"Huỵch", Thiên Mặc có vẻ mệt mỏi ngồi tựa lưng vào một gốc cây lớn. Bên cạnh hắn là Bạch Vũ còn đang nằm điều dưỡng lại lực lượng. Chạy hết một ngày đêm, Thiên Mặc hắn mới hết cái cảm giác nguy hiểm, tuy vậy hắn và Bạch Vũ cũng là đã cạn sức lực, chân nguyên hao tổn nhiều lắm. Bất quá là mệt nhất cũng là Bạch Vũ, nó còn phải mang theo Thiên Mặc chạy bán sống bán chết một ngày đêm a. 

Thiên Mặc nắm chặt cái nắm tay của mình. Trải qua cái lần này hắn càng hiểu được sức mạnh mới là quan trọng như thế nào. Lần này cũng xem như là có vận khí mới thoát được, nhưng mà lại cũng không phải lúc nào cũng có thể may mắn như vậy. Xem ra, dù ở bất cứ nơi nào, dù là ở Địa cầu hay ở đây đều cần phải tự mình làm chủ vận mệnh mình trong tay mới được. Càng suy nghĩ Thiên Mặc càng muốn tăng nhanh thực lực của mình. 

- Haiza! Lại là do quá kém thực lực! 

Thiên Mặc ném ra hắc trận kì ra, bố trí một cái ẩn nấp trận pháp cấp hai, trận pháp này dù thấp kém bất quá còn là có một ít tác dụng. Hắn bình ổn tâm tình rồi vận chuyển hỗn độn thôn phệ quyết để hấp thu linh khí, hắn tu luyện bây giờ không có tác dụng gì trong việc tăng tiến tu vi nhưng là muốn hồi phục lại chân nguyên thì lại nhanh chóng cực kì. 

Nửa tiếng trôi qua, Thiên Mặc đứng dậy vận chuyển cơ thể một chút. Hắn dùng nửa tiếng đồng hồ để hồi phục lại chân nguyên, nhìn sang bên cạnh Bạch Vũ còn đang ngủ khò khò, hắn khẽ lắc đầu cười, tên này chỉ hở chút là có thể nhắm mắt ngủ được a. Thiên Mặc đi ra ẩn nấp trận pháp, lấy thanh phôi đao ra, đến lúc hắn có thể thử đao kĩ kia rồi!

Thiên Mặc thủ thế, vận chuyển chân nguyên cùng thần thức, chăm chú cho cái thanh phôi đao này. " Vù roạt roạt roạt... ", Thiên Mặc chém ra, đao ảnh lao vút ra, mới lúc ban đầu chỉ là một đao ảnh, lại nhanh chóng từ một đao ảnh này phân sinh ra hai, hai phân sinh ra bốn, bốn phân sinh ra tám, cho tới khi sáu mươi tư đao ảnh cường hãn mới dừng lại sinh phân ra đao ảnh mới. Thiên Mặc biết dùng khả năng của hắn bây giờ mà có thể chém ra sáu mươi tư đao ảnh là tốt lắm rồi. Sáu mươi tư đao ảnh từ một đao ảnh mà phân ra, mỗi đao ảnh lại giữ nguyên sức mạnh của đao đầu tiên. Sáu mươi tư đao ảnh bay vun vút trên không trung, sát khí dần dần bao trùm không gian này, dường như chỉ chực chờ tìm ra đối tượng để giết tới. 

Đao ảnh có thể di chuyển và tăng thêm sức mạnh là nhờ có thêm thần thức bỏ vào. Nếu không có thần thức cùng chân nguyên vậy đao ảnh cũng chỉ là thuần túy đao ảnh mà thôi, không được xem là pháp thuật. Nếu là thuần túy đao ảnh vậy một võ tu cũng có thể làm ra được bằng nội lực, tất nhiên là nó còn xa xa không mạnh bằng đao ảnh pháp thuật của tu sĩ.Thiên Mặc thần thức bị rút ra cung cấp cho đao kĩ, dùng hắn tình trạng cường hãn thần thức, không có nhằm nhò gì. 

Sáu mươi tư đao ảnh bay lượn một vài hơi thở lại bay thẳng nhằm vào phía trước. " Ầm", Thiên Mặc kinh sợ nhìn một mảnh phá hoại trước mắt. Sáu mươi tư đao ảnh này liên hợp với nhau phá một mảnh cây cối trước mặt, ngay cả mảnh đất nơi đó cũng bị xới lên thành một cái hố lớn. 

- Thật là mạnh mẽ đao a! 

Dù là biết trước cái đao kĩ này mạnh mẽ, Thiên Mặc vẫn là cực kì cảm thán không thôi, đây chỉ là sáu mươi tư đao ảnh thôi, nếu là trọn vẹn bách đao thì thế nào? Đừng nhìn một trăm cùng sáu tư sẽ cộng lên bao nhiêu sức mạnh, nó không có cộng mà là cấp số nhân lên. 

- Sau này gọi đao kĩ này là cửu đao quyết đi! 

Thiên Mặc lẩm bẩm rồi cất thanh đao vào nhẫn. Đúng lúc này hắn đã thấy ẩn nấp trận pháp của minh đã bị xúc động.

- Đao kĩ của lão đại thật lợi hại a! 

Bạch Vũ bước ra ẩn nấp trận, lúc này nó cũng đã bình phục. Bởi vì động tĩnh do Thiên Măc gây ra quá lớn cho nên mới làm nó tỉnh lại. 

- Đi tiếp đi! Dù sao đây cũng không phải chỗ để ở lâu! 

Thiên Mặc không đáp lời Bạch Vũ mà thu hồi hắc trận kì rồi chọn một hướng đi. Nếu là lúc trước chắc là hắn cũng phải vui mừng một phen, lại từ khi ra mắt mấy hộ vệ của nhóm người Hàn Phong thì hắn mới biết rõ trình độ của bản thân, đó là còn chưa nói tên đã đến cái động phủ kia. 

- Lão đại, có mùi của linh quả! 

Bạch Vũ ngừng lại bước chân nói với Thiên Mặc. Lúc này đã là năm ngày sau kể từ lúc Thiên Mặc rời đi chỗ cái chỗ nghỉ ngơi kia. Chỉ có năm ngày hắn cũng đã chạm mặt nhiều yêu thú lắm, cũng có lúc đánh nhau một hồi. Cuối cùng hắn rút ra một kinh nghiệm, chính là không nên xúc động yêu thú cấp cao, tốt nhất gặp nó phải đi đường vòng. Bởi vì mỗi yêu thú sẽ có một cái lãnh địa riêng, nếu như chúng nó thấy ngươi cố tình đi qua lãnh địa của nó thì tất nhiên nó sẽ nghĩ là ngươi đang muốn cướp địa bàn của nó, vậy tất sẽ có một hồi thông nhau. 

Càng đi sâu, yêu thú càng nhiều, cho nên Thiên Mặc cũng không khó hiểu khi năm ngày vừa qua gặp nhiều yêu thú. Trên đường đi hắn cứ thấy linh thảo là thu vào, cấp thấp cũng là thu hết. Hắn bây giờ đã có lò luyện đan, cần linh thảo để luyện tập đan đạo, tất nhiên là càng nhiều linh thảo càng tốt rồi. 

- Ở đâu? 

Thiên Mặc hứng thú hỏi Bạch Vũ, hắn đang cần mấy thú này a, mặc dù hắn lấy trong di tích của sư phụ hắn không ít linh thảo nhưng là mấy thứ này có ai chê là nhiều đâu?

- Bên kia! 

Bạch Vũ dùng chân chỉ vào hướng bên phải nó rồi bước đi, thấy vậy Thiên Mặc cũng đi theo  phía sau. Qua vài chục hơi thở, Bạch Vũ dừng lại, nhìn về phía trước. Thiên Mặc một bên không thấy Bạch Vũ nói gì cũng ngừng lại dùng thần niệm quét về phía trước mắt. Vài đường thần niệm quét tới, Thiên Mặc cũng không có phát hiện thứ gì, đừng nói là linh quả tốt gì, ngay cả một bụi linh thảo cấp một cũng không có, phải chăng có điều đáng chú ý ở đây là linh khí ở phạm vi xung quanh đây có một chút bạc nhược. Thiên Mặc vẫn không nhịn được mà quay sang nói với Bạch Vũ:

- Sao tao không có thấy gì? Nơi đây linh khí thiếu thốn như vậy, làm sao có thể có linh quả?... 

Vừa nói đến đây, Thiên Mặc theo bản năng dừng lại, bởi hắn mới nghĩ ra một điều. Lôi vụ sâm lâm càng đi vào sâu thì linh khí phải là càng nồng đậm mới đúng, mà nơi hắn đang đứng lại có linh khí cực kì bạc nhược, thậm chí linh khí ở đây còn không bằng Lôi vụ sâm lâm vùng ven nữa. Phạm vi linh khí bạc nhược này cũng có hạm vi không rộng lắm, khoảng chừng bán kính là chừng tám trăm mét gì đó. Điều này thực sự là không bình thường.  

Bạch Vũ nãy giờ không nói gì nghe thấy Thiên Mặc hỏi liền quay sang nói với hắn:

- Em vẫn cảm nhận được mùi vị của linh quả. Chỉ là hình như bị trận pháp ngăn trở. 

Quả nhiên là như vậy, Thiên Mặc trong lòng lại càng đại định suy nghĩ của mình. Linh khí nơi đây thiếu thốn là tại sao? Chắc chắn là bị linh quả kia hấp thụ hết rồi. Hắn không có nhìn ra trận pháp thiên nhiên bởi vì trình độ trận pháp của hắn còn chưa tới, tuy nhiên hắn có đủ tự tin nếu cho hắn thời gian để thôi diễn trận pháp hẳn là sớm muộn cũng có thể phá giải cái này trận pháp thiên nhiên. 

- Ngoao! 

Dường như là để nhắc nhở Thiên Mặc không có đủ thời gian, một âm thanh yêu thú phát ra. Thiên Mặc ngẩng đầu nhìn vào một đầu bạch bối mao lâm đang lượn đi lượn lại trước mặt hắn. Thiên Mặc thực sự là muốn tìm một hòn đá đập vào đầu luôn a. Cứ gặp phải một chút linh thảo quý sẽ có một đầu yêu thú canh giữ, mà yêu thú cũng là yêu thú không tầm thường. Đầu bạch bối mao lâm này là yêu thú cấp ba hậu kì, còn mạnh hơn cả đầu độc giác hổ lần trước kia nữa, đầu độc giác hổ kia chỉ là yêu thú  cấp ba trung kì, này một đầu bạch bối mao lâm lại là cấp ba hậu kì, bất quá Thiên Mặc hắn vẫn có đủ lòng tin thông chết con mèo này. Bất quá hắn còn đang suy nghĩ thiệt hơn, nếu như đánh chết đầu bạch bối yêu lang này thì hắn cũng không thể nhất thời phá bỏ trận pháp thiên nhiên ẩn nấp này được, hắn cần phải có thêm thời gian, nhưng mà hắn còn không có nhiều thời gian như vậy.

Đúng lúc này hắn trong thần thức nắm bắt được một khí tức của tu sĩ. Thiên Mặc ngưng mắt nhìn vào phía bên trái của hắn, dùng mắt thường cũng có thể thấy được một nam tu đang đi về phía hắn. Chỉ mất vài hơi thở thì nam tu này đã đi tới trước mặt hắn. Thiên Mặc cẩn thận nhìn người này, này một thanh niên nhân bưu hãn, khí tức thô bạo vờn quanh thân, hẳn là quanh năm lui tới Lôi vụ sâm lâm cho nên mới như vậy, khuôn mặt nam tu này không tính là xấu cũng không tính là đẹp, có vẻ hơi đen một chút, trên người mặc một tấm áo da yêu thú. Người này nhìn Thiên Mặc và Bạch Vũ một hồi rồi ôm quyền nói:

- Hello đạo hữu! Ta là Vương Lâm, xin hỏi quý danh của đạo hữu là gì a? 

Người này trông bề ngoài bưu hãn, nói năng lại cũng không có nửa điểm cục cằn. Tuy vậy Thiên Mặc cũng không có nhanh chóng trả lời, đối phương vừa mới gặp mặt đã hỏi tên, muốn điều tra gia thế sao? Lại làm sao trùng hợp gặp hắn ở nơi này như vậy? Thiên Mặc có cảm giác như Vương Lâm này đang đứng đợi hắn ở đây, chỉ cần thấy hắn là sẽ ra gặp mặt vậy. Thanh niên bưu hãn tên Vương Lâm này không thấy Thiên Mặc không trả lời cũng không tỏ vẻ tức giận mà ôn tồn nói tiếp:

- Thật là xin lỗi đạo hữu, ta có phần nóng vội. Thôi thì cũng không nói lòng vòng nữa, đạo hữu dừng lại ở đây hẳn là phát hiện nơi này có đồ tốt? Ta cũng là phát hiện từ lâu nhưng mà không có biện pháp đánh đuối đầu bạch bối mao lâm này, nếu đạo hữu không có phiền mà nói, chúng ta cùng nhau giết con mèo này, sau đó sẽ tính tiếp?! 

Vương Lam nói tới đây liền dừng lại cười cười nhìn Thiên Mặc. Thiên Mặc cũng không biết làm gì hơn là nói:

- Hân hạnh được gặp Vương đạo hữu a! Ta gọi là Thiên Mặc. Đúng như là Vương đạo hữu nói, ta đến đây là vì cảm nhận được nơi nà có đồ tốt. Chỉ là vẫn chưa có biện pháp gì. Nếu như Vương Lâm đạo hữu nói như vậy hẳn là có biện pháp thông chết con mèo này? Bất quá tu vi của ta còn quá thấp a! Rồi lại nói cho dù là có thể giải quyết con bạch bối mao lâm này thì trận pháp ẩn nấp sẽ tính sao? 

Thiên Mặc không thể không đề phòng được, người này tu vi là kim đan tầng bảy, hắn lại là kim đan tầng hai. Thử hỏi có kẻ nào ngu ngốc đi chọn một kim đan sơ kì tổ đội để thông yêu thú cấp ba hậu kì? Chỉ có mưu đồ ở đây thôi. Bất quá Thiên Mặc cũng không nghĩ ra  Vương Lâm phải mưu đồ hắn làm cái gì, chẳng lẽ hắn biết mình có bảo vật do sư phụ hắn để lại? Không thể nào, chuyện này chỉ có hắn và Bạch Vũ biết, chắc chắn không có kẻ thứ ba biết. Nếu như nói Vương Lâm có thể nhìn ra bảo vật giấu trong cơ thể hắn lại càng hoang đường, Minh Châu cùng tọa hóa thế giới đều nằm sâu trong tử phủ của hắn, kim anh còn không có nhìn ra thì một cái kim đan có khả năng sao? Nhưng cho dù Vương Lâm có thật sự mưu đồ thì hắn cũng không sợ, dùng thực lực của hắn bây giờ muốn giết một cái kim đan tầng bảy cũng không phải không làm được, hoặc nếu đánh không lại cũng có thể thong dong rời khỏi. 

Vương Lâm nghe thấy Thiên Mặc nói như vậy lại càng nở nụ cười nói:

- Thiên Mặc huynh có điều không biết đầu bạch bối mao lâm này có chút mạnh mẽ, ta đầu tiên giao đấu với nó cũng đã bị thương, đồng dạng nó cũng bị thương không nhẹ, song phương không làm được gì nhau. Ta lúc đó cũng không tim nó khiêu chiến nữa mà tim nơi chữa thương. Ta định sau khi chữa thương xong sẽ tìm người hỗ trợ, bất quá ta lần này lại vô tình gặp được Thiên huynh đây. Hữu duyên như vậy cần gì pahir đi chỗ khác tìm, ai biết được lúc ta đi chỗ khác thì nơ này không bị người khác bới tung? Còn về trận pháp thì Thiên huynh không cần lo, Vương Lâm ta dù gì cũng là một cái trận sư cấp ba, trức khi đánh nhau với con mèo này ta cũng đã tìm hiểu trước rồi, cửa vào đã tìm được, bất quá ta còn chưa đủ thực lực để mạnh mẽ phá cửa vào, lúc đó lại có thêm đầu mèo này nữa cho nên ta cũng không có thì giờ vào bên trong.

Thiên Mặc nghe tới đây liền hiểu một chút. Thảo nào người này đủ tự tin như vậy, hóa ra là có thể phá cái ẩn nấp trận này. Nếu người này có thể chiến đấu đầu mèo này thì thực lực cũng không sai biệt lắm với con mèo yêu kia, song phương cân bằng nhưng nếu có một thứ khác chen vào thì sẽ không còn cân bằng nữa, cho dù đó là nhỏ nhất. Suy nghĩ của Vương Lâm đúng là như vậy, Thiên Mặc chỉ là một kim đan tầng hai, muốn đánh nhau với đầu bạch bối mao lâm này hẳn là tìm chết, nhưng nếu hắn có thể giúp mình áp trận, lợi dụng trong lúc hắn và Bạch bối mao lâm đang thông nhau, Thiên Mặc ở bên ngoài nhân cơ hội ném đá vào, cuối cùng đầu mèo yêu kia cũng phải chết dưới tay hắn. 

Bất quá Vương Lâm cũng không biết rằng Thiên Mặc không phải là một cái kim đan bình thường, hắn không hề e sợ đầu mèo kia, càng không sợ Vương Lâm hắn, dùng thực lực của Thiên Mặc có thể oánh nhau trực tiếp bạch bối mao lâm cấp ba hậu kì này. Chỉ là Thiên Mặc cũng không ngu ngốc đi nói với Vương Lâm rằng hắn có thể đánh chết đầu bạch bối yêu lang kia, ở bất kì nơi đâu cũng phải cẩn thận, càng để đối phương xem thường mình càng tốt, khi người khác nghĩ có thể bóp hắn trong tay thì người đó đã nằm trong tay ngươi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play