Buổi tối, trên bàn ăn, Triệu Chính An ăn thịt heo xào cay mà Chung Tử Kỳ làm, vừa ăn vừa hút khí, lại giả bộ lơ đãng nói: "Tay nghề của nương tử thật tốt, có phải A mẫu rất lợi hại hay không?"
"À... Cũng được, A mẫu nói ta nấu ngon hơn cả A mẫu làm." Chung Tử Kỳ có chút mất tự nhiên, bởi vì vị A mẫu trong trí nhớ thân thể này không có tay nghề cao siêu, chỉ miễn cưỡng bỏ bụng được, rất bình thường, cho nên nếu nói quá lợi hại lại sợ bị người quen vạch trần!
Triệu Chính An bừng tỉnh, cái này gọi là trò giỏi hơn thầy đúng không?!
Hai người đều không yên lòng, cho nên đều không phát hiện đối phương có vẻ kỳ lạ.
"A mẫu của chúng ta đúng là lợi hại mà, còn dạy dỗ ngươi trở thành người thành công như vậy, nghe nói lúc trước khi A mẫu sinh được một ca nhi là ngươi, mọi người đều vui sướng khi người gặp hoạ, chế giễu này nọ, bây giờ thì đều hâm mộ rất nhiều!" Triệu Chính An làm ra vẻ cực kỳ hứng thú: "Ngươi nói xem, dáng vẻ A mẫu chúng ta đẹp như vậy, không giống dân chúng bình thường, vậy có phải..."
Chung Tử Kỳ nhíu mày nuốt đồ ăn trong miệng: "Ý của ngươi là, A mẫu che giấu thân phận?"
Triệu Chính An cắn đũa: "Ta chỉ đoán như vậy thôi, chủ yếu là do diện mạo và khí chất của A mẫu chúng ta không giống dân chúng bình thường."
Chung Tử Kỳ tìm tòi bóng dáng A mẫu của chính chủ trong đầu, đúng vậy, mặc kệ là cách nói chuyện hay là cách dạy dỗ Chung Tử Kỳ, mọi hành vi cử chỉ, còn có hiểu biết chữ nghĩa, đều không giống gia đình bình thường. Triệu Chính An không nói hắn còn không chú ý, vừa nói liền cảm thấy đáng ngờ.
Chẳng lẽ?
A mẫu hắn thật sự giấu diếm thân phận?
Triệu Chính An nhìn thấy Chung Tử Kỳ nghe lọt tai thì liền nói thêm: "Aiz... Cũng có thể lắm chứ, ngươi nói xem nếu A mẫu chúng ta sinh ra trong đại gia tộc giàu có, vậy chẳng phải ngươi là... Tiểu thiếu gia rồi hay sao? Ha ha."
Chung Tử Kỳ đen mặt nhìn nam nhân đang cười ha ha, sao đến bây giờ hắn mới phát hiện đầu óc của Triệu Chính An bay cao và bay xa đến vậy?
"Tiểu thiếu gia?" Triệu Chính An đùa giỡn.
"Ngươi không ăn cơm à? Không ăn thì ta dọn." Chung Tử Kỳ trừng hắn cảnh cáo.
"Đừng đừng đừng, ta ăn." Triệu Chính An nhanh tay lẹ mắt gắp một đũa đồ ăn, bỏ vào miệng.
"Ngươi đó, đừng đoán mò nữa, nhiều năm như vậy, đều không có ai đến tìm ta, cho nên ngươi đoán sai rồi, còn nữa, nếu có chuyện như vậy, cho dù bọn họ có đến tìm thì bọn họ là bọn họ, ta là ta, ta sẽ không nhận vơ tiền tài và danh phận giả dối hư ảo như thế, đó không phải của ta, đương nhiên cũng không phải của ngươi!"
Chung Tử Kỳ cao giọng nói, hắn sợ Triệu Chính An lại nghĩ ra chuyện gì kỳ lạ, bọn họ sống chung với nhau lâu như vậy, hắn tin tưởng thái độ làm người của Triệu Chính An, nhưng mà không thể chắc chắn Triệu Chính An có bị tiền tài cám dỗ hay không, có thể dao động hay không.
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta không nghĩ gì hết, phu quân của ngươi lại là loại người thấy tiền rồi sáng mắt hay sao, ngươi phải hiểu rõ nhất chứ?"
Triệu Chính An vội vàng giải thích, hắn không muốn ăn trộm gà còn mất luôn nắm gạo, ngược lại còn bôi đen chính mình, lưu lại ấn tượng xấu trong lòng nương tử: "Ta chỉ tò mò một chút mà thôi, nếu có một ngày, thật sự... Có người có tiền đến tìm ngươi, vậy ngươi sẽ làm gì? Có muốn nhận mặt hay không?"
Chung Tử Kỳ bất đắc dĩ nhìn hắn: "Hôm nay ngươi bị gì vậy? Sao cứ hỏi chuyện này hoài thế?"
"Chỉ là... Nghĩ đến thôi, ngươi nói cho ta biết đi, ta tò mò." Triệu Chính An chột dạ gắp rau dưa cho Chung Tử Kỳ.
"Nếu thật sự có người tìm đến..." Chung Tử Kỳ nghĩ đến tình huống đó: "Vậy thì ta phải xem thái độ của đối phương thế nào, nếu hắn giống cả nhà đại bá thì ta không cần tự làm mình ngột ngạt, nếu hắn là người tốt, vậy nhận mặt cũng không tệ, coi như là bằng hữu, nhưng mà bằng hữu đừng quá mạnh mẽ, ta chỉ thích cuộc sống ổn định như bây giờ thôi, thoải mái thư thả, nếu muốn dẫn ta vào đại gia tộc gì đó, ta không quen, giống như dễ nhũi vậy, tự tìm phiền phức."
Chung Tử Kỳ nghĩ, nếu đụng phải gia môn phức tạp, tranh đoạt quyền thừa kế rồi hãm hại nhau này nọ, hắn có thể trở thành vật hy sinh, cuối cùng ngay cả chết thế nào cũng không biết, vậy hắn đến đó làm gì? Hắn còn chưa sống đủ đâu!
"Vậy tốt quá." Triệu Chính An vỗ đùi: "Nhưng nếu ngươi đi, vậy ta phải làm sao bây giờ? Lỡ như thân thích của ngươi thấy ta chướng mắt, không đồng ý cho ta ở bên ngươi thì sao?" Triệu Chính An nói khoa trương, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, xem ra phu lang của mình không hề phản cảm, vậy là tốt rồi.
"Ngươi à..." Chung Tử Kỳ xấu xa xem xét Triệu Chính An, sau đó ghét bỏ lắc đầu: "Đúng vậy, bộ dạng xấu như vậy, trong nhà không có tiền, cũng không có đất, thân thể lại không tốt, ngươi nói xem, ta đi theo ngươi làm gì? Kiếm tiền rất vất cả, nếu như có thân thích như vậy, ta sẽ bỏ ngươi."
"..." Triệu Chính An phân tích lời Chung Tử Kỳ nói, đúng là hắn đã chiếm tiện nghi của Chung Tử Kỳ, còn nữa, Chung Tử Kỳ có thể gả cho một người tốt hơn hắn, thế nhưng tạo hoá lại trêu người, để Chung Tử Kỳ gả cho hắn, nếu Chung Tử Kỳ uỷ khuất thì cũng phải thôi.
"Nếu ngươi thật sự muốn bỏ ta, tìm người tốt hơn, vậy thì yên tâm đi, ta sẽ thả ngươi."
Triệu Chính An nói thật lòng, hắn cũng có lúc tự ti, huống chi phu lang của hắn còn rất giỏi, thân thể hắn lại ốm yếu mắc nhiều bệnh tật, cho nên hắn cảm thấy rất áp lực. Bây giờ nương tử còn có một người cửu cửu lợi hại như vậy, tâm tình của hắn lại càng rối loạn hơn, còn mơ hồ dâng lên cảm giác vô lực.
Lời nói của Chung Tử Kỳ giống như thuốc nổ, phơi bày bất an mà hắn che giấu trong lòng.
"Ý ngươi là sao? Ta... Ta nói giỡn với ngươi thôi? Đừng nói là ngươi tin điều đó là thật chứ?" Chung Tử Kỳ suy ngẫm lại lời mình vừa nói, hình như có hơi quá đáng, hắn chỉ đùa giỡn mà thôi, ai biết lại đâm vào chỗ đau trong lòng Triệu Chính An chứ?
"Ta xem là thật." Triệu Chính An ngồi ngay ngắn.
"Thật hả? Ta giỡn với ngươi thôi, nếu ta muốn hợp ly với ngươi, còn chờ đến bây giờ làm gì? Thừa dịp ngươi ngốc rồi trốn đi xa còn hơn." Chung Tử Kỳ cũng có chút nóng nảy, hắn sợ lời nói vô tư của mình đả kích lòng tự trọng của Triệu Chính An.
"À, cũng có đạo lý, vậy vì sao lúc ấy ngươi không hợp ly với ta?" Triệu Chính An hỏi, hắn muốn nghe xem Chung Tử Kỳ nghĩ sao về mình.
"Lúc ấy ta không ngờ ngươi sẽ tốt lên, cho nên cứ nghĩ là đang nuôi nhi tử..."
Triệu Chính An đen mặt nhìn Chung Tử Kỳ, may mà hắn đã hỏi, nếu không hắn còn không biết mình từng bị nương tử nuôi như nhi tử đâu, rất phá huỷ hình tượng cao lớn của hắn.
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Bây giờ càng không thể hợp ly, ngươi cũng biết hiện tại ca nhi hợp ly đều sống không dễ dàng mà, rất ít người được cảm thông." Chung Tử Kỳ nói đùa.
"Không cần miễn cưỡng." Triệu Chính An rất am hiểu ý người.
"Không phải chứ... Có phải hôm nay ngươi bị ai kích thích hay không? Sao? Muốn hợp ly với ta à? Vậy ngươi cứ nói thẳng." Chung Tử Kỳ nghi ngờ nhìn thẳng vào mắt Triệu Chính An.
"Sao ta có thể cam lòng hợp ly với ngươi chứ, ta đã nói rồi, mặc kệ là trong đầu hay là trong lòng ta thì đều là hình bóng của ngươi, chẳng phải là ta muốn... Ha ha." Triệu Chính An cười khan.
"Ha ha..." Chung Tử Kỳ cười cười, thì ra là muốn dụ hắn! Muốn hắn thổ lộ sao?
"Ngươi muốn biết vì sao không?"
Triệu Chính An gật gật đầu giống như gà con mỗ thóc.
Chung Tử Kỳ khẽ cười đến gần hắn, Triệu Chính An tưởng nương tử ngại ngùng nên vô cùng vui vẻ đưa lỗ tai qua.
Sau đó, đột nhiên bên tai vang lên tiếng rít gào: "Nhanh dọn dẹp chén bát, cả ngày rãnh rỗi nên nghĩ bậy nghĩ bạ, ngươi là bà tám ở đầu thôn hả?"
Triệu Chính An vỗ vỗ lồng ngực đang rộn ràng, lỗ tai hắn vẫn còn đang ong ong, đúng là hù chết hắn mà, một khắc trước còn ôn nhu như thế, ai ngờ vừa nháy mắt một cái đã biến thành cọp mọ, nếu không phải hắn đã chuẩn bị tâm lý thì chắc chắn sẽ bị hù chết mà.
Triệu Chính An chán nản đứng dậy dọn dẹp chén bát dưới cái nhìn chằm chằm của Chung Tử Kỳ, cái gì mà thương cảm, cái gì mà bất an đều bay đi thật xa.
"Đồ ngốc." Chung Tử Kỳ ngồi trên ghế che miệng cười trộm.
Buổi tối, nằm trên giường, Triệu Chính An lấy danh nghĩa tâm hồn bị tổn thương, yêu cầu Chung Tử Kỳ phải trấn an.
Chung Tử Kỳ không nói gì đẩy mặt hắn ra: "Ta mệt, ta muốn ngủ."
"Không sao, ngươi ngủ của ngươi, ta đụng của ta." Triệu Chính An cười xấu xa.
Chung Tử Kỳ tức giận trợn trắng mắt, xoay người sang chỗ khác, hai tay đặt trước ngực, ta xem ngươi làm sao bây giờ?
Là nam nhân, có vài thứ không cần dạy cũng tự biết. Triệu Chính An ở sau lưng Chung Tử Kỳ xem xét rất lâu, sau đó âm thanh ma sát truyền đến từ trong chăn.
Chung Tử Kỳ quay lưng về phía Triệu Chính An, vểnh tai nghe ngóng nhưng vẫn không biết Triệu Chính An đang làm gì. Đột nhiên, dưới thân mát lạnh, quần con mà hắn mặc trên người bị Triệu Chính An lột xuống.
"Ngươi làm gì đó?"
Chung Tử Kỳ vội vàng túm quần lên, đáng tiếc là không thành công.
"Chẳng phải nương tử mệt mỏi hay sao? Nếu đã như vậy thì hôm ta sẽ để ngươi nghỉ ngơi, không cần động."
Vẻ mặt Chung Tử Kỳ giống như đang nói: Mẹ nó ngươi tưởng ta ngốc hay sao?
Triệu Chính An giả vờ như không phát hiện, vội vàng xoay người Chung Tử Kỳ lại đối diện với mình.
Chung Tử Kỳ bất an cử động, hai tay bị giữ chặt, vừa muốn động chân thì một chân của Triệu Chính An liền đè lên chân hắn. Chung Tử Kỳ chưa kịp phản ứng thì thứ gì đó rất nóng đã chen vào giữa hai đùi hắn.
Sau khi Chung Tử Kỳ biết đó là cái gì, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Chung Tử Kỳ xấu hổ và giận dữ muốn giãy giụa tránh thoát, thế nhưng lại bị Triệu Chính An đè chặt, sau đó bắt trước cử động một trước một sau tiến lên.
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ mỏng manh chiếu vào căn phòng nhỏ, mập mờ không rõ. Sau đó một tiếng gầm nhẹ vang lên, trong phòng yên ổn trở lại, chỉ còn hai tiếng thở dốc liên tiếp không ngừng.
Chung Tử Kỳ yên lặng sờ soạng hai đùi nóng rát của mình, tức giận nhéo chặt cánh tay Triệu Chính An.
"Ai da! Nhẹ, nhẹ chút!" Triệu Chính An đau đến hít khí.
"Sau này, nếu ngươi còn dám, dám... Còn dám giống vừa rồi..." Chung Tử Kỳ không thể nói được, lưu manh này!
"Ai da... Nương tử, đầu ta đau quá... Để ta nằm nghỉ một lát..." Đột nhiên Triệu Chính An ôm đầu ngắt lời Chung Tử Kỳ.
"Lại đau hả? Có muốn ta xoa bóp cho ngươi không?" Qủa nhiên, Chung Tử Kỳ liền quên mất vừa rồi mình muốn nói gì, hắn vội vàng ngồi dậy, lúc này mới nhớ đến dưới thân trần trụi, còn có ẩm ướt dinh dính, hắn lấy khăn tuỳ tiện lau chùi, rồi mặc quần con vào.
Vừa muốn đứng dậy đốt đèn, Triệu Chính An liền kéo tay Chung Tử Kỳ.
"Ngươi nằm với ta một lát, lập tức khoẻ liền."
Chung Tử Kỳ nghe thấy như thế thì liền nằm xuống giường, Triệu Chính An giang tay ôm hắn vào lòng, vùi đầu vào cổ hắn.
Chung Tử Kỳ yên lặng nằm trong ngực Triệu Chính An, không dám cử động. Quan tâm thì sẽ bị loạn, hắn không phát hiện, bình thường Triệu Chính An chưa từng kêu đau, tại sao hôm nay lại đột nhiên làm thế?
Trong bóng tối, Triệu Chính An nở nụ cười, chuyện này, từ nay về sau, không phải do Chung Tử Kỳ quyết định!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT