Dương Vũ lần lần này cũng không có quanh co nữa mà ôm quyền nói:

- Vãn bối hôm nay đến ngoài việc chúc phúc Lâm gia ra còn muốn hỏi mượn một cái nữ tì, tiền bối yên tâm, do ta có một việc đặc thù mà chỉ có nữ tì này mới giải quyết được nhưng mà a sẽ trả lại vào ngày mai thôi, vãn bối cũng có thể trả thù lao!

Tuy trong lòng hiểu rõ nhưng Lâm Tặc vẫn là mang một bộ ngạc nhiên nói:

- À? Chẳng hay Dương thiếu cần mượn người nào a?

Dương Vũ lúc này lại hướng mắt về phía Song Nhi, mở miệng:

- Là vị Song muội này!

Nói xong, cánh tay của hắn cũng chỉ về phía Song Nhi. Song Nhi vẫn còn đang ngây ngô, nãy giờ không có để ý đến chuyện gì, bỗng thấy có người gọi tên mình liền mờ mịt nhìn sang Dương Vũ. Cùng lúc cũng có nhiều người nhin về phía nàng, trong đó có Lâm Thạch, nếu đến bây giờ mà hắn còn không hiểu ý định của Dương Vũ thì hắn thật nên đi nhảy cầu Long Biên chết mẹ cho đỡ chật đất. Song Nhi thấy nhiều người nhìn về phía mình như vậy liền có chút lúng túng, thậm chí nàng còn có thể bắt gặp vài ánh mắt đồng tình liền có chút hiểu hiểu, lại nhớ tới hành động vừa rồi của Dương Vũ thì trong đầu nàng liền như có sét đánh vây. Tuy nàng chỉ là một nô tỳ nhỏ, ít ra ngoài nhưng mà nàng vẫn có nghe được danh tiếng của tên thiếu thành chủ này, à không, phải là tai tiếng mới đúng, tên thiếu thành chủ này đơn giản là một tên quỷ háo sắc, càng nghĩ khuôn mặt của nàng càng tái nhợt, tên này lại muốn tới đây để lấy nàng làm công cụ thỏa mãn cho thú tính của hắn.

Bỗng nàng như nghĩ ra điều gì đó vậy, lại nhìn sang gia chủ. Nhưng đáp lại ánh mắt cầu khẩn của nàng lại là một ánh mắt thuyết phục của gia chủ. Chợt một âm thanh rơi vào tâm thần nàng:

- Song Nhi, ngươi có thể hi sinh cho Lâm gia chúng ta một lần hay không? Dù sao, Mặc nhi cũng có thể đã vẫn lạc rồi nhưng mà ta vẫn xem ngươi là cháu dâu, là con cháu của Lâm gia. Ngươi yên tâm, ngày mai ta sẽ đón ngươi trở về, sẽ đối xử ngươi như là người Lâm gia thực sự. Giúp Lâm gia chúng ta, Lâm gia tuy mạnh nhưng không thể đối đầu với phủ thành chủ, đó căn bản là trứng chọi đá!

Nghe được câu nói này, Song Nhi cảm giác như là mình đang bị sụp đổ vậy. Lâm Tặc lắc đầu, hắn hiểu rõ tên Dương Vũ này, đừng nhìn hắn bây giờ biểu hiện ra có phép tắc. Nhưng nếu lão dám thật sự không đồng ý vậy chắc chắn hắn sẽ cáo với cha hắn, khi đó người Lâm gia ở trong Phong Long thành này rồi cũng dần dần bị chèn ép mà thôi. Tất nhiên người Lâm gia còn phân bố ở nhiều nơi, thế lực cũng phân bố nhiều nơi, nhưng căn cơ đích thực là nằm ở trong thành này, Lâm gia muốn yên ổn thì không nên có khúc mắc với phủ thành chủ.

Dương Vũ lại ôm quyền nói với Lâm Tặc:

- Không biết làm tiền bối có đồng ý không?

Lâm Thạch trợn mắt:

- Tất nhiên là không! Song Nhi là của ta!

Tất nhiên đó là trong tưởng tượng của hắn, nếu hắn thật sự dám nói như vậy thì mới là ngu ngốc, làm một thiên kiêu của Lâm gia hắn biết phân biệt nặng nhẹ, biết kẻ nào có thể đắc tội, kẻ nào không nên đắc tội, mà Dương Vũ này chính là kẻ không nên đắc tội. Lâm Thâm nhìn con trai mình có biểu hiện như vậy liền gật đầu, hắn chỉ sợ hài nhi của mình không biết nặng nhẹ mà làm loạn, xem ra Lâm Thạch có tiền đồ làm gia chủ.

Lâm Tặc thở dài nhìn Dương Vũ sau đó lại nhìn qua Song Nhi. Song Nhi nhìn thấy gia chủ nhin qua mình liền dùng ánh mắt cầu xin, nàng thật sự sợ a. Lâm Tặc nhắm mắt lắc đầu, mở miệng:

- Tất nhiên là không được! Ngươi không đủ tư cách để tới bám chân Song Nhi!

Toàn trường im bặt, ngay cả Lâm Tặc cũng trợn trừng cả mắt bởi vì lời nói vừa nãy không phải lão nói mà là người khác nói. Bỗng từng tiếng bước chân vang lên, mọi người cùng không hẹn mà quay đầu nhìn về phía đại môn, trong đó có Dương Vũ, trong lòng hắn đang quay cuồng lửa giận, từ nhỏ tới giờ chưa có kẻ nào dám ăn nói như vậy với hắn.

- Kẻ nào?

Dương Vũ nổi gân xanh đầy trán, không đợi thầ niệm của hắn mở ra thăm dò thì từ ngoài đại môn kia đã bước vào một cái áo đen thanh niên tuấn lãng, chỉ là trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn bây giờ đang tràn ra sự tức giận. Thanh niên kia nhìn có vẻ đi chậm nhưng thực ra lại rất nhanh, chớp mắt đã tới giữa sân rồi, áo đen thanh niên lạnh nhạt nhìn qua toàn trường, thần niệm không kiêng nể quét loạn, khi trong tâm thần của hắn nhìn thấy một cái bóng người xinh đẹp kia liền nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó rất nhanh tắt lụm, hắn quay sang nhìn Dương Vũ:

- Gia gia ngươi họ Lâm, tên Thiên Mặc. Dám đánh chủ ý lên thê tử của ta, ngươi chán sống?

Nói thì chậm nhưng mà thực sự thì rất nhanh, từ khi áo đen thanh niên kai bước vào sân cho tới khi hắn nói xong câu nói kia thì cũng mới chỉ trôi qua vài giây thôi. Mọi người ở đâ vẫn còn đang ngây ngốc, đây là lần đầu tiên có kẻ dám chọc vào thiếu thành chủ a. Người đầu tiên tỉnh táo lại là Song Nhi, nàng đang kích động a. Áo đen thanh niên kia chính là bóng dáng mà suốt ba năm qua nàng vẫn mong chờ, dù hắn có khác đi, nhưng mà nàng chỉ cần liếc mắt liền biết, bởi đó là thiếu gia của nàng, là tướng công của nàng. Nàng không thể kìm nén được nữa, bằng tốc độ nhanh nhất nàng lao tới, ngã vào lòng áo đen thanh niên kia, nước mắt không kìm được mà tuôn trào, bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu nhớ nhung, áp lực như theo những giọt nước mắt kia trôi đi, bây giờ nàng không cần biết ai, không cần biết chuyện gì, chỉ cần biết là tướng công của nàng đang ở đây, đang ôm nàng vào lòng.

- Tướng công! Chàng về rồi!

- Phải ta về rồi! Không cần khóc, ta về thì nàng phải vui mới đúng chứ!

Lời của Song Nhi giống như là một mồi lửa ném vào một hồ xăng, lập tức từng tiếng kinh hô vang lên bốn phía.

- Lâm Mặc! Hắn còn sống?

- Làm sao có thể?

- Ồ! Ta không thể nhìn thấu tu vi của hắn!

- Mặc thiếu!

- Mặc đan sư!

- Sao? Ngươi không biết, tới tới ta nói cho ngươi biết về Mặc đan sư...

Phải, đó là Thiên Mặc, hắn thật sự là đang tức giận. Vừa vào tới Lâm gia đã thấy có kẻ dám đánh chủ ý lên Song Nhi, đã thế trong Lâm gia còn không có kẻ nào đứng ra ngăn cản, khinh người quá đáng.

- Mặc nhi!

Bỗng Lâm Mặc nghe thấy gia chủ Lâm Tặc gọi mình. Thực ra Thiên Mặc cũng đã có suy nghĩ về chuyện mình trọng sinh, hắn nghi ngờ không phải là Lâm Mặc đã chết mà là hắn chính là Lâm Mặc, nói một cách dễ hiểu hơn, hắn hiện tại là kiếp sau của Thành Thiên, và hắn hiện tại là Lâm Mặc mang trí nhớ của cả hai kiếp người. Chỉ là trí nhớ này sau khi dung hợp với nhau tạo nên một sự cố nào đó gây cho hắn cảm giác giống như là mình trọng sinh vậy. Cho nên, bây giờ hắn cũng được xem như là người Lâm gia thực sự. Bất quá khi Lâm Tặc gọi hắn, Thiên Mặc không để ý nhiều mà lạnh nhạt nói:

- Mặc Nhi không phải để ngươi gọi, một phế vật như ta không có đủ tư cách đế ngươi gọi như vậy, ngươi nên gọi phải gọi tên Lâm Thạch kia mới đúng!

Lâm Tặc thở dài, lão biết trước sẽ có kết quả như vậy, lão cũng thật khôn ngờ là Thiên Mặc có thể sống sót trở về, lúc vừa mới thấy Thiên Mặc thì lão cũng có vui mừng trong lòng nhưng vừa nghĩ đến hành động vứt bỏ Song Nhi làm lão tan biến mất sự vui mừng đó. Lâm Thâm cũng rất ngạc nhiên khi thấy Thiên Mặc còn sống, khi nghe thấy lời của Thiên Mặc đáp lại lời của Lâm Tặc một cách vô tình như vậy cũng khiến Lâm Thâm nổi giận, lão định ra tay giáo huấn một chút nhưng vừa nghĩ đến tên này vừa đắc tội thiếu thành chủ liền cười lạnh, xem như dùng đầu gối cũng có thể tưởng tượng ra kết cục của tên này, cũng không cần phải hắn nhọc công phải ra tay, đúng lúc này Dương Vũ một bước bước ra, ôm quyền với Thiên Mặc:

- Hóa ra là Mặc thiếu. Dương mỗ thật sự là quá bất kính. Nhưng mà thật sự là quá mê man thê tử của Mặc thiếu, Mặc thiếu yên tâm, ta chỉ mượn Song muội một đêm thôi, ngày mai ta sẽ trả lại. Tất nhiên là ta sẽ đền bù thù lao thỏa đáng, mà biết đâu nếu tâm trạng của ta tốt lại có thể gieo cho Song muội một cái hài tử đâu nè! Hắc hắc! Nhìn xem Song muội quá xinh đẹp, ta sẽ nhẹ nhàng hưởng thụ từng tấc thịt trên người, cho nàng biết cảm giác lên đỉnh vu sơn!

Dương Vũ dùng giọng khinh miệt nói với Thiên Mặc, hắn còn không tin một phế vật như tên này còn có thể gây ra sóng gió gì. Lời của Dương Vũ liền dẫn tới bao nhiêu ánh mắt cổ quái nhưng mà họ cũng không có nói gì. Chỉ có những kẻ trong này đã từng thấy Thiên Mặc thần uy thì mới thở dài, không biết là vị đan sư này sẽ xử lí như thế nào, dù sao Dược Kim các không thể so sánh được với Phủ thành chủ. Trong đám đệ tử Lâm gia có người hả hê khi nhìn thấy Thiên Mặc bị như vậy, nhưng cũng có kẻ tức giận, Thiên Mặc dù sao cũng là người Lâm gia, Dương Vũ này ỷ thế cha hắn nói càn khi dễ người khác, hừ, nếu không phải vì e ngại thực lực phía sau hắn thì đã có người tới giáo huấn hắn rồi. Còn về phía mấy người cao tầng kia thì càng là im lặng, dù sao đây cũng là chuyện của Lâm gia, không tiện xen vào. Lúc này trong đám đệ tử Lâm gia, Lâm Thạch đang cười lạnh nhìn vào Thiên Mặc, Song Nhi bị hốt cũng không sao, quan trọng là tên phế vật này sắp chết rồi, chỉ là một tên luyện khí mà cũng dám lớn tiếng trước mặt kim đan, đi ba năm, trở về mà tu vi vẫn giữ nguyên như vậy, đúng là phế vật thì vẫn là phế vật, dù cho hắn may mắn có thể sống sót trở về nhưng mà rốt cuộc thì phế vật này cũng chết thôi.Còn Song Nhi khi nghe thấy những lời này liền run lên, cũng tỉnh táo lại, lần này sợ rằng tướng công vì mình mà gặp rắc rối rồi.

Dương Vũ này Thiên Mặc có biết, tên này quá tà dâm. Kiếp trước Thiên Mặc ghét nhất là loại người này, nhưng mà khi hắn cảm nhận được khí tức trên người Dương Vũ này thì hắn cũng có hiểu ra, công pháp tên này tu luyện là chí dương công pháp. Kẻ tu luyện chí dương công pháp cần phải cách một thời gian đi tìm cách tìm chí âm trung hòa nếu không tích tụ lâu ngày sẽ bị dương khí đốt thể, nhẹ thì tụt tu vi, nặng thì mất tu vi, tổn hao nguyên khí, vĩnh viên trở thành phàm nhân. Nếu không muốn như vậy thì phải tìm thứ chí âm trung hòa mà thứ tiện và nhanh nhất chỉ có thể là song tu với nữ nhân. Vì vậy kẻ tu luyện chí dương công pháp mới dâm tà như vậy. Thiên Mặc cũng biết lai lịch của Dương Vũ, lúc đầu hắn cũng không định làm to chuyện, dù sao tên này có hậu trường mạnh mẽ, không dễ chọc. Nhưng mà hắn lại dám xỉ nhục Song Nhi thì đã khiến hắn động sát tâm rồi, động hắn cũng được, lại dám động tới người bên cạnh hắn, dù ngươi là thiên tử cũng phải chết. Đến lúc này, Thiên Mặc không kìm nén nữa, một tay ôm Song Nhi. Phôi đao rơi vào tay hắn

- Ngươi muốn chết?!

Sát khí từ trên người hắn mạnh mẽ cuốn ra ngoài dọa cho những người chung quanh phải lui ra xa, Lâm Thạch cũng nằm trong đó, hắn đang dùng đôi mắt không thể tin để nhìn Thiên Mặc, trong đầu hắn đang nổi lên câu hỏi: phế vật này tại sao mạnh như vậy? Tất nhiên là hắn sẽ không hiểu, tu vi của hắn thấp hơn Thiên Mặc lại thêm Thiên Mặc ẩn nấp tu vi bằng công pháo của Ninh sư phụ đưa, cho dù là tu vi hóa nguyên cũng khó nhìn ra tu vi thật của hắn nữa là.

Dương Vũ là kẻ đứng mũi chịu sào, tu vi của hắn chỉ là kim đan tầng một, kém xa Thiên Mặc, hắn bị sát khí của Thiên Mặc chấn lui ra mấy bước, trong lòng hắn dâng lên một sự sỉ nhục. Phế vật mà thường ngày hắn không để trong mắt bây giờ lại có thể dùng khí thế bức lui hắn, đơn giản là sỉ nhục. Ba hộ vệ phía sau nãy giờ vốn im lặng, bây giờ nhìn thấy thiếu chủ bị bức lui liền tức giận tiến lên, chắn trước mặt Dương Vũ. Trong đó có Chu Thanh kia, lúc đầu Thiên Mặc mới bước vào thì hắn còn không thể nhìn rõ tu vi, hiện tại Thiên Mặc thả ra khí thế của mình thì Chu Thanh liền nhận ra tu vi thật của Thiên Mặc là kim đan tầng bốn sơ kì. Không chỉ Chu Thanh mà những người có tu vi cao hơn Thiên Mặc bây giờ cũng có thể nhìn ra, trong đó có Lâm Thâm và Lâm Tặc, cả hai đều trợn tròn mắt nhìn vào hình bóng kia, trong mắt mang theo sự không tin tưởng. Bất quá Chu Thanh cũng không có để ý nhiều, hắn chưa thấy kẻ nào ngông cuồng tới mức dám ở trước mặt thiếu chủ động sát cơ, mà tên này cũng chỉ có tu vi kim đan tầng bốn, nực cười. Chu Thanh hắn còn không tin dùng tu vi kim đan tầng bảy của mình lại không thể giết được tên ngông cuồng này, nghĩ vậy Chu Thanh cũng không thèm lôi ra pháp bảo:

- Hừ! Tiểu tử, ngươi một cái kim đan tầng bốn lại dám ở trước mặt thiếu chủ giương oai, ngươi ngại mạng mình dài quá sao? Nói cho ngươi biết, đã đắc tội thiếu chủ thì cho dù ngươi là thiếu gia của Lâm gia cũng phải chết.

Nói xong, Chu Thanh liền dùng nắm đấm của mình, thuần túy tấn công Thiên Mặc, không pháp bảo, không pháp kĩ, đây là một quyền thuần túy của thực lực kim đan. Đáng tiếc, hắn không biết mình đang đối mặt với tồn tại kinh khủng. Lâm Tặc nhìn quyền ảnh của Chu Thanh đang tấn công Thiên Mặc mà biến sắc, lão thật sự không thể trơ mắt nhìn tôn tử của lão chết trước mắt lão được, Lâm Mặc dám vô lễ với thiếu thành chủ không nói, nó lại có thể động sát cơ với Dương Vũ, muốn hòa hoãn thực sự không đơn giản, mặc kệ, lão phải ngăn cản, dù phải đắc tội với phủ thành chủ cũng phải cứu Lâm Mặc. Nhưng mà Lâm Tặc vừa muốn động thủ liền tái mặt, lão phát hiện mình không thể di động mảy may, thậm chí, chân nguyên lẫn thần thức đều bị khống chế, ngay lập tức lão nghĩ tới có người muốn Lâm Mặc chết, mà người này có tu cao hơn lão nhiều lắm, người này chắc chắn không phải thành chủ, bởi dù là thành chủ cũng không thể làm được như vậy, vậy thì ai? Lâm Tặc đảo mắt qua toàn trường nhưng không thấy ai khả nghi cả.

Thiên Mặc nhìn thấy đối phương lại dám dùng tay không đấu với mình liền cười nhạt, lần đầu tiên hắn thấy có kẻ ở trước mặt mình khinh thường mình như vậy, phải biết hai kim anh lần trước đánh lén hắn cũng dùng kiếm pháp bảo. Phôi đao trong tay Thiên Mặc nâng lên, nếu đối phương không dùng pháp kĩ vậy hắn cũng không cần cần dùng làm gì.

- Nếu ngươi muốn chết vậy cũng đừng trách ta!

Lời Thiên Mặc vừa dứt thì một đường đao từ trong tay hắn cũng bay tới. Nhìn thấy Thiên Mặc cũng không dùng pháp kĩ đấu với mình, Chu Thanh có chút sửng sốt, bất quá hắn cũng không nghĩ nhiều, hôm nay cho ngươi đẹp mặt. " Oành! " quyền ảnh va vào đao khí, đao khí của Thiên Mặc bị quyền ảnh Chu Thanh đập nát, sau đó lại lao tới đập Thiên Mặc thành một bãi thịt vụn, ngay cả Song Nhi ở trong lòng hắn cũng bị vạ lây, chấn bay ra ngoài, điên cuồng phun máu! Tất nhiên đó là tưởng tượng của Chu Thanh thôi, còn thật sự lại quá tàn khốc với Chu Thanh hắn, quyền ảnh vừa va vào đao khí liền vỡ vụn thành từng mảnh, vì Chu Thanh bất ngờ không kịp chuẩn bị cho nên cánh tay phải của hắn bị đao khí bay tới chém đứt, Chu Thanh kinh hãi, hắn bắt đầu thấy bóng dáng tử thần đang mỉm cười với hắn. Chu Thanh điên cuồng lui ra phía sau, cũng may là hắn còn có chút lí trí, vừa lui vừa lấy ra một tấm thuẫn chắn trước mặt mình, đến bây giờ hắn còn không biết hắn chọc phải cao thủ thì hắn cũng không cần sống nữa. Chu Thanh kinh hãi, cũng không dám tiếp tục công kích nữa, hắn vừa định mở miệng cầu hòa thì đã thấy mấy chục đường lôi kiếm dùng tốc độ âm thanh bay tới, cùng lúc tiếng nói của Thiên Mặc vang lên:

- Nếu ngươi làm chó săn cho tên Dương cẩu tặc kia, vậy ngươi cũng có thể chết cùng hắn rồi!

Lần này Chu Thanh thật sự cảm nhận được khí tức tử vong!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play