Editor: AM

Đuổi đi hai người Vương Thúy Hoa và Triệu Thành khó chơi, Chung Tử Kỳ nhìn thoáng qua Triệu Chính An: "Ứng phó với bọn họ còn mệt hơn buôn bán."

Triệu Chính An cười khổ: "Ta cũng không biết bọn họ là người như vậy, rất xin lỗi vì đã làm trò cười cho ngươi."

"Ngươi không cần phải xin lỗi ta, sau này chắc chắn bọn họ sẽ đến nữa, ngươi tự đối phó đi, ta cũng không muốn làm người xấu." Chung Tử Kỳ nói.

"Ừ, ngươi yên tâm, ta sẽ đối phó được." Triệu Chính An cam đoan, hắn không thể để nương tử giải quyết phụ mẫu hắn, rất doạ người.

"Được rồi không nói nữa, đậu hũ đâu? Ta đi làm đậu hũ não, làm xong còn phải đến nhà Triệu A mẫu." Chung Tử Kỳ duỗi thắt lưng, ngày nào cũng bận rộn từ sáng sớm, thân mình hắn có chút ăn không tiêu.

"Ở trong nhà bếp, ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút, ngày mai ta sẽ đi theo ngươi." Triệu Chính An có hơi đau lòng, sao hắn lại không nhìn ra việc Chung Tử Kỳ mệt mỏi chứ.

"Không cần, ngươi còn chưa khoẻ đâu!" Di chứng đau đầu của Triệu Chính An thường xuyên tái phát, nhiêu đó thôi cũng đủ làm hắn lo lắng rồi.

"Đã bao lâu rồi mà còn chưa khoẻ chứ, ngươi xem ta là oa oa à, đã tốt lắm rồi, cứ như vậy đi, ngươi phản đối không có hiệu quả." Triệu Chính An giải quyết dứt khoát, mặc kệ Chung Tử Kỳ bất mãn kháng nghị thế nào cũng không thay đổi.

"Sao có thể như vậy, ngươi rất độc quyền, rất bá đạo!!" Chung Tử Kỳ bất mãn trừng Triệu Chính An.

Triệu Chính An ôn nhu trấn an hắn: "Ta giúp ngươi vài ngày, cho ngươi nghỉ ngơi, ngươi xem ngươi vất vả như vậy, ta rất đau lòng."

Chung Tử Kỳ nghe thấy vậy liền câm nín, được rồi được rồi, muốn đi thì đi, nói cái đó làm gì, thật ngại mà, lỗ tai Chung Tử Kỳ đỏ ửng chậm rãi đi vào nhà bếp.

Chung Tử Kỳ chỉ huy Triệu Chính An nhóm lửa giống như trước kia, còn hắn thì bỏ đậu hũ vào bát rồi dùng thìa đánh tan thành từng lát nhỏ, bỏ vào trong nồi đun nóng.

Trong sân gà bay chú sủa, Chung Tử Kỳ cao giọng kêu: "Đại Hắc! Tiểu Hắc!"

Một lát sau, Tiểu Hắc phe phẩy đuôi chạy tới, ngày nào cũng cho nó ăn đầy đủ nên bọn nó lớn rất nhanh, bây giờ đã lớn gấp đôi khi mới vừa đến, Chung Tử Kỳ nghiến răng nghiến lợi dạy dỗ: "Ngày nào các ngươi cũng đuổi tụi nó làm gì? Ta còn đang chờ tụi nó lớn để đẻ trứng đó!"

Triệu Chính An ở bên cạnh cười: "Ngươi nói với tụi nó, tụi nó cũng không hiểu, còn tưởng ngươi đang chơi với tụi nó đó."

Qủa nhiên Đại Hắc và Tiểu Hắc mở đôi mắt to ngập nước nhìn Chung Tử Kỳ, cái đuôi hưng phấn quẩy tới quẩy lui.

Chung Tử Kỳ nói: "Gà con ở nhà chúng ta đều bị nó doạ đến nỗi không lớn lên được."

"Không sao đâu, quen là tốt rồi."

Chung Tử Kỳ cứng miệng, đúng là không thể tin được mà.

"Tránh ra, đi chỗ khác chơi đi, nhìn thấy hai ngươi là ta lại tức giận." Chung Tử Kỳ dùng chân đẩy đẩy hai chú chó sang bên cạnh.

Mở nắp nồi, đậu hũ hoa đã gần xong rồi, Chung Tử Kỳ múc một ít đổ vào chén lớn đựng sữa đậu nành, thêm vào lượng xì dầu, dầu vừng, hành lá, ớt và một chút dấm chua thì đậu hũ não liền hoàn thành.

Chung Tử Kỳ ăn thử một miếng, ừm -- Cũng không tệ lắm, hương vị xưa cũ.

"Ngươi nếm thử đi." Chung Tử Kỳ chờ mong nhìn Triệu Chính An.

"Đơn giản như vậy." Triệu Chính An nhận thìa nửa tin nửa ngờ ăn một miếng, đậu hũ mềm mềm mang theo mùi dầu vừng, còn có các loại gia vị khác quấn quanh đầu lưỡi, đúng là ăn ngon, Triệu Chính An gật đầu: "Không tệ, ăn rất ngon, ngươi học ở đâu vậy? Ta chưa từng nghe nói có cách làm này."

Động tác của Chung Tử Kỳ dừng lại một chút: "Ăn của ngươi đi, không nên hỏi nhiều như vậy, biết nhiều quá sẽ..." Chung Tử Kỳ làm động tác cắt cổ uy hiếp.

Triệu Chính An bị chọc cười: "Được được được, không hỏi, ai mà không có bí mật chứ, đúng không?"

Chung Tử Kỳ nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng nghĩ: Triệu Chính An nhìn ra cái gì sao? Nhưng mà – Cho dù có nhìn ra thì cũng không nói cho hắn biết.

"Đúng rồi, ngươi nói chuyện này với Hoàng A mẫu chưa?" Triệu Chính An hỏi.

"Hôm nay ta có nói với Hoàng A mẫu, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì cũng động lòng, nhưng vẫn hơi lo lắng."

"Chắc là được mà, nhà Hoàng A mẫu cũng là nhà bình thường thôi, sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền."

Chung Tử Kỳ gật đầu: "Ừ, ta cũng nghĩ vậy. Được rồi, nếu ngươi cũng nói không tệ, vậy chúng ta để Triệu A mẫu làm cái này được không?"

"Được, ngươi lại làm thêm một chén rồi đem đến nhà Triệu A mẫu đi, để bọn họ nếm thử, rồi ngươi hỏi ý kiến bọn họ một chút, nếu nguyện ý làm, những thứ còn lại cứ để bọn họ tự tìm, ngươi không nên lộ diện nhiều." Triệu Chính An nói.

"Được, nghe lời ngươi." Chung Tử Kỳ gật đầu, cây to đón gió, nếu có thể khiêm tốn thì nên khiêm tốn thì hơn.

Làm thêm một chén đậu hũ não, Chung Tử Kỳ lấy một cái chén khác che đậy rồi đi đến nhà Triệu A mẫu.

Triệu A mẫu thấy hắn đem đồ lại thì liền oán trách một chút, lúc đầu Chung Tử Kỳ không nói rõ ý đồ đến, chỉ kêu bọn họ nếm thử.

"Ừm... Ăn ngon." Triệu Trữ nhanh chóng ăn một miếng, rồi sau đó lập tức gật đầu, Tử Kỳ làm cái gì ăn cũng ngon như vậy.

Sau đó Triệu A mẫu và Triệu Thăng cũng ăn thử, bởi vì vừa qua vụ mùa nên Triệu Bảo cũng ở nhà, hắn cũng ăn thử một miếng, gật gật đầu.

Lúc này Chung Tử Kỳ mới kể cho bọn họ biết. Triệu Bảo là người đầu tiên phản đối: "Không được, Kỳ ca nhi, việc buôn bán của ngươi không dễ dàng gì, sao có thể đưa cách làm cho chúng ta?"

"Đúng vậy, nếu bán cách làm này cho tửu lâu thì có thể kiếm được không ít tiền." Triệu A mẫu cũng không đồng ý, hiện giờ ngày nào hai hài tử cũng đi theo Chung Tử Kỳ rồi nhận được hơn hai mươi đồng, đối với nhà bọn họ là số tiền không nhỏ, bọn họ đã cảm thấy rất đủ rồi.

"A mẫu, Triệu Bảo thúc, ngươi xem từ khi ta ở riêng thì các ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta xem các ngươi như là người nhà, việc này ta đã bàn bạc với Chính An rồi, cho nên các ngươi không nên cảm thấy có gánh nặng, cách làm món này cũng đơn giản, hiện tại nhà chúng ta cũng không có đủ người để làm, không bằng để A mẫu làm." Chung Tử Kỳ thật lòng nói.

"Này..." Triệu A mẫu và Triệu Bảo liếc nhìn nhau, đúng là bọn họ động lòng, bọn họ đã nhìn ra được, thiên phú về việc buôn bán của Chung Tử Kỳ rất cao, lúc nào cũng bán đắt hàng, nghe lời hắn thì sẽ không sai, nhưng mà nếu bọn họ lấy cách làm của người ta kiếm tiền thì bọn họ sẽ rất áy náy.

Triệu Thăng và Triệu Trữ ở bên cạnh không lên tiếng, việc này bọn họ không thể làm chủ.

"Đừng do dự, nếu không ta sẽ cho nhà khác làm." Chung Tử Kỳ nói đùa.

Triệu A mẫu khẽ cắn môi: "Được, ta làm, nhưng nếu cứ lấy không thì nhà chúng ta cũng rất ngại, sau này hai hài tử đó sẽ đi theo làm việc cho ngươi, ngươi đừng phát lương nữa, nếu không thì chúng ta không cần bàn nữa."

"A... Được rồi, vậy vất vả Thăng ca Tiểu Trữ làm không cho ta." Chung Tử Kỳ cười nói.

Mọi chuyện cứ được quyết định như thế, Chung Tử Kỳ nói cách làm đậu hũ não cho Triệu A mẫu biết: "Nêm nhiều hay ít, ngươi có thể thử trước một lần, tự mình quyết định, chuyện đậu hũ, A mẫu có thể thương lượng với nhà bán đậu hũ trong thôn, ta sẽ không nhúng tay vào."

Triệu A mẫu gật đầu, trong lòng không ngừng suy tính.

"Vậy ta về đây."

"Ừ, khi nào rãnh lại đến chơi." Triệu A mẫu tiễn Chung Tử Kỳ ra cửa.

Trở lại phòng, Triệu Bảo bực bội nói: "Ngươi thật sự muốn làm?"

Triệu A mẫu gật đầu: "Làm chứ, ta đã đồng ý rồi, ta cảm thấy Kỳ ca nhi nói rất đúng, ngươi xem việc buôn bán của hắn đắt hàng như vậy, ánh mắt hài tử đó rất tốt, nếu cho chúng ta, vậy chúng ta liền làm."

Triệu Bảo không nói gì nữa, đối với mấy việc nhỏ, hắn thường nghe lời Triệu A mẫu."

"Phụ thân hài tử, ngươi đến nhà Vượng Tài mua hai miếng đậu hũ về đây, thuận tiện để lộ chút gió cho nhà bọn họ luôn." Triệu A mẫu vội vàng muốn làm thử, nếu hắn thật sự làm tốt, vậy phải nhanh chóng bày quán với Chung Tử Kỳ.

"Được, cứ để cho ta."

Triệu Thăng và Triệu Trữ liếc nhìn nhau, xem ra sau này bọn họ lại có chuyện để làm rồi.

rQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play