Editor: AM

"Cẩn thận." Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Chung Tử Kỳ đang thất thần cảm thấy chân mình giẫm lên cái gì đó, hắn trượt chân ngã về phía sau. Cảm nhận sâu sắc trong dự đoán lại không xuất hiện, hắn vừa mở mắt liền phát hiện Triệu Chính An đang đỡ mình, cả người hắn nằm trong lòng Triệu Chính An, thoạt nhìn rất ám muội.

Triệu Chính An thấy nương tử không nhúc nhích liền vội vàng hỏi: "Nương tử? Đau không?"

Triệu Trữ cũng lo lắng hỏi: "Có phải trật chân không? Đi đường mà cũng không cẩn thận như vậy!"

Chung Tử Kỳ vội vàng đứng dậy khỏi người Triệu Chính An, giật giật hai chân, có chút đau đớn nhưng không nghiêm trọng lắm: "Không có việc gì, không đau, không trật chân, may mà có Chính An đỡ ta."

Lúc này ba người mới nhẹ nhàng thở ra, Triệu Trữ nén giận quở trách: "Đi đường thì lo nhìn đường đi, sao lại thất thần. Lỡ như ngươi bị gì rồi ngày mai làm sao mở quán. Trong nhà cũng không có ai làm..."

Chung Tử Kỳ bất đắc dĩ ngắt lời hắn: "Được được được, ta đã biết, ta sẽ nhìn đường, bà quản gia." Nếu không đánh gãy lời Triệu Trữ, không chừng hắn có thể nói cả đường...

Triệu Trữ không cam lòng mà im miệng, thuận tiện trừng mắt liếc nhìn Chung Tử Kỳ.

Ở lối rẽ, Triệu Trữ và Triệu Thăng lấy tiền công rồi trở về nhà, Chung Tử Kỳ đi về nhà mình, chờ đến khi đến gần hắn mới phát hiện tường nhà mình đã được xây xong, tường cao hơn hai người, Chung Tử Kỳ tin mặc kệ là ai cũng không thể nào vào được, Chung Tử Kỳ rất vừa lòng, nhớ đến việc chìa khoá vẫn còn ở chỗ Triệu A mẫu cho nên hắn kêu Triệu Chính An đứng ở cửa chờ còn mình đi lấy chìa khoá.

Triệu Chính An nghe lời đứng ở cửa, bây giờ hắn đã không còn kinh hoảng như lúc trước nữa, bởi vì nương tử sẽ về.

Chung Tử Kỳ đến nhà Triệu Trữ lấy chìa khoá rồi trả tiền thu mua cho Triệu A mẫu, nói mấy câu rồi mới trở về.

Chung Tử Kỳ đi về nhà mình, giương mắt nhìn ra xa, lập tức ngẩn ra, bởi vì hắn phát hiện ở trước cửa nhà mình có ba hài tử tụ tập. Khoảng 10 tuổi, giống như đang nói chuyện với Triệu Chính An, mà Triệu Chính An cũng cười khúc khích nói chuyện với bọn họ.

Chung Tử Kỳ đứng một lát, xác định mấy hài tử này không phải khi dễ Triệu Chính An thì mới thả lòng, cất bước đi qua, khoé miệng mang theo nụ cười hỏi: "Các ngươi đến tìm Chính An sao?"

Ba hài tử đều là tiểu tử, mặc quần áo chắp vá, nhìn thấy Chung Tử Kỳ cũng không sợ hãi, đều tò mò nhìn hắn, trong đó có một đứa nhỏ mập mạp dẫn đầu mở miệng hỏi: "Ngươi là nương tử của thằng ngốc hả?"

"Đúng rồi, các ngươi là ai?"

Lại là một tiểu tử hít mũi nói: "Chúng ta là huynh đệ của thằng ngốc." Hai tiểu tử khác nghe vậy cũng ưỡn ngực giả vờ có khí chất, làm Chung Tử Kỳ bật cười.

Triệu Chính An trộm nhìn nương tử, sợ hắn không vui khi mình chơi với bọn họ, lúc này thấy hắn nở nụ cười, Triệu Chính An cũng không kìm lòng được mà cười ra tiếng.

Chung Tử Kỳ cười nói chuyện với mấy hài tử một lát rồi mở cửa: "Vào đi."

Triệu Chính An dẫn đầu đi vào, bắt tay đẩy xe đến góc nhà.

Ba hài tử ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi rồi cũng đi vào.

Trái cây ngâm hôm nay mang theo vẫn còn một ít, Chung Tử Kỳ lấy bốn cát bát rót cho mỗi người một chén, sau đó nhìn thấy ánh mắt toả sáng của ba hài tử, hắn cười xấu xa hỏi: "Ngon không?"

Tiểu hài tử chớp chớp mắt nhìn cái bát rồi nhìn mặt hắn, do dự một lát rồi gật đầu.

"Muốn ăn thì phải nghe lời, sau này không được gọi hắn là thằng ngốc." Chung Tử Kỳ chỉ vào Triệu Chính An, ở địa bàn của hắn, tuyệt đối không cho phép xuất hiện hai chữ thằng ngốc.

"Không gọi thằng ngốc thì gọi là gì?" Một hài tử nghi ngờ hỏi, bọn họ cũng không biết tên Triệu Chính An, trước kia Triệu Chính An thường xuyên đi ra ngoài làm công, không nói chuyện với hài tử trong thôn cho nên đều rất xa lạ, sau đó Triệu Chính An choáng váng, chơi cùng bọn họ, bọn họ cũng gọi hắn là thằng ngốc giống người trong thôn.

"Gọi... Gọi Chính An ca ca, gọi ta là Tử Kỳ ca ca."

Ba hài tử do dự, ngoan ngoãn mở miệng gọi: "Chính An ca ca, Tử Kỳ ca ca."

Triệu Chính An ngây ngốc lên tiếng, không tự giác mà cười khúc khích.

Chung Tử Kỳ nghe thấy giọng nói non nớt, trong lòng cũng mềm mại, bàn tay to vung lên: "Đến đây, mỗi người một bát, ăn xong thì phải ra sân chơi, không được đánh nhau đó biết chưa?"

Ba hài tử cộng thêm một Triệu Chính An cùng nhau gật đầu, nhanh chóng bưng bát chạy đi.

Chung Tử Kỳ ngồi tại chỗ lắc đầu buồn cười, nhìn thấy ba tiểu tử ngồi xổm dưới chỗ râm mát đùa giỡn thì cũng không quản bọn họ nữa, đứng dậy đi làm việc của mình.

Hôm nay hắn mua không ít đồ ăn. Thừa dịp nắng gắt cuối thu chưa tới phải nhanh chóng chuẩn bị, còn phải thu hoạch một trận rau dưa, nếu không năm nay sẽ không đủ ăn.

Trong viện, tiểu tử lớn nhất trong đám đang lo lắng nhìn trái cây ngâm trong bát, vì hắn ăn quá nhanh nên bây giờ vẫn còn thèm, hắn chảy nước miếng nhìn ba người khác, không ngừng chậc lưỡi, tuy rằng mắt thèm nhưng vẫn có giáo dục, sẽ không tranh cãi ầm ĩ với người khác.

Nhưng cứ nhu thuận tội nghiệp như vậy lại càng chọc cho mọi người thương tiếc, Triệu Chính An ăn một nữa, thấy hắn đã ăn hết, liền hào phóng đưa bát cho hắn: "Ăn đi, Tiểu Hổ."

Hài tử tên Tiểu Hổ do dự một chút: "Ngươi ăn đi, chúng ta mỗi người một chén, đây là của ngươi."

Triệu Chính An kiên trì đưa bát cho hắn, nói cực kỳ ngây thơ: "Ta thường ăn, nương tử sẽ làm cho ta, cho nên ngươi ăn đi."

Lời nói của Triệu Chính An làm những hài tử khác hâm mộ, ngày nào cũng ăn, vậy thật hạnh phúc. Nhà bọn họ, rất ít khi có thể ăn đường, ngày lễ ngày tết cao hứng mới làm chút đường ăn thôi.

Tiểu Hổ nhận lấy bát, hắn học theo hai người khác ăn từng miếng nhỏ, như vậy có thể nhấp nháp rất lâu.

Tiểu Hổ tên thật là Triệu Nguyên Lãng, tên rất mạnh mẽ, là gia gia hắn đặt cho, muốn hỏi gia gia hắn là ai à, Tiểu Hổ có thẻ kiêu ngạo nói cho mọi người biết gia gia hắn là Lý Chính. A phụ hắn tên Triệu Hải, là đại nhi tử của Lý Chính, nhà Triệu Hải chỉ có một tiểu tử là A Hổ, rất sủng ái và cũng giáo dục rất nghiêm khắc. Cho nên Tiểu Hổ còn nhỏ đã phải nhận sự dạy dỗ của gia gia, ở khi không phát hiện đã dạy dỗ thành dáng vẻ tiểu đại nhân, hài tử bình thường trong thôn đều không dám chọc hắn, Tiểu Hổ được dạy dỗ rất tốt, thái độ làm người ngay thẳng, nhân duyên rất không tệ, còn là tôn tử Lý Chính, thế là hắn đã trở thành hài tử dẫn đầu.

Tiểu Hổ say mê ăn trái cây ngâm, sau đó ra vẻ thần bí hỏi Triệu Chính An: "Nương tử ngươi đối xử tốt với ngươi lắm hả?"

Triệu Chính An nghe nhắc đến nương tử liền cười khúc khích không ngừng: "Nương tử đối xử với ta tốt nhất, cho ta chỗ ở ấm áp, còn có thể ăn cơm no, có thịt ăn nữa."

Tiểu Hổ nghe vậy thì rất hâm mộ: "Vậy nương tử ngươi đúng là đối xử tốt với ngươi mà, sau này ta cũng phải tìm nương tử tốt như vậy."

Triệu Chính An rất là đắc ý, hắn rất cao hứng khi nghe người khác khen nương tử của mình.

"Chính An ca ca, nghe nói nhà ngươi buôn bán hả?" Một tiểu hài tử khác hỏi, hắn gọi là Nhị Trụ, phụ thân hắn là người duy nhất bán đậu hủ trong thôn, thái độ làm người không tệ, thật ra A mẫu hắn khá khôn khéo, thế nhưng cũng dạy dỗ hắn rất tốt.

Tiểu hài tử gọi là Đại Bảo cũng là hài tử thành thật, hay phải nói là vật họp theo loài, hài tử thế nào thì gặp được hài tử thế đó.

Triệu Chính An rất tự hào gật đầu: "Đúng vậy, sao các ngươi biết?"

Đại Bảo uống hết nước ngọt trong bát, chép chép miệng nói: "Toàn bộ người trong thôn đều biết, bọn họ nói rất khó nghe."

Triệu Chính An hỏi: "Nói gì?"

...

Vườn rau nhà Chung Tử Kỳ được xây dựng ở phía sau gian nhà, đừng hiểu lầm, đây không phải là hắn làm, là Triệu gia hồi trước làm. Đã có sẵn các luống, hàng rào xung quanh tuy có hơi sập sệ nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dạng. Chung Tử Kỳ học theo dáng vẻ làm nông trong trí nhớ, ngày nào cũng nhổ cỏ dại trong luống rau, sau đó lại đắp đất thành luống rồi gieo hạt, hắn đứng dậy đi múc nước.

Mới vừa đi không xa liền đụng phải Triệu Chính An. Hắn hỏi: "Sao đi ra đây? Mấy hài tử kia đâu?"

Im lặng...

Chung Tử Kỳ không nghe thấy Triệu Chính An trả lời thì buồn bực ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này mới phát hiện Triệu Chính An đang tức giận, gương mặt tuấn tú kéo rất căng, ánh mắt không hề dao động nhìn thẳng vào hắn.

Chung Tử Kỳ không biết vì sao tim mình lại đập rộn ràng như vậy, nhưng lúc này hắn không rãnh để nghĩ lại, hắn nhanh chóng buông thùng nước xem xét trên người Triệu Chính An, giọng nói lo lắng: "Sao vậy? Có phải đánh nhau hay không?"

Triệu Chính An mím môi lắc đầu.

"Vậy làm sao?" Không đánh nhau mà lại tức giận như thế, lại càng làm cho Chung Tử Kỳ sốt ruột.

Vì sao Triệu Chính An tức giận?

Hình ảnh quay lại:

Tiểu hài tử Đại Bảo nói: "Toàn bộ người trong thôn đều biết, bọn họ nói rất khó nghe."

Triệu Chính An nghi hoặc hỏi: "Nói gì?"

Nhị Trụ học theo dáng vẻ những người trong thôn: "Không biết xấu hổ, chắc chắn thông đồng hán tử, lẳng lơ dâm đãng..."

Triệu Chính An mê mang nhìn ba người: "Có ý gì?"

Đại Bảo còn nhỏ lắc đầu: "Ta cũng không biết, dù sao thì cũng không phải lời hay."

Tuy Tiểu Hổ Tử không biết lẳng lơ dâm đãng là gì nhưng hắn biết thông đồng hán tử với không biết xấu hổ là gì, đó là lời mắng chửi người, cho nên hắn cực kỳ đứng đắn phiên dịch cho Triệu Chính An nghe.

Sau đó Triệu Chính An nổi giận, la lớn: "Nương tử ta mới không phải như vậy, không phải!" Nói xong liền bỏ mặc ba người đi tìm nương tử, tìm một vòng nhưng vẫn không thấy, trong lòng càng thấp thỏm lo âu, lần đầu tiên hắn chạy một mình ra ngoài cửa lớn, khi hắn không biết nên đi hướng nào, nương tử liền xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play