Bắc Cương vốn là nơi khổ lạnh, mỗi khi đến mùa thu đông, trên đất sẽ tích ra một tầng tuyết thật dày, khắp nơi không có một ngọn cỏ.
Quân đội Đại Yến có lương thảo dự trữ sung túc, cũng không lo lắng, mà bên quân Lang Nha hàng năm đều chỉ có thể dựa vào thành trấn thôn trang phụ cận mà đoạt lấy một ít thức ăn mới có thể miễn cưỡng duy trì sinh mệnh, vượt qua mùa đông gian nan.
Nếu đặt ở trước đây, lúc này quân Lang Nha đã sớm đoạt lấy đầy đủ lượng thực, chuẩn bị an toàn qua mùa đông. Mà nay năm, lại có ngoài ý muốn.
Một là vì Bắc Cương mấy năm chiến loạn liên miên, mấy tháng trước càng là có thương đội kéo lương thực đến trao đổi đặc sản bị quân Lang Nha đỏ mắt hay là sơn tặc đốt giết đánh cướp không còn, thương đội khác bởi vậy mà trở nên do dự, chung quy không có gì quan trọng hơn mạng, cho nên năm nay chỉ có ít ỏi vài thương đội mang theo chút ít lương thực nhẹ nhàng đến Bắc Cương trao đổi, dân chúng Bắc Cương cả vấn đề giữ ấm cho bản thân cũng giải quyết không xong, quân Lang Nha mặc dù là đánh tới, cũng lấy không được bao nhiêu thức ăn.
Hai là Tiêu Hành Tiêu đại tướng quân đến khiến quân đội Bắc Cương dũng mãnh thiện chiến, lại quen thuộc địa thế làm quân Lang Nha không có chỗ xuống tay, trong lúc Tiêu Hành đóng giữ, quân Lang Nha cơ bản không có gì tốt, càng đừng nói sau này Thần đế lại đưa đến họa sĩ Cố Khanh giải quyết vấn đề địa thế.
Tổ tiên Tiêu Hành ba đời tòng quân, dám dựa vào quân công mà truyền vị trí Định quốc hậu đến đời thứ ba, một phương diện là vì Tiêu gia mỗi đời đều được quân vương tín nhiệm, về phương diện khác càng là vì Tiêu gia chưa bao giờ cô phụ qua tín nhiệm của quân vương.
Từ sau Định quốc hậu đời đầu, Tiêu gia mỗi đích tử mỗi đời đều sẽ đưa vào cung giáo dục cùng hoàng tử, ân sủng cực kỳ thâm hậu. Tiêu gia mỗi một người từ khi bắt đầu hiểu chuyện liền sẽ được gia chủ chỉ bảo làm một thuần thần, cô thần, trừ Hoàng Thượng và các hoàng tử, đại thần thì không thể có bất cứ cùng xuất hiện gì trên quyền tiền, bằng không một khi phát hiện liền sẽ bị đuổi khỏi gia phả, để gia chủ đương nhiệm báo cáo cho hoàng đế, người này vĩnh không thể dùng.
Tiêu gia đi chuyến này tuy rằng bị cô lập trên triều đường, nhưng bằng điều này lại được bốn đời hoàng đế tín nhiệm, không thể không nói một bước cờ này đi tuyệt đẹp.
Phụ thân thúc bá gia gia của Tiêu Hành trước sau đều chết trận trên chiến trường, di thể sau khi đưa về nữ quyến liền tự tử tuẫn tình theo để cùng hợp táng.
Mà Tiêu gia chuyên có hạt giống si tình, có lẽ là cái giá để sừng sững bốn triều không ngã, đến đời Tiêu Hành, Định Viễn hầu Tiêu gia liền chỉ còn một mình Tiêu Hành, mà Tiêu Hành lại là Chiến Thần tiếng tăm lừng lẫy, cho nên sau khi tin tức Tiêu Hành đại bại quân Lang Nha quay về xuyên suốt kinh đô, các tiểu thư khuê các kinh đô xuân tâm đều nhộn nhạo lên, một vài quan viên có đích nữ cũng lần lượt có tiểu tâm tư.
Khi Tiêu Hành thắng lợi về triều, một thân áo giáp giáo bạc, anh tư hiên ngang, tuấn mỹ phi thường, mà đại quân theo sau càng là bước chân chỉnh tề, uy phong lẫm lẫm, chọc dân chúng bên đường lần lượt sợ hãi ca ngợi, đối với quân thần chỉ hơn hai mươi của Đại Yến họ càng là sùng kính phi thường.
Trên Kim Loan điện, Thần đế ngồi trên long ỷ nhìn sổ con Tiêu Hành dâng lên, mà Tiêu Hành làm nhân vật chính hôm nay được Hoàng Thượng ban ngự tòa ngồi dưới tay.
Thần đế tỉ mỉ nhìn sổ con một lần, lúc này cười to nói: “Hảo hảo hảo, Tiêu Hành ngươi quả nhiên không hổ là Chiến Thần của Đại Yến ta, Tiêu lão tướng quân có người kế nghiệp, các ái khanh nói có phải hay không!”
Quần thần lần lượt hô to: “Hoàng Thượng anh minh!”
Tiêu Hành vẫn như cũ lạnh mặt, không có biểu tình gì.
Thần đế gật đầu cười nói: “Nay Định quốc hậu Tiêu Hành đại bại Lang Nha, bình ổn Bắc Cương, bảo vệ cương thổ Đại Yến ta, Tiêu ái khanh, ngươi muốn ban thưởng nào mau nói đi, trẫm nhất định thỏa mãn ngươi.”
Quần thần bỗng phát ra tiếng xì xào một trận, chức Định quốc hậu này đều là do Hầu gia tiền nhiệm thỉnh phong cho thế tử, như thế mới có thể kế nhiệm, nhưng hầu gia tiền nhiệm ngoài ý muốn chết trận, chưa thể thỉnh phong, vốn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ mượn cơ hội này lấy tước vị Tiêu gia, nhìn ý của Hoàng Thượng hôm nay… Không phải có tính toán gì đi…
Nghe lời Thần đế sắc mặt Tiêu Hành bỗng dưng vừa động, lập tức bất động thanh sắc đứng lên, ôm quyền hành một lễ với Thần đế: “Thần lại có một chuyện cầu hoàng thượng hạ chỉ.”
“Nga,” Thần đế nhíu mày, hắn vẫn hiểu nhân cách của người lớn lên từ nhỏ với hắn, Tiêu Hành không phải người tranh công, hắn nói vậy cũng chỉ là đùa một chút, không nghĩ tới Tiêu Hành thế nhưng… ngược lại là thú vị: “Tiêu ái khanh có chuyện gì?”
“Hiện nay Lang Nha phương Bắc đã bình, người Hồ phương Tây đã trừ, Man nhân phương Nam… không thành kết quả, giặc Oa phương Đông muốn vượt biển sải bước đến lãnh thổ Đại Yến ta cũng không phải chuyện dễ… Thần đánh sa trường đã lâu, trên người dĩ nhiên hạ xuống ám tật, hiện cầu Hoàng Thượng long ân, chuẩn ta tháo giáp tu dưỡng.”
Tiêu Hành vừa dứt lời, các đại thần lần lượt thấp giọng trò chuyện nói nhỏ, bọn họ đều cảm thấy Tiêu Hành chẳng lẽ là đánh nhau đầu óc bị thương? Hắn đại bại Lang Nha chính là lúc ý khí phong phát, lại muốn thỉnh bãi quan chức? Nhưng Tiêu Hành vẻ mặt kiên định thấy thế nào cũng không giống như là đang nói đùa a.
Thần đế nhìn chằm chằm Tiêu Hành dưới tay sắc mặt có chút đen tối không rõ, mọi người nhất thời không hiểu suy nghĩ của Hoàng Thượng, liền im lặng không nói. Khí thế truyền ra từ trên hai người Thần đế Tiêu Hành cũng làm được các đại thần kêu khổ không thôi.
Một lát sau, Thần đế phất tay áo, xoay người trở lại trên long ỷ ngồi xuống, âm thanh lạnh lùng nói: “Việc này bàn lại sau, người tới, ghi chỉ. Định Viễn hầu Tiêu Hành, bình định Lang Nha có công, ngay hôm nay, lệnh này thừa kế tước vị của cha, công đứng hàng thứ nhất, thưởng vạn lượng hoàng kim… Khâm thử!”
Nói xong Thần đế phất tay áo liền đi, thái giám một bên nhất thời vô cùng mắt sắc tiến lên một bước, tiếng nói lanh lảnh kêu lên: “Bãi triều ~ “
Tiêu Hành nhíu nhíu mi, theo các quan viên đồng loạt rời Kim Loan điện. Nghĩ đến Cố Khanh được hắn an bài ở hầu phủ, bước chân càng nhanh hơn.
“Hầu gia dừng bước.” Tiêu Hành bỗng bị một tiểu thái giám gọi lại, tiểu thái giám kia tiến lên, hành lễ: “Hầu gia, Hoàng Thượng để nô tài truyền lời, nói hắn ở Ngự Thư phòng chờ ngài.”
Tiêu Hành dừng chân, suy tư một lát vẫn nâng bước cùng tiểu thái giám đi Ngự Thư phòng. Ở Đại Yến quan viên không được cùng đồng tính kết long dương chi hảo, mà Tiêu Hành yêu Cố Khanh, ở trong lòng hắn Cố Khanh quan trọng hơn tất cả, cho nên hắn nguyện ý vì Cố Khanh mà buông tay quyền vị.
Trong Ngự Thư phòng, Thần đế ngồi ở trước bàn, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì. Hắn suy nghĩ chuyện Tiêu Hành, chính như các đại thần nói, Tiêu Hành hiện tại thật sự là lúc một bước lên mây, vì sao phải đột nhiên từ quan? Sợ trẫm trì hắn công cao chấn chủ? Không, Tiêu Hành không phải người để ý điều đó, đến tột cùng là nguyên nhân gì?
Tổng quản thái giám tiến lên nói: “Hoàng Thượng, Tiểu Dữu Tử nghe nói Cố đại nhân tiến cung liền đi tìm Cố đại nhân.”
“Cố Khanh? Đi phái người kêu Tiểu Dữu Tử đến.” Thần đế nhíu mày, trong lòng có chút không vui. Tổng quản thái giám lĩnh mệnh chuẩn bị rời đi, lại bị Thần đế gọi lại: “Đợi đã, cũng gọi Cố ái khanh tới.”
“Dạ.”
Viện hoạ, Cố Khanh đang hỏi Tiểu Dữu Tử chuyện gần đây xảy ra trong cung.
“Ngươi là nói vị kia trong Tây Hoa cung, gần đây bởi vì Họa phi nương nương mà được sủng ái?”
“Đúng vậy đại nhân, Hoàng Thượng phong vị kia là Cầm phi, cùng tỷ tỷ của vị kia Họa phi, cầm họa song toàn đâu.” Tiểu Dữu Tử bĩu môi nói.
Cố Khanh buông mi không nói, xem ra do mình thúc đẩy, chuyện có một ít biến hóa, nhưng Mộ Nguyệt Cầm vì sao sẽ bỗng nhiên tiếp cận Thần đế, tuy rằng là hợp ý hắn.
“Đúng rồi, Tiểu Dữu Tử, sư đệ gần đây thế nào, có khỏe không?”
“Đông Cố đại nhân tất cả mạnh khỏe, chỉ là vài hôm trước hình như tâm tình không được tốt, tâm tự không chừng, cả một tháng một bức tranh cũng không đạt tiêu chuẩn, thiếu chút nữa đứng hạng chót. Giám sự đại nhân có mời thái y qua, thái y nói là suy nghĩ quá nặng, nhưng qua một đoạn thời gian lại không hiểu sao tốt hơn.”
“Như vậy thì tốt, ta còn lo lắng nữa.” Cố Khanh cười cười.
“Đại nhân không cần lo lắng, Đông Cố đại nhân khi ‘bệnh ‘ còn có thể giáo huấn ta mà, trở ngại đâu chứ.”
Cố Khanh vẫn như cũ cười, chỉ là xoa đầu dưới mũ Tiểu Dữu Tử xem như trấn an.
Tiểu Dữu Tử uốn éo vài cái, bỗng nhiên nhớ tới cái gì nói: “Đúng rồi đại nhân, hình như vài đoạn thời gian Đông Cố đại nhân ‘suy nghĩ quá nặng’ mà Cầm phi nương nương được sủng, mà từ sau đó Đông Cố đại nhân liền tốt, qua lại với Cầm phi Họa phi nương nương cũng nhiều hơn, đại nhân ngươi phải chú ý một chút.”
Tiểu Dữu Tử lại nhíu nhíu mày, bĩu môi: “Cầm phi nương nương cùng Họa phi nương nương tuy rằng đều rất xinh đẹp, thế nhưng ánh mắt Cầm phi nương nương nhìn ta luôn khiến ta cả người không thoải mái, không giống người tốt.”
“Tiểu Dữu Tử!” Cố Khanh bỗng lớn tiếng kêu Tiểu Dữu Tử một tiếng, thấy Tiểu Dữu Tử bị dọa, nhẹ tiếng nói: “Tuy rằng đây là đang ở nơi của mình, thế nhưng những lời này cũng không phải có thể nói lung tung, Cầm phi Họa phi nương nương đang được sủng ái, vạn không thể họa từ ở miệng mà ra.”
Tiểu Dữu Tử trầm mặc trong chốc lát, đáp.
Cố Khanh cảm thấy trong khoảng thời gian hắn rời đi này có phải xảy ra chuyện gì hay không, Tiểu Dữu Tử giống như là có tâm sự, đang chuẩn bị hỏi chút thì cửa liền bị gõ vang, tổng quản thái giám đẩy cửa tiến vào.
“Ai u thỉnh an Cố đại nhân, Cố đại nhân, Hoàng Thượng phái Tạp gia gọi ngài cùng Tiểu Dữu Tử đi Ngự Thư phòng.”
“Tiểu Dữu Tử?”
“Đúng vậy Cố đại nhân, ngài không biết, Hoàng Thượng chúng ta rất yêu thích Tiểu Dữu Tử, nếu không, về Ngự Thư phòng không thấy liền để Tạp gia thuận tiện đến gọi.”
Tiểu Dữu Tử hừ nhẹ một tiếng không thể nghe thấy, Cố Khanh ghé mắt nhìn hắn một cái thần sắc không rõ, rồi sau đó ôn thanh cười nói với tổng quản thái giám: “Thì ra là như vậy, đây liền là phúc khí của Tiểu Dữu Tử.”
“Ai nói không phải đâu.” Tổng quản thái giám cũng nghe thấy tiếng hừ nhẹ của tiểu Bưởi, thở dài vì Hoàng Thượng nhà mình, lắc lắc phất trần trong tay thở dài, ai lại nghĩ đến Hoàng Thượng hậu cung ba ngàn liền cắm trên người một tiểu thái giám thanh tú, vấn đề là hai người này còn có vẻ không biết.
“Như thế, tương lai… Ta cũng có thể yên tâm.” Cố Khanh than một tiếng.
Tay tổng quản thái giám phất phất trần dừng lại, ông lúc này mới nhớ tới mấy tháng trước vị Cố đại nhân này nói chuyện với Hoàng Thượng, vị đại nhân này là sống không được bao lâu, ông liếc nhìn Tiểu Dữu Tử có chút mờ mịt, khẽ than một tiếng: “Cố đại nhân yên tâm, Hoàng Thượng vô cùng tốt với Tiểu Dữu Tử.”
“Mượn cát ngôn của công công, vậy công công chúng ta hiện tại liền đi đi.”
“Ai, nhìn Tạp gia lại quên canh giờ, Hoàng Thượng đang sốt ruột chờ, Cố đại nhân, Tiểu Dữu Tử, cùng Tạp gia đi thôi.”
Ngự Thư phòng, sau khi Tiêu Hành vào Ngự Thư phòng Thần đế liền sai người ra ngoài, sau đó hai người liền nhìn nhau không nói gì.
Sau một ly trà Thần đế dẫn đầu nhịn không được, hắn thở dài, nói: “Tiêu Hành chúng ta cùng lớn lên, trẫm bất cứ lúc nào đều coi ngươi là người duy nhất để tín nhiệm, ngươi hiện tại nói cho trẫm ngươi đến tột cùng đang nghĩ gì? Vì sao bỗng nhiên muốn từ quan?”
Tiêu Hành im một lát nói: “Giang sơn đã bình, triều đình hiện tại đã không cần thần.”
“Cho dù hiện tại không cần tương lai cũng có một ngày sẽ cần, Tiêu Hành ngươi nói thật.”
“Thần công cao chấn chủ.”
“Trẫm tin ngươi.”
“Thần đã không còn trận để đánh.”
“Trẫm lệnh ngươi vi hai quân giáo đầu, huấn luyện cường binh cho Đại Yến.”
“…”
“Nếu ngươi không nói lý do để trẫm tin phục, thỉnh cầu từ quan của ngươi trẫm sẽ không đáp ứng.”
“… Thần, thích phải một người.”
“Ân?”
“Thần thích phải một nam nhân.”
“Ân?” Thần đế nhíu mày, đây là có ý gì.
Đi đến ngoài cửa Ngự Thư phòng mấy người Cố Khanh đều dừng bước chân, Cố Khanh ngăn cản tổng quản thái giám chuẩn bị gõ cửa, hào phóng đứng ở một bên nghe lén, Tiểu Dữu Tử cũng học theo, tổng quản thái giám nhìn người này lại nhìn người kia, yên lặng lui qua một bên.
“Là Cố Khanh.” Thần đế trầm tư một lát, nhìn như hỏi kì thực là khẳng định. Không phải Thần đế suy đoán lung tung, khi người phái đi hồi báo nói là đón Cố Khanh ở phủ Định quốc hầu Thần đế liền cảm thấy Tiêu Hành quá tốt với Cố Khanh, không nghĩ tới lại là như thế này.
“Đúng.” Tiêu Hành hào phóng thừa nhận, không có chút do dự tạm dừng.
“Hắn là nam nhân!” Thần đế trầm giọng nói.
“Thần biết, nhưng thì tính sao, ta yêu là người kia, mà không phải gì khác, vì hắn ta nguyện ý buông tay thân phận địa vị, buông tay tất cả.” Tiêu Hành biểu tình như ôn nhu, lại như lãnh khốc, đó là điều Thần đế chưa bao giờ gặp qua, ôn nhu nở rộ chỉ vì một người.
Thần đế ngẩn người tại chỗ, yêu phải, nam nhân. Hai người Cố Khanh cùng Tiêu Hành trong đầu thay nhau chợi hiện, chỉ chốc lát sau lại đổi thành hắn cùng tiểu thái giám ngốc nghếch thanh tú kia.
Miễn cưỡng áp chế khiếp sợ trong lòng, Thần đế ngưng thanh nói: “Nhưng ngươi không biết sao, Cố Khanh hắn, sống không được bao lâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT