Dưới nguy cơ sinh tử này, Thiên Mặc cũng không còn biết trời sao gì nữa, một đống pháp bảo mà hắn đã từng lấy được, ném về phía bàn tay chân nguyên kia.
- Bạo!
- Bạo!
- Bạo!
...
Liên tiếp mười mấy kiện pháp bảo bị hắn ép tự bạo, cứ pháp bảo nào không cần dùng đến thì hắn đều ném ra ngoài, có pháp khí, có chân khí. Phải nói uy lực tự bạo của mười mấy kiện pháp bảo này cũng quá lớn, bàn tay chân nguyên này bị lực lượng cuồng bạo oanh cho mờ đi, tốc độ cũng chậm lại một ít. Lần này, Thiên Mặc lại càng thiêu đốt máu huyết tiếp tục xuất pháp kĩ. Chỉ là những pháp bảo kia do hắn luyện hóa cùng đặt lên cấm chế, khi hắn cho chúng tự bạo thì hắn cũng bị ảnh hưởng không nhỏ cho nên vừa xuất ra pháp kĩ thì liền cạn kiệt chân nguyên, cũng không nhịn được mà phun máu, uể oải không chịu được.
Bàn tay chân nguyên này cuối cùng cũng bị hao tổn mất chín phần nhưng vẫn hung hăng chộp tới hắn, áp lực đè xuống khiến cho gạch đá xung quanh vốn đã tan tành nay lại càng hóa thành bụi, vết nứt lan ra chằng chịt. Ngay khi bàn tay kia chỉ cách Thiên Mặc có vài mét thì hắn đành phải lôi ra cái chuông kia, thiêu đốt thọ nguyên chống đỡ.
" Ầm", bàn tay kia cuối cùng cũng đánh vào cái chuông trước người kia. Chuông vỡ, người thì bị đánh bay ra phía sau, Thiên Mặc nặng nề rơi bịch xuống, trong miệng lại phun ra mấy ngụm máu tươi, toàn thân đau nhức, thậm chí hắn có thể nghe đươc tiếng xương sườn của mình đã bị gãy hơn một nửa, áo cũng bị rách tươm, vết thương trên người chi chít. Dù thoát được một trảo kinh khủng kia nhưng bây giờ hắn cũng chỉ có thể chờ chết thôi, lấy trạng thái của hắn bây giờ thì một phàm nhân cũng có thể giết được hắn. Không biết có phải trùng hợp hay không mà vị trí hắn rơi lại nằm bên cạnh Song Nhi, Thiên Mặc quay sang, chỉ là Song Nhi vẫn cứ bất động nhìn về phía trước, đôi mắt nàng đã đỏ hoe. Thiên Mặc cổ quái, tiếc là hắn bây giờ muốn hoạt động cũng khó khăn, chân nguyên và thần thức đã cạn kiệt.
- Hừ! Một cái súc sinh của Lâm gia lại dám giết ái tử của ta! Hôm nay ta phải huyết tẩy cả nhà các ngươi, còn nữa, ở đây kẻ nào cũng phải chết! Ngươi! Ta phải thiêu đốt linh hồn của ngươi ngàn năm, treo đầu lên cửa thành, lóc thịt cho chó ăn!
Ở trên bầu trời Lâm gia lúc này xuất hiện một cái trung niên áo lam, khuôn mặt có vài phần giống với Dương Vũ, hiển nhiên đây là Dương Dịch, phụ thân của Dương Vũ, cũng là thành chủ của Phong Long thành. Lúc này hắn đã không còn bộ dạng tiêu sái như ngày thường nữa, đôi mắt hắn đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn, sát khí ngập trời. Vốn dĩ hắn đang bế quan tu luyện tích lũy để tìm cơ hội đột phá. Chỉ là ngày hôm nay hắn đang tu luyện lại có cảm giác bất an trong lòng, quả nhiên ngay lúc hắn còn định trùng kích tu vi thì lại cảm nhận được mệnh giản của con trai hắn vỡ vụn. Dương Dịch như muốn nổ tung, cả đời của hắn chỉ có mỗi một đứa con trai, vì tu sĩ khi tu vi càng cao thì muốn có con lại càng khó. Hắn cưng chiều con trai hắn, coi tính mạng con trai hắn còn quý hơn hắn, mà hôm nay đùng cái lại biết con trai mình chết ngay trong thành của hắn. Quả thực hắn muốn điên rồi, hắn hối hận a, nếu như hắn cẩn thận một chút thì có lẽ ái tử của hắn cũng không chết được. Hắn muốn giết người a!
Thiên Mặc vốn đã suy yếu rồi, nay lại bí khí thế của Dương Dịch đè tới khiến cho thở cũng khó khăn, máu tươi cũng càng tuôn trào. Trong lòng hắn cực kì tuyệt vọng, đáng ra không nên giết Dương Vũ ở đây mà nên mang theo hắn đi tới một nơi cách xa nơi này để giết, chỉ là như vậy cũng nguy hiểm. Mà nói chung là hiện tại hắn như một con cá đang nằm trên thớt đợi người ta làm thịt, chỉ là hắn cảm thấy áy náy với Song Nhi, với những người vô tội ở đây. Hắn không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn Dương Dịch, hắn biết, dù cho hắn có nói gì thì hắn cũng chết, những người ở đây cũng chết.
- Ngươi!
Dương Dịch đỏ mắt, điểm một chỉ về phía Thiên Mặc. Dưới một chỉ này, Thiên Mặc cũng cảm thấy được linh hồn của mình đang run rẩy. Đừng nói trạng thái của hắn bây giờ, cho dù là lúc toàn thịnh cũng không thể toàn thây dưới một chỉ kia, ở dưới chỉ này, hắn chỉ cảm thấy mình quá nhỏ bé, chỉ chưa đến thì người đã bị thương rồi. Ngay lúc chỉ kia chỉ còn cách mi tâm hắn mười mấy mét thì có một cái ngọn gió thổi tới, ngọn gió kia nhìn rất nhẹ nhàng như gió xuân vậy, nhưng nó vừa chạm vào một chỉ cường hãn kia thì không phải gió tan mà là chỉ toái. Dương Dịch kinh hãi nhìn một cảnh kia, dường như không tin vào mắt mình, phải biết chỉ này của hắn dù cho là hóa nguyên sơ kì cũng phải chật vật chống đỡ, mà bây giờ chỉ có một con gió nhẹ đã phá tan chỉ của hắn không còn một mảnh, " đây chắc chắn là cường giả, đáng chết! Từ đâu chui ra một cái cường giả trong thành thế này?! ", Dương Vũ chửi thầm. Thảo nào lúc vừa đến nơi này hắn có cảm giác không ổn, hóa ra là có cường giả ẩn nấp ở đây, từ chiêu vừa rồi xem ra người này còn có tu vi cao hơn hắn nhiều lắm.
Thiên Mặc cũng kinh ngạc không ít, hắn có thể từ cơn gió nhẹ kia cảm nhận được một khí tức quen thuộc, hình như là hắn đã gặp ở đâu đó rồi thì phải, lại nói người này ẩn nấp cũng quá hay đi, ngay cả Dương Dịch cũng không thể phát hiện. Chả trách, từ đầu buổi tới giờ, hắn có cảm giác có người đang giúp hắn. Là ai? Cường giả! Khí tức quen thuộc! Ẩn nấp tốt! Giúp hắn... Vậy chắc chắn là:
- Nghịch tử ngươi đáng giết! Ai bảo hắn tìm tới thê tử của ái đồ ta, lại còn muốn giết hắn nữa! Mà ngươi làm phụ thân không biết dạy bảo con cái, chết là phải!
Theo câu nói đó, giữa không trung bỗng nhiên vặn vẹo, một cái bóng người từ đó bước ra, không phải sư phụ Thiên Mặc - Ninh trưởng lão thì là ai?
- Sư phụ! Khục khục!
Thiên Mặc vui mừng gọi một tiếng, muốn đứng dậy hành lễ nhưng còn chưa đứng dậy được thì đã ngã xuống hôn mê rồi, hắn bị một kích của hóa nguyên đỉnh phong, tuy không chết nhưng lại trọng thương quá mức, lại vì nãy giờ áp lực, bây giờ khi thấy sư phụ hắn thì như trút được gánh nặng, hôn mê được rồi!
Ninh lão nhìn Thiên Mặc ngã xuống hôn mê mà lắc đầu, phất tay một cái, lập tức một luồng năng lượng ôn hòa chui vào cơ thể Thiên Mặc, hỗn độn thôn phệ quyết tự động vận chuyển thôn phệ năng lượng kia. Ninh lão thở dài:
- Đứa nhỏ này, một kích nhỏ của hóa nguyên cũng đỡ không được!
Đáng tiếc là Thiên Mặc đã hôn mê nên không nghe được câu nói đó của Ninh lão, nếu như hắn nghe được, sợ rằng cũng phải đi liều mạng cãi nhau với sư phụ tiện nghi này của hắn:" hừ, ngươi nghĩ ta là superman sao? Ta cũng là một cái kim đan thôi, ở dưới một kích của hóa nguyên còn sống là may rồi! Lúc ngươi là kim đan liệu có làm được như ta không?... "
Dương Dịch lúc này một mảnh hoảng sợ, dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể nhìn ra tu vi của cái lão giả trước mặt này, thậm chí trên người lão cũng không có tản ra khí tức nào, giống như người phàm vậy. Tất nhiên hắn cũng không thiểu năng tới nỗi để đi nghĩ đây là một cái bình thường người. Dù đang rất tức giận nhưng Dương Dịch cũng phải nén lại, nếu hắn chọc những cường giả như này thì người ta không chỉ giết hắn mà sợ rằng còn đi diệt từng tộc nhân Dương gia hắn, mà hắn sẽ trở thành tội đồ của gia tộc, có lỗi với tổ tiên Dương gia. Lúc này hắn cũng có chút tức giận con trai mình quá ngu ngốc, đi trêu chọc vào đệ tử của người ta.
Thấy Dương Dịch cứ nhìn mình chằm chằm, Ninh lão ho khan một tiếng rồi nói:
- Thế nào? Ngươi còn muốn giết ái đồ của ta sao?
- Vãn bối không dám!
Dương Dịch nghe được câu hỏi của Ninh lão liền ôm quyền nói, trong giọng nói không hề có dấu hiệu gì. Chỉ là Ninh lão cũng không có nhìn hắn mà lạnh lùng nói:
- Không dám? Hừ! Sợ là trong lòng ngươi đang gào thét muốn giết ái đồ của ta, lại giết luôn cả ta, ừm, muốn diệt toàn tộc của ái đồ ta a!
-... Tiền bối tại thượng, vãn bối không có gan như vậy!
Dương Dịch biến sắc, khuôn mặt trắng bệch, hắn thật sự sợ lão giả này kiếm cớ giết hắn, sau đó lại kéo người tới gia tộc hắn sát nhân a. Mấy lão quái sống lâu năm này tính tình thường rất quái gở, đang cười nói không khéo chớp mắt lại ra tay sát nhân rồi.
- Được rồi! Nghịch tử của ngươi thật ra cũng không thực sự đáng chết như vậy, nếu ngươi biết dạy bảo hắn cho tốt, không nên nuông chiều cho hắn làm bậy thì cũng không có ngày hôm nay!
- Dạ!
Dương Dịch cũng là đang hối hận về điều này, thực ra hắn cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, hắn đoán được sẽ có ngày Dương Vũ chọc phải gai nhím, lúc đó hắn lại ra tay giải quyết rồi dạy bảo con hắn một phen, vì trong thành này hắn có thể giải quyết mọi chuyện, chỉ là hôm nay Dương Vũ không chọc gai nhím mà là chọc phải gai độc. Có lẽ thương con không phải cứ nuông chiều là tốt!
Dương Dịch thở dài, lúc này nhìn hắn như già hơn mấy chục tuổi, bây giờ hắn không muốn báo thù nữa, hắn muốn trở về truyền lại chức thành chủ cho người khác, sau đó lại tìm nơi bế quan tu luyện, trùng kích tu vi, theo đuổi đại đạo. Ngay lúc hắn định cáo từ thì bên kia Ninh lão gật đầu nói:
- Ngộ tính của ngươi rất tốt! Được rồi, ngươi đi đi!
- Đa tạ tiền bối! Vãn bối cáo từ!
Dương Dịch nói xong liền hóa thành một đường sáng bay về phủ, quy định cấm phi hành hắn cũng không để ý gì nữa. Ninh lão nhìn bóng Dương Dịch, lại thở ra một hơi. Quay đầu nhìn xuống Lâm gia, lão phất tay một cái cuốn theo Thiên Mặc và Song Nhi rồi biến mất, lúc hiện thân thì lão đã ở trong một cái tức sạn lớn trong Phong Long thành rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT