Editor: AM

"Còn có... Ngươi nói bậy nói bạ có tính không? Cái gì mà cha rồi mẹ... Ta nghe không hiểu ngươi nói gì." Trong mắt Triệu Chính An xuất hiện nghi hoặc.

Chung Tử Kỳ nghe vậy, trong lòng liền rợn sóng, quả nhiên là uống rượu sẽ làm hỏng việc mà, suýt chút nữa thì nói ra, xem ra sau này phải ít uống rượu một chút.

Hôm nay dậy trễ, sắc trời bên ngoài đã sáng hẳn, Chung Tử Kỳ vội vàng mặc quần áo rồi cột tóc, hắn ghét nhất là việc chải đầu, bởi vì tóc quá dài, thật muốn kiếm cây kéo nào đó bén bén rồi cất bỏ luôn, đáng tiếc nếu hắn làm như vậy thì hắn sẽ bị xem là ngoại tộc.

Chung Tử Kỳ đứng trước gương sờ tóc, ánh mắt lơ đãng phát hiện trên cổ có vết đỏ, hắn nghi ngờ kéo áo, phát hiện bên dưới xương quai xanh cũng có, hắn xoay người hỏi nam nhân đang mặc quần áo phía sau: "Ngươi xem, đây là cái gì?"

Nam nhân bình tĩnh nói: "À... Bị muỗi cắn? Buổi tối kêu ngươi đắp chăn mà ngươi không nghe."

Chung Tử Kỳ nghi ngờ nhìn lại trong gương, cũng không có cảm giác ngứa ngáy gì hết, quên đi, không nghĩ nữa. Chung Tử Kỳ sửa sang lại quần áo rồi đi nấu cơm.

Triệu Chính An ở trong phòng nhẹ nhàng thở ra, lại giống như nhớ đến cái gì, lập tức cười ra tiếng.

Mấy bình rượu trong nhà ủ đã có thể uống được, việc bán rượu sẽ giao cho Triệu Chính An.

Triệu Chính An tự ngẫm một phen rồi đem rượu trái cây đến tửu lâu Kim Hoa, bây giờ nương tử và tửu lâu Kim Hoa liên kết, vậy hắn sẽ không chọn nhà khác.

Khi Triệu Chính An về nhà, Chung Tử Kỳ bị mấy nén bạc lớn làm cho suýt thì hôn mê, hắn cầm chúng nó nở nụ cười hơn nửa ngày mới hoàn hồn, Triệu Chính An lắc đầu, hắn thích cái người ngốc ngốc hồ đồ như thế đó.

"Kim chưởng quầy nói sau này nên ủ nhiều một chút." Triệu Chính An nói với Chung Tử Kỳ.

"Đúng là nên ủ nhiều, có thể kiếm thật nhiều tiền." Chung Tử Kỳ cầm nén bạc vui vẻ rồi bắt đầu khó xử, này không bỏ vào cái khe nhỏ trong giường được, vậy giấu ở đâu đây?

Cuối cùng cũng là Triệu Chính An không nhìn được nữa, hắn bỏ vào phía dưới tủ quần áo, bấm khoá răng rắc.

"Hả? Ngươi lấy ở đâu ra cái khoá này?" Chung Tử Kỳ ngạc nhiên.

"Mua đó, cho ngươi chìa khoá nè." Một chiếc chìa khoá xinh xắn xuất hiện trong lòng bàn tay Chung Tử Kỳ.

Chung Tử Kỳ vui vẻ nhận lấy, cất kỹ, có khoá thì sẽ yên tâm không ít, cũng đỡ sợ hơn.

"Đúng rồi, ta nhớ rồi, lúc trước nghe Triệu A mẫu nói, sau khi thu hoạch thì Thăng ca sẽ có việc vui, sao mấy ngày nay lại không nghe thấy tin tức?" Đột nhiên Chung Tử Kỳ nhớ đến chuyện này cho nên mới hỏi Triệu Chính An xem hắn có biết chuyện này không.

Triệu Chính An nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, hắn cũng không nghe thấy Triệu A mẫu nhắc tới việc này.

"Ta nhớ Thăng Tử từng nhắc đến, vị ca nhi sắp thành thân với hắn là do cữu A mẫu hắn giới thiệu, hình như là thân thích với cữu A mẫu hắn." Triệu Chính An nói.

"À, quên đi, ta cũng không thích bàn luận chuyện của người ta, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết." Chung Tử Kỳ không nói nữa.

Nhưng mà một ngày nào đó, Chung Tử Kỳ phát hiện Triệu A mẫu bày quán cùng hắn không xuất hiện, ngay cả Triệu Thăng cũng không xuất hiện, chỉ có Triệu Trữ với sắc mặt u ám đến đây.

"Làm sao vậy? Ai chọc giận ngươi? Sao Triệu A mẫu và Thăng ca không đến?" Chung Tử Kỳ hỏi.

Triệu Trữ muốn nói lại thôi, hắn là người không dấu được chuyện gì, nhìn thấy bộ dáng này thì chắc chắn là có chuyện xảy ra. Nhưng mà nếu hắn không muốn nói thì Chung Tử Kỳ cũng không hỏi nhiều.

Chính là chạng vạng hôm nay, một mình Triệu A mẫu đến nhà hắn.

"Triệu A mẫu, sao ngươi lại đến đây?" Chung Tử Kỳ rót cho Triệu A mẫu một chén nước rồi ngồi bên cạnh với Triệu Chính An.

Triệu A mẫu lo lắng thở dài: "Aiz, hôm nay ta đến đây là có chuyện cần các ngươi giúp đỡ."

Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An liếc mắt nhìn nhau: Chuyện gì? A mẫu cứ nói thẳng."

Triệu A mẫu: "Chẳng phải hôm nay ta không bày quán sao? Là xảy ra một chuyện."

"Lúc trước Thăng ca có định việc hôn sự với một nhà, dự định sau khi thu hoạch sẽ mở tiệc mừng, bình thường hài tử hai nhà cũng lui tới với nhau rất tốt, chỉ còn định cái ngày nữa là xong. Nhưng mà... Mấy hôm trước, đột nhiên lại đánh tiếng đến đây, nói phải lùi hôn sự lại."

"Có lẽ là xảy chuyện gì đi?" Chung Tử Kỳ không rõ.

Triệu A mẫu lắc đầu: "Hôn sự của Thăng Tử nhà chúng ta là cửu A mẫu hắn giới thiệu, ca nhi kia là họ hàng với nhà cửu A mẫu hắn. Mấy ngày trước, cữu A mẫu hắn nghe nói ta buôn bán kiếm tiền, cũng muốn đi theo làm ăn, ngươi nói xem, sao ta có thể đồng ý chứ? Việc buôn bán đậu hũ não là ta và nhà Vượng Tài hùn vốn, hắn muốn đi vào kiếm lời, ta từ chối. Sau đó hắn lại muốn lấy cách làm từ chỗ ta, này không phải của ta, cho nên ta càng không thể nói cho hắn biết, cái này mới chết chứ, cữu A mẫu hắn không vui, nói chuyện âm dương quái khí. Không lâu sau đó ca nhi kia liền đánh tiếng nói phải lùi lại hôn sự, ta đoán là cửu A mẫu hắn ở sau lưng quấy rối."

Triệu A mẫu nói xong liền khô miệng nên bưng nước lên uống một hớp to, chép chép miệng rồi nói tiếp: "Hôm nay, ta và Triệu Bảo thúc của các ngươi dẫn Triệu Thăng đi tìm ca nhi kia, đúng lúc cữu A mẫu cũng ở nhà hắn nói chuyện, nhìn thấy ta, tuy rằng kinh ngạc nhưng không bất ngờ, còn nói cho chúng ta biết, việc này là do hắn giở trò quỷ, dụng ý chính là muốn lấy cách làm đổi việc hôn sự, ta liền hỏi ý tứ ca nhi kia, ai biết bọn họ lại xem như mình không liên quan, thế nhưng thái độ rõ ràng là đứng về phía cữu A mẫu kia, ca nhi kia trốn trong phòng, không đi ra nhìn Thăng Tử nhà ta, Thăng Tử tức giận nên nói từ hôn, ta và phụ thân hắn cũng không khuyên nhủ được, cuối cùng vẫn là lui hôn."

"Triệu A mẫu, theo ta thấy, lui cũng tốt, gia hoà vạn sự hưng, đây mới là đậu hũ não mà thôi, nếu sau này nhà các ngươi kiếm được số tiền lớn, không chừng lại xảy ra chuyện gì nữa, không bằng cứ lui hôn, Thăng Tử thành thật lại có khả năng như vậy, còn sợ không tìm được ca nhi tốt hay sao?"

Những lời Triệu Chính An nói là thật lòng, hắn là hán tử, lại là hán tử đã từng bị lui hôn, hắn cảm thấy Triệu Thăng giải quyết rất tốt, hắn ủng hộ Triệu Thăng, ca nhi kia rất không có lập trường, còn không biết nên đứng về phía nào sao? Mắt mù nhìn không ra việc sau này ai có thể đem lại lợi ích cho bọn họ, bây giờ ăn trộm gà còn mất cả nắm gạo, hắn không tin bọn họ không hối hận.

"Đúng vậy, thật ra cẩn thận ngẫm lại cũng thấy như vậy, chính là hài tử Thăng Tử này rất không vui, nhưng lại biểu hiện như chưa từng xảy ra chuyện gì, ta và phụ thân của hắn đều xem ở trong mắt, sao lại không biết hắn khổ sở chứ, chúng ta khuyên cũng không được, không bằng các ngươi giúp ta khuyên nhủ, hắn bực bội như vậy, không tốt cho thân thể." Triệu A mẫu lo lắng nói.

"Được, A mẫu, ngươi trở về nói với Thăng Tử là ta tìm hắn có việc, kêu hắn đến đây một chuyến, huynh đệ chúng ta trò chuyện." Triệu Chính An gật đầu đồng ý.

"Vậy ta về trước." Triệu A mẫu vội vàng chạy về nhà.

Một lát sau, Triệu Thăng đã tới rồi: "Chính An, ngươi tìm ta có việc?"

"Không có gì, tìm ngươi uống rượu với ta." Triệu Chính An ra hiệu cho Chung Tử Kỳ đi làm đồ ăn, Chung Tử Kỳ hiểu ý đi vào nhà bếp.

Triệu Thăng sửng sốt rồi lập tức cười khổ nói: "A mẫu ta nói với các ngươi?"

"Nói rồi, A mẫu ngươi kêu ta khuyên ngươi đừng nghẹn trong lòng, còn nhiều ca nhi tốt mà."

"Đúng vậy, còn nhiều ca nhi tốt, chính là ta thật lòng thích hắn, ta cảm thấy hắn rất tốt, nhưng mà hôm nay hắn lại đóng cửa không gặp ta, ta rất thất vọng, rất khó chịu." Triệu Thăng nhớ đến chuyện hôm nay thì lại tức giận.

Điều này làm Triệu Chính An nhớ đến việc mình bị lui hôn, hắn nói cho Triệu Thăng nghe như là chuyện cười: "Lúc ấy ta cũng hiểu được, đây là nương tử lý tưởng của ta, ôn nhu thiện lương am hiểu ý người, cũng giống như ngươi, chỉ cần chọn ngày là xong, đáng tiếc ta bị thương, người ta bỏ chạy, hai ba năm tình cảm, cuối cùng cũng không đáng để so sánh với tiền tài."

Triệu Thăng không ngờ Triệu Chính An còn có khoảng thời gian như vậy, hắn mơ hồ nhớ hình như trong ký ức có xảy ra chuyện này, hắn vỗ vai Triệu Chính An an ủi, có cảm giác cùng chung cảnh ngộ.

Triệu Chính An lại thay đổi thành biểu tình hạnh phúc: "Nhưng mà ta rất cám ơn những người đã thừa cơ hãm hại đó, nếu không sao ta có thể thú được Tử Kỳ, cái này gọi là âm kém dương sai, mất đi cũng không có nghĩa là tốt nhất, mà có nghĩa là người đó không thích hợp với ngươi."

Triệu Thăng bị vẻ mặt hạnh phúc của Triệu Chính An làm mù mắt chó, nhưng mà vẫn rất đồng ý với hắn, tích tụ trong lòng cũng tán đi không ít.

Buổi tối, Triệu Chính An và Triệu Thăng vừa tâm sự vừa uống rượu, thỉnh thoảng Chung Tử Kỳ lại chen vào một câu, nhưng thật ra ngồi nghe cũng rất thú vị.

Mặt trăng đã lên cao, Triệu Bảo lo lắng nên đến tìm liền nhận được hài tử đang say như nhũn ra.

Triệu Chính An cũng có chút say: "Triệu Bảo thúc, yên tâm, Thăng Tử đã thông suốt."

"Thật sự cám ơn các ngươi, tính tình Thăng Tử giống như ta, không thích nói chuyện, có việc luôn để trong lòng, ta và A mẫu hắn chỉ sợ hắn buồn đến hỏng mất." Khó có khi Triệu Bảo nói được nhiều lời như thế, hắn nói xong liền đỡ hài tử về nhà.

Chung Tử Kỳ đóng cửa lại, quay đầu nói với Triệu Chính An: "Ca nhi ôn nhu thiện lương am hiểu ý người?"

Triệu Chính An lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, lắp ba lắp bắp: "Ngươi... Ngươi nghe thấy?"

"Ngại quá, đúng lúc nghe được, sao ta chưa từng nghe ngươi nói?" Chung Tử Kỳ cười rất hiền lành.

Triệu Chính An lại ra một thân mồ hôi lạnh: "Cái kia... Đều là chuyện nhỏ thôi, ta không muốn nhắc lại, còn nữa ca nhi kia đã định thân rồi, từ hôn với ta không lâu thì đã định thân với nhà người khác."

"À... Vậy à, có phải trong lòng ngươi rất tiếc nuối không? Rất uỷ khuất?"

"Đâu có, ngươi đừng nghe ta nói bậy, ta cũng vì an ủi Thăng Tử nên mới nói như vậy, trong lòng ta muốn ngươi thế nào, ngươi còn không biết sao?" Triệu Chính An nịnh hót.

"Trong lòng ngươi nghĩ thế nào sao ta biết được, tục ngữ nói biết người biết mặt không biết lòng."

"Đương nhiên là lòng ta chỉ nghĩ đến ngươi, lúc ấy ta cảm thấy tính cách ca nhi kia không tệ, nhưng mà cũng không có tình cảm sâu đậm, lúc đó lại từ hôn khi ta bị như thế, chỉ là ta không giận bọn họ giậu đổ bìm leo, ngươi cũng nghe thấy ta nói rồi đó, ta cảm thấy rất may mắn khi bọn họ buông tha cho ta, để ta gặp được ngươi, đối với ngươi, tình cảm của ta không giống như vậy, lần đầu tiên ta cảm thấy rung động, người đáng yêu như vậy, người ta thích như vậy..." Triệu Chính An nói đầy thâm tình.

"Dừng... Dừng lại! Rất buồn nôn, được rồi ta đã biết, ta tin ngươi, vào nhà đi." Chung Tử Kỳ nổi da gà, xoay người đi vào nhà, nhưng mà trong lòng lại mừng thầm, này xem như là hắn thổ lộ sao, tuy rằng tình huống không đúng, nhưng hắn tiếp nhận rồi.

"Nương tử, ngươi phải tin ta, ta... Đời này chỉ ở với ngươi." Triệu Chính An còn ở phía sau kêu gào.

"... Đừng nói nữa, ta nghe thấy rồi, mau dọn dẹp rồi ngủ." May mắn xung quanh không có nhà nào, nếu không thì thật sự là ngại chết mất.

Triệu Chính An nhức đầu, sao Chung Tử Kỳ lại không có phản ứng gì hết? Ít nhất cũng phải vui vẻ vân vân, đừng có làm tim hắn treo hắn lơ lửng vậy chứ.

xm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play