“Hi Ngạn cậu…” Cố Khanh há miệng muốn nói gì đấy, ngẩng đầu nhìn đến thấy Phương Hi Ngạn vẻ mặt hờ hững thì lời đến bên miệng sao cũng không thốt lên được. “Cậu vào đi…” Nghiêng người nhường ra khoảng trống có thể cho một người đi qua, Cố Khanh chua xót nói.

Phương Hi Ngạn nói tiếng cảm ơn lễ phép mà mới lạ, vừa vào cửa liền bắt đầu dọn vài thứ mà tối qua chưa kịp mang đi, những thứ còn để lại trong phòng.

Áo khoác đôi mà hai người cùng mua, còn có ly sứ có đôi có cặp, món quà nhỏ đưa tặng cho nhau, bức ảnh chung tràn ngập kí ức ngọt ngào… Để mấy thứ này vào thùng giấy đã sớm chuẩn bị, sau đó dùng băng dán kín, đồng thời cũng đóng kín đi những ký ức tốt đẹp, không tốt đẹp này.

Trong lúc đó Phương Hi Ngạn đi đến đâu, Cố Khanh liền theo tới đó. Không nói lời nào cũng chẳng ngăn cản, chỉ là sự đau khổ thậm chí tuyệt vọng trên gương mặt ấy làm cho Hàn Dư Minh còn đứng ở cửa có chút lo lắng.

Dọn đồ xong, Phương Hi Ngạn ôm thùng liền đi, ánh mắt trong nháy mắt đối diện với Hàn Dư Minh nhưng cũng không để ý, chỉ cho đây là người bạn nào đó của Cố Khanh mà y không biết.

Phương Hi Ngạn chân trước vừa đi, Cố Khanh sau lưng liền ngây ngẩn đi theo, sợ Phương Hi Ngạn phát hiện mà còn cố gắng thả nhẹ bước chân, nhưng bởi vì cái đau ở chỗ đó mà động tác có vẻ buồn cười quái dị.

Nhưng điều này trong cái nhìn của Hàn Dư Minh thì chỉ làm hắn hối hận đau lòng, mắt thấy dưới chân Cố Khanh không ổn muốn té xuống hắn liền bước lên phía trước một bước giữ chặt Cố Khanh ôm vào trong lòng.

Bỗng nhiên bị ngăn lại Cố Khanh nhìn Phương Hi Ngạn cách cậu càng ngày càng xa xoay người liền biến mất ở góc, giãy dụa muốn tránh khỏi cái ôm của Hàn Dư Minh, lúc giãy dụa thì một đấm đánh vào cánh tay bị cửa kẹt của Hàn Dư Minh.

Do đau đớn nên tay nháy mắt vô lực, Cố Khanh thừa cơ hội liền muốn đuổi theo, Hàn Dư Minh tái nhợt nhịn cánh tay đau đớn giữ chặt Cố Khanh áp trên vách tường.

“Cố Khanh, cậu tỉnh táo lại đi!”

Cơ thể đụng vào tường, Cố Khanh chớp mắt đồng tử dần dần tập trung, nhìn thấy mình bị áp trên tường đôi mắt đào hoa nháy mắt trừng lớn, chờ khi nghĩ đến Phương Hi Ngạn đã rời đi, thì ánh mắt lại chậm rãi buông xuống.

Hàn Dư Minh không biết nên an ủi Cố Khanh như thế nào, hắn không tin tiếng sét ái tình, nhưng lại không cách nào giải thích được mình lại nhớ mãi không quên thiếu niên.

Nếu nói là vì kinh diễm khi lần đầu tiên gặp mặt, trai gái xinh đẹp mà hắn gặp qua đẹp hơn thiếu niên cũng có đấy thôi. Nếu nói là vì dây dưa đêm hôm đó, đối  với hắn đã từng ở trong vạn bụi hoa thì lại càng không hiện thực.

Cánh tay bó thạch cao lẳng lặng buông ở trước ngực, Hàn Dư Minh ngồi ở sau xe không ngừng nhớ lại từng hành động của thiếu niên.

“Cậu chủ, nhà cũ điện.”



“Cậu, cậu tìm con?”

“Dư Minh,” Hàn Thích Dịch thoáng nhướn mi nhìn về phía cánh tay trái bó thạch cao của Hàn Dư Minh, “Tay con sao thế?”

“Chỉ bị thương nhỏ thôi, ” Vẻ mặt Hàn Dư Minh rất nghiêm túc, “Cậu, cậu tìm con về là có chuyện gì sao?”

“Kế hoạch nguyên liệu châu báu ở Mỹ quý này cần con đi bàn bạc, thời gian sẽ tương đối dài, nhưng nhìn tay con…”

“Không sao cả.”

“Vậy thì tốt, thời gian gấp gáp bây giờ con liền xuất phát đi.” Hàn Thích Dịch nói.

“Bây giờ?” Hàn Dư Minh có chút chần chờ.

“Có vấn đề gì sao?” Hàn Thích Dịch bưng ly cà phê, nhướn mày nhìn về phía Hàn Dư Minh.

“Không, không có, vậy thưa cậu bây giờ con đi chuẩn bị đây.” Hàn Dư Minh cau mày nói, xem ra chuyện của Cố Khanh chỉ có thể đợi hắn về rồi nói.

“Đi đi.” Hơi nóng thì miệng ly cà phê bay ra, tụ hơi thành một mảnh sương trắng trước mặt Hàn Thích Dịch. Dùng sức đặt ly cà phê lên bàn, có trời mới biết Hàn Thích Dịch tốn mất bao nhiêu sức để khống chế bản thân không ném ly cà phê vào người Hàn Dư Minh.

Khi biết Cố Khanh bị Hàn Dư Minh xx, hắn quả thực muốn đứa cháu này tan xương nát thịt, nhưng hắn không thể. Hàn Dư Minh là chị giao cho hắn, cũng là người thân duy nhất của hắn trên thế giới này, cho nên hắn chỉ có thể đuổi đứa cháu này đi xa trước khi mình mất đi lý trí.

“Đã chuẩn bị xong?”

“Vâng thưa ông chủ, bưu kiện đã gửi vào mail của ngài Cố, điện thoại cũng đã gọi qua. Chức vị là thư ký bên người của ông chủ, ngài Cố muộn nhất là ngày sau hẳn sẽ lại đây.”

“Ừm.” Hàn Thích Dịch gật đầu nhắm mắt lại dựa vào sô pha khóe miệng giơ lên một nụ cười. Nếu em muốn công thành danh toại, anh đây liền giúp em.

Cố Khanh cúp điện thoại mà công ty S.A gọi tới, cười thích thú. “Hàn Thích Dịch? Thật đúng là có duyên, không biết mục đích của anh là gì đây?”

Mặc kệ vật hy sinh bi tình này có mục đích gì, Cố Khanh cũng không thèm để ý. Ở thế giới trước đạt tới số lượng mục tiêu sơ cấp, có được ánh sáng Tom Sue sơ cấp.

Cái gọi là ánh sáng Tom Sue chỉ là một cách gọi hình tượng mà thôi, kỳ thật đây căn bản là một loại nghiên cứu khống chế thả ra hormone. Thông qua năng lượng điều tiết khống chế hormone của bản thân phóng ra đến trình độ khiến đối phương có một loại cảm giác tiếng sét ái tình với mình.

Năng lượng càng mạnh thì lượng hormone thả ra cũng càng lớn, nhưng thứ ánh sáng này chỉ có tác dụng khá lớn vào lần gặp đầu tiên, sau đó thành công hay thất bại thì phải nhờ vào chính hắn.

Kỳ thật lấy năng lực của Cố Khanh mà nói, ở loại giao diện sơ cấp này cũng chỉ là tới chơi thôi, nhưng vì lần đầu tiên có loại ánh sáng này nên muốn thử nghiệm một chút.

Tuy rằng nhiệm vụ lần này rất đơn giản, Cố Khanh có trách nhiệm vẫn lợi dụng thời gian còn dư hôm nay để bày dàn ý nhiệm vụ cho mình.

Nhưng rất nhanh dàn ý này liền thành một tờ giấy phế, bởi vì qua hôm nay Hàn Dư Minh liền không có tin tức, thông qua internet mới biết được Hàn Dư Minh vào chiều hôm đó cũng đã bay thẳng qua Mỹ.

Nước Mỹ trong diễn biến ở Thế Giới Gốc cũng là một nơi quang trọng, là nơi mà tình cảm của Hàn Dư Minh đối với Phương Hi Ngạn chính thức từ áy náy biến thành tình yêu.

Hàn Dư Minh bàn bạc với công ty GEM ở Mỹ về nguyên thạch châu báu quý này, bởi vì biết mình có năng lực xem xét Nguyên Thạch nên Phương Hi Ngạn cũng đi cùng, vả lại còn vì Hàn Dư Minh mà mua không ít nguyên thạch phỉ thúy cao cấp.

Nhưng bởi vì hai người làm quá mức công khai bị người theo dõi, hai người cũng từ trong nhiều lần giết chóc mà tình cảm càng ngày càng sâu.

Tuy rằng giữa Phương Hi Ngạn và Hàn Dư Minh đã bị hắn ngăn cản, nhưng Cố Khanh làm việc từ trước đến nay đều là hết sức cẩn thận.

Phương Hi Ngạn hiện tại đã biết năng lực của mình, nhưng một cô nhi mười bảy mười tám tuổi, chỉ có thể dựa vào làm công để duy trì cuộc sống, phòng ở lại cho Cố Khanh. Không có Hàn Dư Minh y ngay cả ấm no của bản thân còn không xong, sao lại thừa tiền đi mua nguyên thạch.

Thương nhân lợi nhuận cao lỡ như khiến Hàn Dư Minh ngoài ý muốn phát hiện năng lực của Phương Hi Ngạn, hiện tại Hàn Dư Minh cách mình xa như vậy khó bảo là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Giới châu báu hiện nay là do GEM của Mỹ cùng với RUBY của Trung Quốc mà chia đều thiên hạ, Cố Khanh hack một vài tư liệu bí mật của GEM gửi qua cho RUBY, để trao đổi thì sẽ thuê Phương Hi Ngạn làm nhà mua nguyên thủy của RUBY.

Sau khi RUBY xác định tư liệu là thật thì lập tức gửi lời mời cho Phương Hi Ngạn, mà Phương Hi Ngạn tuy rằng không biết vì sao con rồng đầu đàn của ngành châu báu trong nước lại mời mình, nhưng bởi vì cuộc sống bây giờ của y thật sự quá khó khăn cùng với năng lực mà mình mới có được nên tự tin đáp ứng. Hiện tại, Phương Hi Ngạn có lẽ đã lên máy bay bay qua Mỹ rồi đi.

Cố Khanh bỗng nhiên có vài phần hứng thú với chuyện sẽ xảy ra sau này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play