Thiên Mặc hấp tấp chạy lên phía trước, nhưng chỉ một lúc sau khuôn mặt hắn đen lại, nhầm to rồi. 

Không ngờ sự cẩn thận của hắn lại bị mất đi trong giây lát. Có lẽ ý nghĩ muốn tăng nhanh thực lực của hắn là nguyên nhân. 

" Rẹt rẹt bùm". Thiên Mặc hắn đã rơi vào đầm lầy lôi điện. Bạch Vũ muốn nhắc nhở hắn ai ngờ tên này ngu ngu lại vọt lên. Thiên Mặc rất muốn bay lên nhưng không thể, bùn đất dưới chân hắn như một chất keo đặc biệt hút chân hắn lại, không cho hắn thoát ra. Từng đường lôi điện đánh vào trên người hắn, mùi thịt nướng bốc lên thơm ngào ngạt. 

" Rẹt" - Á! 

- Lão đại! 

- Làm sao bây giờ, mọi người mau cứu huynh ấy ra đi! 

Bên ngoài, Khánh Như lo lắng kéo kéo áo của Hàn Phong, trong tâm trí nàng đã đem Thiên Mặc như người thân của mình rồi, mà không đúng cho lắm, không phải tình cảm người thân nhưng có một loại cảm tình nào đó, Khánh Như còn chưa thể hiểu được. 

Từng đường lôi điện đánh vào, quần áo cũng bị rách nát, cảm giác đau đớn lan truyền toàn thân Thiên Mặc. Cũng may là hắn còn có tu vi kết nguyên tầng mười nếu không như lần trước mới chỉ là tu vi luyện khí thì chắc hắn đã thành một đóng teo rồi, tuy vậy nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn cũng sắp thành heo quay rồi.

- Đừng manh động, cẩn thận kẻo bị đầm lầy hút vào trong. 

Thái Hồng Ngọc rất lo lắng, nàng có tìm hiểu về thông tin của Lôi vụ Sâm lâm, biết sự lợi hại của đầm lầy lôi điện, tuy rất muốn cứu Thiên  Mặc ra nhưng nàng cũng dần cảm thấy bất lực, nếu không cẩn thận thì ngay cả tính mạng bản thân cũng không giữ được chứ đừng nói cứu người. 

Thiên Mặc bị lôi điện đánh vào, cảm thấy tê dại cả đầu óc, đã có nhiều chỗ trên cơ thể hắn bị cháy khét, bong da ra từng mảng, nhìn rất thê thảm. Hắn rất muốn chui vào tạo hóa thế giới nhưng mà như thế cũng rất nguy hiểm, để lộ ra cho ba người Hàn Phong biết cũng là nguy hiểm. Còn nữa, nếu hắn vào tạo hóa thế giới thì nó sẽ bị đầm lầy hút vào, chẳng khác nào hắn tự chui vào lồng, hắn có thể trốn mãi trong tạo hóa hạt mầm sao. Cảm nhận được chủ nhân của mình gặp nguy hiểm, Minh Châu trong đầu hắn lên tiếng:

- Chủ nhân, người quên là có Hỗn độn thôn phệ quyết rồi sao?! 

- Minh Châu... À! Con bà nó, tại sao mình lại quên được nhỉ! 

Thiên Mặc theo quán tính định vỗ đùi một phát nhưng lại không thể cử động được. Hắn mới dùng hỗn độn thôn phệ quyết để cứu Khánh Như xong mà lúc cần cứu bản thân thì lại quên, hỗn độn thôn phệ quyết có thể thôn phệ mọi thứ mà, lôi điện là cái méo gì mà không thôn phệ được? 

- Lão đại, để em cứu lão đại ra! 

Bạch Vũ thấy tình hình càng ngày càng không ổn, nóng lòng muốn thử vận may với sức phòng ngự của mình, chẳng phải lúc trước nó cũng có thể ra vào đầm lầy lôi điện để hái Xích diệp thảo cho lão đại sao? Chỉ là lần này đàm lầy có mạnh hơn lúc trước và không phải nhổ linh thảo mà là đưa người ra ngoài. Dù có nguy hiểm nhưng nó cũng phải liều mạng, ai bảo lão đại là người thân của nó. 

- Không cần, ta không sao! 

- Thật ngươi không sao? Ta ngửi thấy mùi thịt nướng rồi đấy! 

Hàn Phong lo lắng nói, tuy là lo lắng nhưng hắn cũng thúc thủ vô sách. 

- Phải

Thiên Mặc cố rặn nói với bọn người Bạch  Vũ, để mấy người đó bớt lo lắng,lỡ Bạch Vũ có vào thật thì nó có thể không chết nhưng bị thương là cái chắc. Chưa kể cái đầm lầy này dường như là cái nam châm lớn mà hắn lại là một cục sắt, Bạch Vũ có thể cứu hắn ra hay không là một vấn đề. " Rẹt rẹt bùm", Thiên Mặc lập tức vận chuyển pháp quyết hấp thu lôi nguyên. Những đường lôi điên đánh lên người hắn bị công pháp thôn phệ lôi nguyên đổ vào đan điền, chỉ một phần nhỏ bị sót lại đã không còn ảnh hưởng lớn, chí ít là không làm Thiên Mặc phải chật vật như lúc trước. 

- Thiên Mặc huynh, huynh không sao chứ? 

Khánh Như lo lắng hỏi hắn, nào biết rằng hắn không những không sao, lại còn đang tu luyện. 

- Ừm, ta không sao! Chỉ là muốn vào đây thử xem mùi vị của điện nó như thế nào. 

Lúc này, Thiên Mặc có thể dễ dàng nói chuyện hơn lúc trước. 

- Thế nó ra sao? 

- Ừm, thì nó cũng phê phê! 

- Thật sao, để em vào chơi với! 

- Ấy đừng, ta đùa thôi,... 

Thiên Mặc không ngờ cô nàng này lại có cái thú vui thích bị điện giật như vậy a. 

- Khánh Như! Đừng làm rộn, để Thiên Mặc được yên tĩnh... 

Thái Hồng Ngọc quát nhẹ Khánh Như, theo như nàng thấy, biểu hiện của Thiên Mặc chỉ là hắn cố tỏ ra để không gây lo lắng cho mọi người, sợ rằng hắn cũng không chịu đựng được lâu. Chỉ là ngay lập tức, nàng dập tắt cái ý nghĩ này. 

Theo quá trình Thiên Mặc vận chuyển công pháp, linh khí xung quanh đây cũng bị hắn hấp thu, rất may là có lôi nguyên hỗ trợ cho hắn nên linh khí kéo đến cũng không bị tạo ra động tĩnh quá lớn như lần ở trong di tích. 

- Hắn...  Hắn... Hắn cư nhiên đang tu luyện?!... Cái con mẹ gì đây? 

Hàn Phong lắp bắp chỉ vào Thiên Mặc đang ngồi trước mắt hắn. Thiên Mặc có thể chống cự để không bị chìm xuống bùn lầy nhưng để thoát ra thì không thể nào. 

- Thiên Mặc, đệ đang tu luyện sao? 

Hồng Ngọc dùng đôi mắt như nhìn thấy động vật quý hiếm để nhìn Thiên Mặc.

- Phải! 

Thiên Mặc đáp tỉnh bơ rồi nhắm mắt tu luyện tiếp. Kim đan trong đan điền của hắn có một phần chuyển sang màu tím - lôi. 

- Ngươi có phải là người không vậy? 

Hàn Phong ngơ ngác nhìn  Thiên Mặc. Hàn Phong hắn chưa bao giờ thấy kẻ nào kì dị như thế này a. Con mẹ ngươi, ngươi có tu luyện thì cũng tìm chỗ thích hợp mà tu luyện chứ, đúng rồi, mấy đêm hôm nay ngươi đi ngủ mà, sao lúc đó không tu luyện đi, bây giờ ngồi đó tu luyện? 

- Thôi đi ngủ! 

Bạch  Vũ ngáp ngáp, lúc này nó mới nhớ là lão đại của hắn có cái công pháp bá đạo mà, lo gì chứ, đi ngủ cho khỏe. 

- Lại thêm tên này nữa, giống hệt lão đại của nó, ngủ nhiều hơn tu luyện mà sức mạnh vẫn tăng đều đều. 

Hàn Phong vò vò đầu nói. Hắn cũng ngồi xuống vận chuyển công pháp tu luyện, không muốn để thua hai tên này. 

Cuối cùng chỉ còn lại Thái Hồng Ngọc và Khánh Như đứng hộ pháp cho ba tên không biết sống chết này. 

Lôi nguyên tràn ồ ạt vào đan điền cũng làm cho chân nguyên của Tiên Mặc ngày càng dồi dào, linh khí xung quanh cũng dần dần kéo tới, đổ ào vào kinh mạch, rót vào kim đan, tu vi dần dần được đẩy lên cao. Linh khí kéo tới cũng làm Hàn Phong tu luyện bên ngoài được hưởng ké. 

- Thật kinh khủng! 

Thái Hồng Ngọc cảm thán, tuy nàng mang tư chất nhị đỉnh cấp, lúc tu luyện cũng chỉ có như thế này thôi, đó là do Thiên Mặc còn đang hấp thu cả lôi nguyên cả linh khí đấy, nếu hắn chỉ có tu luyện bằng cách hấp thu linh khí thì tràng diện chắc còn lớn hơn nữa, không khéo còn dẫn tới lốc xoáy linh khí. Thảo nào buổi tối hắn chỉ đi ngủ mà không tu luyện, chắc hắn sợ gây nên động tĩnh quá lớn, lần trước cũng quên hỏi hắn mang tư chất gì. 

Trải qua ba canh giờ, lôi điện đánh lên người hắn cũng có vẻ ít hơn nhiều rồi, do hắn đã hấp thu không biết bao nhiêu là lôi nguyên rồi. Thậm chí, bây giờ Thiên Mặc còn có cảm giác lực hút mà đầm lầy gây ra dường như đã yếu hơn lúc trước, nếu hắn tận lực thì có thể ra ngoài, nhưng hắn chưa muốn, nốt công tu luyện luôn đi. Thiên Mặc còn có thể thấy được cơ thể hắn sau khi bị lôi điện đánh lên như đang được mài giũa vậy, càng ngày độ chống chịu càng lớn, tiếc là hắn không có công pháp luyện thể, nếu không vừa có thể tu luyện vừa có thể luyện thể rồi. Thực ra, trong kí ức của Lâm Mặc để lại thì không có khái niệm về công pháp luyện thể nhưng hắn đã tìm ra trong ngọc giản mà Bất bại thần đế để lại, tiếc là chỉ có thông tin mà không có công pháp. 

" Hô", Thiên Mặc đứng dậy, tu vi của hắn vốn là kết nguyên tầng mười trung kì đỉnh, lần hấp thu lôi nguyên này lại làm tu vi của hắn lên đến hậu kì viên mãn rồi, một cảm giác muốn bộc phá xông thẳng vào đầu Thiên Mặc. Hắn biết đến lúc lên kim đan rồi! 

" Rẹt xíu", đường lôi điện cuối cùng đánh lên người Thiên Mặc bị hắn thôn phệ, sức hút của đầm lầy biến mất vô tung vô ảnh, tuy vậy linh khí xung quanh không giảm mà còn càng ngày càng tăng. Cuối cùng tạo thành một lốc xoáy lớn, lấy Thiên Mặc làm trung tâm, Thiên Mặc cũng dần đắm chìm trong tu luyện, không để ý tới bên ngoài nữa. 

Ngay cả Hàn Phong và Bạch Vũ cũng bị thức tỉnh, Bạch Vũ thì không sao nhưng Hàn Phong thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, hắn còn đang thắc mắc Thiên Mặc có phải là một cái lỗ đen hút linh khí hay không. 

" Oành", một tiếng sét vang lên trên bầu trời, mây đen vần vũ kéo tới, nơi này đã bị đại thụ che ánh sáng rồi, bây giờ bị mây đen che đi lại càng tối. 

- Lôi kiếp! Mau lui, Thiên Mặc muốn độ kiếp rồi! 

Lôi kiếp, là một hình thức kiểm tra của thiên địa đối với tu sĩ. Tu sĩ tu luyện chính là muốn đi ngược lại với tự nhiên, muốn vượt lên khỏi quy luật của tự nhiên cần chứng tỏ mình có khả năng, mà lôi kiếp là một hình thức kiểm tra tu sĩ có thể có khả năng đó hay không. Nếu vượt qua, ngươi có thể sống và tiếp tục tu luyện, nếu như chết vậy thì hóa thành tro bụi đi! Lôi kiếp chỉ giành cho tu sĩ kim đan trở lên, cứ như vậy sau khi muốn đột phá lên một cảnh giới cao hơn cần phải trải qua lôi kiếp. Cũng có rất nhiều người không thể vượt qua lôi kiếp, nhẹ thì mất hết tu vi tổn hại tuổi thọ, nặng thì ngay cả linh hồn cũng hóa hư vô, ngươi đừng nghĩ có thể trốn chạy khi không vượt qua lôi kiếp, ngươi chạy có thoát khỏi thiên địa sao? Trong quá khứ có nhiều kẻ khi thấy mình không thể vượt được lôi kiếp liền bỏ chạy khỏi hiện trường, kết quả chạy đi đâu cũng có sét đánh, chạy không thoát được đâu. 

"Rẹt bùm"

Đường lôi điện đầu tiên đánh xuống, phá vỡ tất cá các cây đại thụ cản đường, đánh thẳng lên người Thiên Mặc. 

- Á! 

Thiên Mặc kêu lên đau đớn. Sức mạnh của đường lôi điện này mạnh gấp chục lần mấy đường lôi điện trong đàm lầy, thử rồi mới biết cảm giác sét đánh là như thế nào! Tuy nhiên Thiên Mặc cũng không thể nghĩ nhiều, vận chuyển hỗn độn thôn phệ quyết tới cực hạn, thôn phệ lôi nguyên, hắn đã bị đánh bay mất một lớp da rồi, chờ thêm nữa chắc là cái mạng của hắn. 

Đây là do Thiên Mặc không có kinh nghiệm cũng không có người chỉ dẫn cho nên mới làm như vậy. Trong suy nghĩ của hắn thì đứng im để cho sét đánh, khi nào đánh hết rồi thì tức là vượt qua lôi kiếp. Nếu ai cũng có suy nghĩ như hắn thì chắc đã không còn tu sĩ nào nữa rồi, ai lại ngồi im cho sét đánh chứ? Phải dùng bảo khí để chống đỡ chứ, lại cộng thêm hộ giáp nữa, mà còn phải nhiều thì may ra. Cũng may là hắn còn biết vận chuyển hỗn độn thôn phệ quyết để hấp thu lôi nguyên. Còn phải nói, lôi nguyên lần này nhiều gấp mấy lần ở đầm lầy, lôi nguyên đổ vào đan điền, muốn phá bình chướng lại còn như vướng mắc ở đâu đó vậy, mặc cho Thiên Mặc thôi động như thế nào cũng không lay động được. Hắn biết chưa đủ chân nguyên, nếu không nhanh chóng phá bình cảnh chắc hắn sớm muộn cũng thành tro bụi. " Rẹt oành", dù đã bị Thiên Mặc thôn phệ nhưng lôi nguyên thật sự là quá nhiều, hắn không thể cùng lúc thôn phệ tất cả, ba đường lôi đánh xuống làm vết thương trên người hắn lại thêm nghiêm trọng, ngay cả hộ giáp bên trong cũng bị sứt mẻ nhiều chỗ rồi. Cũng may sau ba đường lôi này vẫn chưa có đường lôi khác đánh xuống. Linh khí ngày càng hấp thu tới càng nhiều, xung quanh nơi này đã bị lôi điện cày xới lên trông rất lộn xộn. 

Thiên Mặc lơ lửng trong không trung, cố gắng dùng cân nguyên đi phá binh cảnh của mình nhưng chưa được, linh khí không đủ, mắt thấy sắp có đường lôi khác đánh xuống, Thiên Mặc nóng nảy hét lên với đám người Hàn Phong: 

- Có ai có linh ngọc không? 

- Mau ném linh ngọc ra, đệ ấy cần linh khí! 

Thái Hồng Ngọc nói rồi, vung tay ra, ném một đống lớn linh ngọc dưới chân Thiên Mặc, tiếp theo là Hàn Phong và Khánh Như.

- Ồ! 

Thiên Mặc kinh ngạc, hắn cũng chỉ thử hỏi thôi ai ngờ ba người này có thật, lại còn rất nhiều nữa, xem ra không phải ai cũng nghèo như Thiên Mặc hắn. Dưới chân hắn bây giờ là một đống linh ngọc, có chừng trăm viên trung phẩm. Không biết họ lấy đâu ra nhiều như vậy. " Hô" Thiên Mặc nhanh chóng hấp thu linh khí, những viên linh ngọc dưới chân hắn bị rút linh khí ra dần dần tiêu biến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play