Hai nam nhân này không phải ai khác, chính là Trầm Dục Bắc và thị vệ bên người hắn ở Giang Nam.
Lần trước Cao Hàn Cẩm từ Bắc trở về nói chuyện của Chung Tử Kỳ, Trầm Dục Bắc liền để trong lòng, hắn kêu tâm phúc của mình là Hồng Ảnh đến đây điều tra, cuối cùng lấy được kết quả làm hắn vừa mừng vừa sợ, trực giác nói cho hắn biết ở đây sẽ có chuyện làm hắn chờ mog, cho nên hắn giao mọi chuyện cho phụ thân rồi tự mình đến đây một chuyến, vì để kiểm tra kết quả cuối cùng.
Như vậy, vì sao hắn phải tự mình kiểm tra?
Chuyện này phải nói đến rất nhiều năm về trước.
Gia nghiệp Trầm gia của bọn họ là tổ truyền, vẫn luôn làm ăn phát đạt, bọn họ cũng là danh môn vọng tộc ở phía Nam. Nhà bọn họ độc đinh mấy đời, cho dù có bao nhiêu hài tử thì cũng chỉ có một tiểu tử, còn lại đều là ca nhi. Tới đời phụ thân hắn cũng không có gì ngoài ý muốn, cả nhà chỉ có một mình tiểu tử là hắn, phụ thân hắn là người chung tình, đời này chỉ cưới một mình A mẫu hắn. A mẫu sinh ra hai hài tử, một người là hắn, người còn lại... Là ca ca hắn.
Ca ca hắn là ca nhi hơn hắn mười tuổi, khi hắn còn đang tập tễnh học đi, ca ca đã đến học đường, bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, khi đó truyện cười rất nổi tiếng nhưng bởi vì ca ca là ca nhi cho nên không thể đi ra ngoài một mình, hắn luôn lợi dụng lúc đến học đường mà tiện tay mua vài cuốn về đọc.
Bởi vì từ nhỏ hắn đều đi theo ca ca, ca ca dài ca ca ngắn, ca ca cũng rất ôn nhu ôm hắn, chọc hắn vui vẻ, nói chuyện với hắn, ở trong mắt hắn, ca ca giống như phụ thân A mẫu thứ hai vậy, rất quan tâm và chăm sóc hắn.
Nhưng mà hắn không ngờ, ca ca luôn luôn ôn nhu, tính cách vô cùng tốt, sẽ có một ngày tức giận đến như vậy.
Đó là sau khi gia gia qua đời không lâu, phụ thân hắn tiếp nhận việc buôn bán, phụ thân hắn đã đi theo học cách buôn bán từ gia gia hắn từ lâu, thế nhưng lúc đó là giai đoạn gia tộc của thua lỗ, chuyện buôn bán làm phụ thân hắn bận rộn đến nỗi sứt đầu mẻ trán, ngày nào cũng đi sớm về khuya, thậm chí có đôi khi còn không về nhà mấy ngày.
Cả nhà đều rất lo lắng. Nhưng mà không ngờ phụ thân vài ngày không về lại đem đến tin tức làm mọi người kinh ngạc. Nhà bọn họ kết thân với một thế gia môn đăng hộ đối.
Đây không phải là chuyện làm mọi người kinh ngạc nhất, bọn họ cũng từng nghe nói về thế gia kia, cũng xem như là môn đăng hộ đối với bọn họ, nhưng vấn đề là ở đây, thế gia này có năm hài tử, lão đại là tiểu tử đã thành thân, lão nhị là ca nhi cũng đã thành thân.
Lão tam là tiểu tử nhưng hắn rất thích ăn chơi đàng điếm, lớn đến như vậy, thế nhưng thường xuyên bị truyền ra những việc làm không tốt, nhưng mà bởi vì lão gia rất sủng ái hài tử, rất nhiều chuyện cũng không phải là sự thật, bởi vì có nhiều người nói đó là ca ca sợ đệ đệ tranh giành quyền thừa kế gia sản, cho nên hất nước bẩn lên người hắn, chế tạo lời đồn cho hắn, làm cho phụ thân hắn thất vọng. Dù sao cũng là bọn họ nói như vậy, người ngoài cũng mơ màng không hiểu, chỉ biết thanh danh người này không tốt.
Mà lão tứ và lão ngũ thì đều là hài tử còn đang tập đi, cho nên ai thú ai, không cần nói cũng biết.
Bọn họ không biết phụ thân nghĩ như thế nào, chỉ biết là lựa chọn của phụ thân không thể thay đôi. Khi đó bọn họ cũng không biết việc buôn bán của gia tộc xảy ra vấn đề, phụ thân sứt đầu mẻ trán giải quyết không xong cho nên mới nói cho bọn họ biết.
Đó là lần đầu ca ca giận dữ, ca ca rất là tức giận, thề chết chứ không chịu gả cho ai, phụ thân cũng tức giận cho nên nhốt ca ca lại. Trầm Dục Bắc nhớ rõ, ca ca bị nhốt trong phòng, cơm không ăn nước không uống, ngày nào cũng phờ phạc ảm đảm, giống như không còn muốn sống nữa, hắn thường xuyên đến thăm ca ca. Nói chuyện với ca ca, nhưng mà ca ca không để ý đến hắn, nếu không thì sẽ cằn nhằn liên miên rằng nam nhân chưa từng gặp mặt kia không tốt, ca ca muốn tìm được người thật lòng thương hắn giống như trong truyện.
Khi đó hắn còn nhỏ, nhìn thấy ca ca khổ sở và đau lòng, hắn cũng đau lòng, có một ngày, hắn thừa dịp quản gia ngủ không chú ý, trộm chìa khoá bên cạnh mở cửa cho ca ca, nhìn thấy vẻ mặt tiều tuỵ của ca ca toả sáng, hắn cảm thấy rất vui.
Buổi tối hôm đó, ca ca ôm hắn nói chuyện rất lâu, nói hắn là nam đinh duy nhất nối dõi tông đường trong nhà, cho nên sau này phải ổn trọng, phải để ý đến gia nghiệp, phải hiếu thuận phụ mẫu, thay hắn làm hết phần hiếu kia, nói với phụ thân và A mẫu rằng hắn thật lòng xin lỗi bọn họ, nhưng hắn không muốn cả đời bị huỷ trong tay một người như thế.
Suốt đêm hôm đó, ca ca rời đi. Rời khỏi nhà này, thậm chí là rời khỏi thành này, không biết ca ca đi thế nào, thế nhưng từ đó về sau, hắn chưa từng gặp ca ca lần nào nữa, hắn rất nhớ ca ca.
Sau khi phụ thân biết được thì rất giận dữ, hung hăng đánh hắn, không phải vì ca ca đi rồi không còn ai xuất giá, cọc nhân duyên này sẽ bị phá huỷ, cũng không phải vấn đề buôn bán khó khăn của phụ thân không được giải quyết, mà bởi vì ca ca là ca nhi chưa từng đi ra ngoài, bây giờ một mình ngoài đó sẽ gặp phải chuyện gì? Không ai dám tưởng tượng.
Phụ thân phát động mọi người tìm kiếm, thế nhưng đều không tìm được, ngày nào A mẫu cũng trách phụ thân, phụ thân giống như cũng già đi rất nhiều, khi đó hắn không hiểu, không hiểu vì sao phụ thân lại ép buộc ca ca làm việc mà ca ca không muốn làm, cho đến khi hắn tiếp nhận việc buôn bán của gia tộc, hắn mới biết được phụ thân bất đắc dĩ thế nào.
Cho đến hôm nay, hắn vẫn luôn tự hỏi chính mình, sau khi để ca ca chạy đi, hắn có hối hận hay không?
Thật ra hắn không muốn thừa nhận, trong tiềm thức của hắn, hắn đã hối hận từ lâu, từ biệt mười bảy năm, không bao giờ... Có thể gặp lại nữa, thậm chí có thể cách biệt âm dương. Nhưng mà hắn tin tưởng ca ca sẽ không hối hận, bởi vì hài tử của ca ca đã lớn như vậy, với tính cách của ca ca, hắn sẽ không thành thân với người mình không thích.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chung Tử Kỳ, trong đầu hắn chỉ còn lại một câu -- Giống, thật sự rất giống!
Theo điều tra của Hồng Ảnh thì A mẫu Chung Tử Kỳ cũng họ Trầm, nhưng mà tên khác, hắn tin tưởng đây chính là hài tử của ca ca, bởi vì bên tai của ca ca có một nốt ruồi son, không hiện rõ, người bình thường cũng nhìn không rõ, nhưng mà ca ca đã sống ở trước mặt hắn, hắn rất rõ ràng, bây giờ nốt ruồi son ấy cũng có ở bên tai Chung Tử Kỳ, không thể nào lại là trùng hợp, bởi vì không thể trùng hợp đến vậy.
Đây là hài tử của ca ca, là ngoại sanh trên danh nghĩa của hắn.
* * *
"Ngươi nói xem, vì sao hắn lại đến đây?" Triệu Chính An nghĩ mãi mà không ra.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì, ngươi cũng nghĩ không ra, nhanh cho Đại Hắc và Tiểu Hắc ăn đi, còn phải lùa gà ra ngoài cho ăn nữa." Chung Tử Kỳ không chịu nỗi khi Triệu Chính An cứ lải nhải mãi.
"Ngươi nhìn ngươi đi... Ta phân tích, ngươi lại không chịu nghe." Triệu Chính An bất mãn kháng nghị, sao nương tử hắn lại không có suy nghĩ đến thế chứ.
"Mau đi đi! Xong rồi còn về ăn cơm, nếu không sẽ không có phần của ngươi." Chung Tử Kỳ tức giận.
"Đừng đừng đừng, ta đi, từ từ." Triệu Chính An chạy nhanh như chớp, đầu cũng không nhìn lại -- Nương tử nấu cơm, không thể không ăn.
Chung Tử Kỳ nhìn thấy bóng dáng hoạt bát của hắn, khoé môi nở nụ cười, Triệu Chính An như vậy, làm hắn cảm thấy rất an toàn, hắn cảm thấy rất tốt, cuộc sống hiện giờ không cần phải thay đổi gì hết, hắn sống rất vui vẻ.
"Rầm." Âm thanh chậu gốm tiếp xúc với mặt đất vang lên.
Chung Tử Kỳ nhìn về hướng đó. Liền thấy Triệu Chính An vừa đỡ hàng rào vừa đỡ trán.
Tư thế này, Chung Tử Kỳ rất quen thuộc, đó là Triệu Chính An đau đầu.
"Ngươi sao thế?" Chung Tử Kỳ lo lắng hỏi.
Triệu Chính An nhắm chặt hai mắt, khi mở ra đã bình thường trở lại: "Không sao, không cần lo, đỡ hơn nhiều rồi."
"Ngươi gạt ta, chẳng phải ngươi nói không còn đau đầu nữa sao?" Chung Tử Kỳ lo lắng cho nên khi nào rãnh thì luôn hỏi hắn: "Có đau đầu không? Có muốn nằm nghỉ một lát không?"
Không biết Triệu Chính An bị hỏi đến phiền hay là sợ hắn lo lắng, cho nên đều nói là đã tốt hơn rất nhiều rồi, số lần đau đầu cũng giảm bớt. Hiện giờ xem ra, chắc chắn là Triệu Chính An nối dối, có lẽ là Triệu Chính An âm thầm chịu đựng, suýt chút nữa thì hắn bị Triệu Chính An lừa rồi.
"Thật sự không sao, ta lừa ngươi làm gì, chỉ có hôm nay mới đột nhiên phát tác mà thôi, ngươi cũng thấy mà, ta cũng đâu có khống chế cho nó không đau được đâu, đúng không? Nhưng mà ta đau ít thôi, hiện tại không đau nữa, không tin thì ta gõ vài cái cho ngươi xem.." Triệu Chính An nói xong liền muốn gõ đầu mình.
Chung Tử Kỳ giữ chặt tay hắn: "Ta tin được chưa? Chúng ta vào phòng ngủ một lát đi, chỗ này cứ để ta làm."
"Được rồi." Triệu Chính An không từ chối, thật ra đầu của hắn vẫn còn rất đau, cả người đều yếu ớt, đúng là cần được nghỉ ngơi một lát.
Giống như Chung Tử Kỳ đã nói, thật ra là hắn lừa Chung Tử Kỳ, đầu của hắn vẫn đau, không hề giảm bớt, nhưng mà hắn sợ Chung Tử Kỳ lo lắng, cho nên không nói, chỉ cần nhịn một lát là được. Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, hắn đang cầm chậu cho gà ăn thì đột nhiên cơn đau làm hắn choáng váng đánh tới. Rồi Chung Tử Kỳ nhìn thấy.
Chung Tử Kỳ không biết suy nghĩ của Triệu Chính An, hắn đỡ Triệu Chính An ngồi lên ghế: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta lập tức trở lại."
Chung Tử Kỳ lùa gà ra ngoài, dọn dẹp chậu thức ăn bị đổ. Sau đó vào nhà bếp rửa tay, đem đồ ăn lên bàn. Bới một chén cơm lớn đặt trước mặt Triệu Chính An. Nghĩ nghĩ lại gắp đồ ăn bỏ vào trong bát hắn.
"Ngươi muốn ta đút cho ngươi ăn không?"
Chung Tử Kỳ nghiêm túc hỏi một chút.
"Ngươi nghĩ gì vậy hả? Ta vẫn còn sức ăn cơm, đừng quậy nữa, mau ăn đi, hôm nay thịt rất ngon, ta thích ăn, sau này làm nhiều một chút."
Chung Tử Kỳ trả lời: "Được." Sau đó không nói gì nữa.
Ăn cơm xong, Chung Tử Kỳ nấu nước tắm, hai người thay phiên nhau tắm rửa. Sau đó lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, việc buôn bán của cửa tiệm "Xứng tầm ăn ngon" vẫn bình thường.
Trầm Dục Bắc và gã sai vặt của hắn lại đến lần nữa. Còn ăn món đậu hũ não phối hợp với bánh quẩy giống ngày hôm qua. Hôm nay Trầm Dục Bắc thật sự đến vì thức ăn, ánh mắt của hắn chỉ ngẫu nhiên liếc nhìn Chung Tử Kỳ, những thứ khác vẫn bình thường.
Hôm qua bởi vì trong lòng Trầm Dục Bắc kích động cho nên hắn không có cẩn thận thưởng thức mùi vị thức ăn trong tiệm. Hôm nay ăn thử mới biết, đúng là không tệ, mùi vị rất độc đáo, hèn chi có nhiều người đến ăn như vậy.
Hồng Ảnh nghiêm túc ăn bánh quẩy, tốc độ là một phân chung một cái bánh quẩy, hôm qua Trầm Dục Bắc không ăn, nhưng hắn lại ăn rất ngon, hơn một nửa thức ăn trên bàn đều vào bụng hắn, cho nên hắn rất rõ thứ này ăn ngon thế nào.
Trầm Dục Bắc liếc nhìn hắn: "Trầm gia bạc đãi ngươi à?"
Hồng Ảnh: "... Bẩm chủ tử... Không có."
"Vậy sao ngươi lại giống như mấy đời chưa được ăn cơm?"
Hồng Ảnh lập tức buông đũa, muốn đứng lên hành lễ, nhưng bị Trầm Dục Bắc cản lại: "Được rồi, ăn của ngươi đi."
Lúc này Hồng Ảnh mới ăn chậm lại.
Tâm tình tốt đẹp của Triệu Chính An lại bị hai người này phá huỷ, nhưng may mà hôm nay hai người này không làm gì quá đáng, hắn cũng miễn cưỡng không xem họ là kẻ thù, nhưng... Hắn vẫn cảnh giác như trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT