua đi đâu được.
Hồi thần nhìn đến Memphis kì dực ánh mắt, khóe miệng Nal cong cong không thể nhận ra, giữa môi tràn ra một thanh âm rõ ràng: “Ừm.”
Memphis sửng sốt một chút, Nal xoay người bắt đầu cởi áo tế ti trên người, Memphis lấy lại tinh thần, nhanh chóng cởi giày lột áo ném ra xa, sau đó bổ nhào vào lên giường đã được Nal trả xong, lăn qua lăn lại.
Đầu bị vỗ một cái, Memphis trừng mắt đào hoa thủy nhuận ngẩng đầu, ý cười doanh doanh nhìn Nal đứng trước giờ, ở góc độ của hắn, che đi khóe miệng cong cong của Nal, tựa như đang cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT