Nhắc tới Nhất Thủ lão quái thì Thiên Mặc mới nhớ tới chiếc nhẫn của lão. Thần niệm của hắn vừa động liền có một chiếc giới chỉ rơi vào tay hắn. Nếu như là vài tháng trước, Thiên Mặc muốn phá bỏ cấm chế trên chiếc nhẫn này sợ rằng mất mấy mấy phút, còn bây giờ dùng trận độ trận pháp của hắn, chỉ cần chớp mắt liền làm cho cấm chế trên nhẫn tan tành rồi. Thần niệm Thiên Mặc quét vào bên trong, nhất thời ngây người, bên trong có không ít pháp khí cực phẩm, linh ngọc cực phẩm cũng có mười mấy triệu, tài liệu cấp ba, cấp hai tổng cộng mấy chục kiện, đan dược thì hắn không quan tâm, linh thảo cấp ba cũng có chục gốc, cấp bốn có hai gốc. Có thể nói ngoài số lượng linh ngọc ra thì cũng không có đáng chú ý. Bên trong này còn có chiếc phi toa chân khí hạ phẩm kia, Nhất thủ lão quái này còn chưa kịp luyện hóa đã rơi vào tay hắn rồi, bên trong còn có cái hắc kì và hắc đăng kia, Thiên Mặc cảm nhận được hai món đồ này không tầm thường, cẩm thận thu lại. Sau đó hắn lại lấy ra chiếc nhẫn khác, chiếc nhẫn này là của Dương Vũ, do lu bu nhiều chuyện nên hắn cũng quên mất cái này. Thần niệm của Thiên Mặc dễ dàng phá bỏ cấm chế trên nhẫn, tất cả đồ vật đều bị hắn ném ra ngoài. Tên này tuy là một cái kim đan sơ kì nhưng lại là thiếu thành chủ, đồ tốt không ít. Linh ngọc trung phẩm mấy chục triệu, linh ngọc thượng phẩm gần mười triệu, đan dược chủ yếu là linh đan cấp ba thượng phẩm, linh thảo cấp ba cấp bốn tổng cộng mấy chục gốc, tài liệu khác cũng tầm cấp ba cấp bốn khoảng vài món, pháp bảo thì pháp khí cực phẩm mấy món, một bảo kiếm chân khí hạ phẩm, thậm chí còn có cả hạ phẩm chân khí phi thuyền, nhưng là trong này có không ít đồ bậy bạ, chẳng hạn như yếm phụ nữ có mười mấy cái, có cả vài cuốn dâm thư, rồi còn cả mấy món đồ kích thích cho phái nữ. Thiên Mặc cũng phải lắc đầu, tên này quả là biến thái dâm tặc.

- Ồ! Đây là thứ gì?!

Trong khi thu xếp mấy món đồ thì Thiên Mặc vô tình nhìn thấy một cái bình nhỏ bằng thủy tinh trong suốt, Thiên Mặc cầm cái bình nhỏ đó lên quan sát, nên trong có chứa chất lỏng trong suốt, mà chất lỏng này có vẻ hơi đặc một chút, thần niệm không thể xuyên vào bên trong. Thiên Mặc suy nghĩ một chút liền trợn mắt lên:

- Đù, không lẽ tên này lại đi thu thập dâm thủy của nữ tu?!

Nghĩ đến đó, Thiên Mặc định vứt cái bình này ra ngoài, nhưng là hắn lại không có vứt ngay, nhìn nhìn bình ngọc Thiên Mặc lại không muốn ném cái bình đi:

- Xem thật có phải là đồ vật kia không?!

Thiên Mặc mở nắp chiếc bình ra, nhất thời một mùi thơm ngan ngát từ cái bình tản ra, hít vào cũng thấy thần thanh khí sảng. Thiên Mặc hít vào một hơi, khẳng định đây không phải dâm thủy nữ tu, nếu dâm thủy mà thơm như vậy thì ắn đã xin Song Nhi vài lít làm nước hoa rồi!

Tính tò mò cuả Thiên Mặc nổi lên, hắn lấy ra một giọt chất lỏng trong suốt này bỏ vào miệng, ngay lập tức cái giọt này tan vào miệng, hóa thành một dòng năng lượng đi vào tẩm bổ thần niệm, ngay khi năng lượng này dùng hết thì Thiên Mặc lại cảm nhận được thần niệm của hắn thế mà ngưng thực hơn một ít. Thần niệm của hắn vốn đã cường hãn, nay lại càng cường hãn hơn một tí, một tí này có thể nghe qua liền bĩu môi chê ít, nhưng vì một tí này mà không biết bao nhiêu tu sĩ liều mang đâu, bởi vì muốn tăng cường thần niệm thực sự là rất khó, mà thần niệm là thứ quan trọng với tu sĩ nhất.

-Bảo vật!

Thiên Mặc sáng mắt nhìn vào bình ngọc, nhanh tay dốc cả bình này vào miệng, sau đó vứt cái bình xuống, đôi mắt như phê vì thuốc vậy. " Ực! Ào ào ào! " nhất thời một cỗ năng lượng ào ào chảy vào đầu hắn, tẩm bổ thần niệm của hắn, thậm chí Minh Châu cũng được hưởng ké một ít. Thiên Mặc cứ để nguyên như vậy, mãi cho tới khoảng một tiếng đi qua thì dòng năng lượng này mới bị tiêu hao hết, cảm nhận được thần niệm cường đại của mình, Thiên Mặc nở nụ cười, nếu như là lần trước hắn có được thần niệm cường đại như vậy thì cũng không bị Nhất Thủ lão quái đập cho gần chết như vậy.

- Đáng tiếc, quá ít!

Thiên Mặc lẩm bẩm, nhìn lại chiếc bình, bên trong còn có khoảng năm sáu giọt, bây giờ năm sáu giọt này cũng không còn nhiều tác dụng với hắn nữa.

- Bạch Vũ, Tiểu Hắc!

Hai tên này nghe lão đại gọi liền nhanh chóng chạy tới. Thiên Mặc đưa chiếc bình kia cho Bạch Vũ nói:

- Bình này có mười giọt, nhưng ta dùng mất năm giọt rồi, thứ này rất tốt cho hai đứa mày, chia nhau mà hít đi!

- Ồ, cảm ơn lão đại!

Bạch Vũ vui vẻ, cầm cái bình lên hít hít sau quay sang nói với Tiểu Hắc:

- Hắc tử, có thứ tốt, chúng ta đi thôi, không làm phiền lão đại!

Thế rồi cả hai dắt nhau đi xa, đáng thương cho chúng không biết lão đại lại uống hết mẹ cái bình, trừ lại mấy giọt cặn cho chúng.

Thiên Mặc cũng không cảm thấy xấu hổ gì, dọn dẹp một phen. Sau đó ra ngoài, cần phải khám phá nơi này chứa cái gì rồi! Khung cảnh vẫn như trước, tảng đá vẫn là tảng đá mà không biến thành cái khác( xàm ^_^)

Lần này, Thiên Mặc không có mù mờ như lần trước, bây giờ hắn đã trở thành một vị trận sư cấp bốn,thần niệm quét ra liền có thể nhìn ra một ít dấu vết ẩn nấp trận pháp nơi đây. Nhưng muốn phá trận lại không đơn giản như vậy, Thiên Mặc đi đi lại lại, thần niệm của hắn liên tục quét vào, trong đầu không ngừng tìm cách phá giải. Dù sao trận pháp thiên nhiên không giống như của trận pháp nhân tạo, nó có phần phức tạp hơn. Rốt cục hết một ngày thì Thiên Mặc cũng động tay, mấy chục trận kì được hắn vứt ra, mỗi tấm trận kì rơi xuống đều có trật tự, mà dần dần cũng giữa không trung xuất hiện thêm một cái lỗ hổng, lỗ hổng này càng lúc càng lớn, bên kia lỗ hổng là một mảnh không gian khác bị che giấu. Khi cái lỗ hổng này đủ lớn, Thiên Mặc liền bước vào, trước khi hắn vào trong đó hoàn toàn không quên thu mấy chục trận kì lại. Khi mấy tấm chục trận kì bị thu lại thì cái lỗ hổng này cũng biến mất, hiện trường lại yên tĩnh như trước.

Thiên Mặc vừa bước vào bên trong liền cảm nhận được một lượng linh khí nồng đậm, chỉ là trong linh khí kia lại chứa khí tức băng hàn, ngay cả Thiên Mặc có thân thể cường hãn như vậy cũng cảm thấy rét run. Thần niệm của hắn quét rộng ra, diện tích nơi này cũng khá rộng cũng có thể đạt đến ba trăm mét vuông, đặc biệt điều khiến Thiên Mặc kinh tâm động phách là chiếm gần hết diện tích nơi này là một cái linh trì, từ linh trì bốc ra từng đợt linh khí nồng đậm như sương mù vậy, xem phẩm chất thì có lẽ đây là một cái thượng phẩm linh trì. Xem ra hắn thật sự phải đa tạ Miêu Trát kia rồi, lấy thân báo đáp! ( đùa thôi)

Thiên Mặc lúc này rất muốn nhảy vào bên trong mà tu luyện nhưng vẫn nhịn được, bởi hắn thấy cách hắn vài bước có một cái thi thể. Thiên Mặc tới gần, đây là một cái trung niên nam tử, nói là thi thể nhưng mà cái thi thể này không có khác người thường là bao, áo quần trên người đã tan biến, có lẽ trải qua thời gian đã cực kì lâu rồi, khí tức cũng có chút tang thương vờn quanh cái thi thể này. Mà do quần áo trên thi thể này tan biến hết mới để lộ một cái hoàn mĩ thân thể, nếu như trên người này đã không còn khí tức cùng hơi thở thì còn tưởng đây là người sống. Trung niên nam tu nhắm mắt, khuôn mặt có vài phần tuấn mĩ, ngồi xếp bằng, trên bàn tay phải có nắm lấy một ngọc giản. Thiên Mặc cầm ngọc giản lên, thần niệm quét vào trong liền có tiếng nói vang lên:

- Ngươi có thể đến được đây quả nhiên không bình thường, ta tên là Địch Tử Tiêu, ta cũng là kẻ tạo ra cái nơi mà ngươi đang đứng.

Thiên Mặc nghe đến đây liền có chút kinh hãi, thật không ngờ có kẻ có thể tạo ra một cái linh trì tốt như vậy!

... - Thực ra cái linh trì đó không phải tạo ra đâu, là do ta mang từ bên ngoài mang vào, sau đó ta dùng một ít ngoại vật để cải biến linh trì đó. Được rồi, ta cũng nói luôn, bản tôn là tu sĩ luyện thể. Chỉ là chưa đạt đến cực hạn đã hết thọ nguyên. Ngươi có thể đến nơi này coi như là có duyên với ta, ta sẽ truyền lại công pháp luyện thể cho ngươi, công pháp này gọi là: Bất diệt thần công!

Lúc này Thiên Mặc mới hiểu tại sao cái thi thể này có thể giữ nguyên hiện trạng không sứt mẻ như vậy, hóa ra là người này luyện thể. Tu sĩ chủ yếu chỉ quan tâm tới tu linh chứ không có tu thân thể mà có quan tâm tới cũng khó mà có được, công pháp luyện thể rất hiếm hoi, chỉ xếp sau độ hiếm hoi của công pháp thần thức. Không nghĩ nhiều nữa, Thiên Mặc lập tức ghi nhớ pháp quyết công pháp bất diệt thần công này, đây là cơ duyên lớn của hắn a. Mất khoảng mười mấy phút thì hắn đã thu nạp hết pháp quyết, đặc biệt đến cuối cùng còn có lời dặn của tiền bối kia:... Chỉ có công pháp luyện thể mới có thể bước vào cực băng linh trì, nếu không chết không kịp ngáp!

Thiên Mặc thở phào, may mà hắn không có hấp tấp đi vào đó a. Ngọc giản vỡ vụn ra, Thiên Mặc đào một cái hố...gọi là cái huyệt, an táng cho thi thể Địch Tử Tiêu này, dù sao người ta đã để lại cho hắn thứ quá tốt, làm người nên biết trước sau!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play