Thời gian thấm thoắt trôi qua... Một năm sau...

Trong một căn phòng nhỏ sau hậu viện Lâm gia, một cô gái áo vàng đang ngồi tu luyện trên giường. " Soạt", một tiếng động vang lên.

- A, cuối cùng cũng lên kết nguyen tầng năm!

Đó là Song Nhi, từ khi Thiên Mặc đi, ngoài thời gian làm một số việc vặt trong Lâm gia ra thì thời gian rảnh rỗi còn lại cô đều tu luyện, sau một năm cô cũng đã thăng cấp lên kết nguyên tầng năm. Cô luôn ghi nhớ lời dặn của tướng công, không bỏ bê việc tu luyện. Một năm không gặp cô cũng rất nhớ Thiên Mặc. Song Nhi đứng dậy, chỉnh sửa quần áo một chút rồi bước ra ngoài...

Tại chính đường Lâm gia. Gia chủ Lâm Tặc và đại đương gia Lâm Thâm đang ngồi đó.

- Lâm Thâm, tình hình các đệ tử ra ngoài ma luyện như thế nào? - Lâm Tặc cất tiếng khàn khàn hỏi Lâm Thâm

- Thưa cha, bên phía Vạn Dược Sơn và Quái Ngư Hà đều truyền tin tức về báo rất ổn, chỉ là bên Quái Ngư Hà bị chết mất một đệ tử kết nguyên tầng hai.

- Chuyện đó cũng không thể tránh được, người tu luyện một khi bước trên con đường này đều phải biết trước điều này, ma luyện từ trong sinh tử mới thực sự trưởng thành được! Thế còn bên Lôi Vụ Sâm Lâm? 

- Bên đó không có tin tức nào trở về!

- Ừm.Đúng rồi, có lẽ con cũng nên bế quan trùng kích nguyên anh đi.

- Vâng,con muốn đợi hai năm nữa mới bế quan.

- Được rồi con lui đi.

-  Vâng!

Lâm Thâm cúi đầu chào Lâm Tặc rồi bước ra ngoài. Sau khi Lâm Thâm ra ngoài, Lâm Tặc mới lắc đầu,da mặt nhăn lại như đang suy nghĩ điều gì đó vậy.

Lôi Vụ Sâm Lâm, sâu trong đó một di tích thượng cổ... Bên dưới một cây cổ thụ thụ cao một mét,có một người mặc đồ đen và một con rắn thân trắng đuôi tím nằm bất động ở đó,khí tức trên người lúc có lúc không, nếu như không thấy cả hai vẫn còn thở thì còn tưởng là chết rồi.

- A! Địa ngục mà sao giống với trần gian thế này!... Ồ! Mình còn thở mà! Vậy là còn sống! Lại trọng sinh tiếp sao, đây là thể xác của ai đây? 

Một chuỗi hình ảnh của một thiếu gia mang tư chất thấp kém hiện lên trong đầu người đó.

- Dừng! Đây là kí ức của Lâm Mặc mà... Hóa ra là còn sống! 

Đó là Thiên Mặc đã bất tỉnh một năm nay, bây giờ mới tỉnh lại. Sau khi nhìn quang cảnh xung quanh, hắn mới biết là mình còn sống, hắn nhớ là lúc đó hình như kinh mạch và đan điền bị chất độc tàn phá mà. Nhớ tới điều này,Thiên Mặc dùng thần niệm quét vào trong thân thể của mình.

- Hả! Chuyện gì thế này?

Sau khi dùng thần niệm quét vào,Thiên Mặc kinh hoảng khi thấy kinh mạch của hắn lớn gấp mười lần lúc trước, đan điền lại là rộng gấp đôi lần trước mặc dù tu vi vẫn giữ nguyên là luyện khí tầng bảy. Mà theo hắn biết khi thăng cấp lên thì kinh mạch và đan điền mới được mở rộng mà, tu vi của hắn giữ nguyên mà kinh mạch lại phát triển, đây là chuyện quái quỷ gì?

Từ trong kí ức của Lâm Mặc thì tư chất tu luyện sẽ được xác định vào kích thước kinh mạch và khả năng ngộ giác khi tu luyện. Kinh mạch càng lớn thì vận chuyển chân nguyên khi tu luyện hoặc chiến đấu sẽ nhanh và nhiều, tu luyện nhanh,chiến đấu mạnh mẽ, khả năng vượt cấp giết đối thủ cũng không hiếm. Bây giờ kinh mạch hắn lớn như thế này thì không biết sẽ thuộc tư chất gì nữa đây.

Thiên Mặc vận chuyển công pháp tu luyện, lập tức linh khí xung quanh ùa về phía hắn như gặp máy hút bụi vậy. Thậm chí linh khí còn hình thành từng vòng bên ngoài cơ thể hắn như là thực chất vậy. Linh khí chui vào kinh mạch được chuyển hóa thành chân khí, đổ vào đan điền, lượng linh khí lớn tới nỗi,Thiên Mặc hắn có cảm giác nếu như hắn dừng lại sẽ bị bạo thể mà chết. 

Một canh giờ sau, Thiên Mặc mở mắt ra, thu liễm khí tức lại. Chỉ một canh giờ hắn từ luyện khí tầng bảy sơ kì thăng cấp lên luyện khí tầng tám. Lần trước, hắn thăng cấp lên luyện khí tầng bảy mất một canh giờ là do lúc đó có linh quả hỗ trợ, vả lại tu vi lúc đó cũng đã là luyện khí tầng sáu viên mãn rồi. 

- Ha ha, kinh mạch lại rộng ra rồi!

Thiên Mặc kinh hỉ, lần trước thăng cấp từ tầng sáu lên tầng bẩy cũng không mở rộng kinh mạch là bao,lần này kinh mạch mở rộng ra gần một nửa, đan điền cũng mở rộng ra đáng kể. 

- Ủa! Sao lại chân khí vô hệ?

Sau khi kiểm tra chân khí,Thiên Mặc lại thấy chân khí của hắn bây giờ lại không mang hệ gì cả. Tu sĩ một khi tu luyện thì chân nguyên sẽ chuyển hóa theo hệ mà người đó mang, các hệ gồm có: kim, mộc, hỏa, thủy, thổ và các dị hệ gồm băng, lôi, phong, minh, ám. Lúc trước hắn mang hệ thổ mà sao bây giờ lại không còn hệ nguyên tố nào rồi? 

Oành!

Một trận dao động năng lượng bên cạnh làm hắn thoát ra mấy dòng suy nghĩ này.Thiên Mặc theo bản năng nhìn sang nơi đã phát ra nguồn dao động đó.

-Rắn con!

Nguồn gốc đó chính là con rắn, một quả cầu sáng màu tím và màu trắng giao nhau bao bọc con rắn lại,dần dần con rắn bị che khuất hẳn, ngay cả thần niệm của Thiên Mặc cũng không thể quét vào trong đó được. Từng luồng ánh sáng từ cái quả cầu đó phát ra làm quang cảnh xung quanh nơi này cũng bị làm cho biến thành màu tím và màu trắng đan xen nhau. Thậm chí, Thiên Mặc còn cảm nhận được một tia uy nghiêm tối cao trong đó.

- Rắn con có lai lịch gì? Sao lại bá đạo như vậy?!! 

Thiên Mặc kinh hãi thốt lên. Cái quả cầu này ngày càng sáng, thậm chí linh khí xung quanh cũng bị nó hút như cá kình hút nước vậy. Khoảng nửa ngày sau,cái quả cầu này ảm đạm dần, một lúc sau đã không còn ánh sáng phát ra nữa, quả cầu thu nhỏ lại,cuối cùng kết lại thành một cái kén màu trắng tím. " Rắc rắc", cái kén nứt ra, từ trong đó bước ra một con yêu thú quái dị. Con yêu thú này thân giống với sư tử, cũng có bốn chân, đuôi màu tím, đầu thì lại giống với đầu rồng. Toàn thân mang vảy màu trắng, ngay cả bốn chân cũng được phủ một lớp bạch phiến, móng vuốt sắc nhọn, đặc biệt trên lưng của nó có một đôi cánh màu đen tuyền, không thích hợp với bộ bạch phiến trên người nó chút nào cả. Đầu rồng thì có mắt to, miệng rộng,bên mép mọc hai cái râu rồng, hai cái răng nanh trắng muốt, trên trán có một chiếc sừng nhọn màu vàng. Chỉ có điều con yêu thú này cũng không lớn lắm,chỉ cao tới ngực Thiên Mặc thôi. Con yêu thú này há miệng ra một ngụm nuốt chửng cái kén trắng tím đó rồi quay lại nhìn Thiên Mặc.

- Hello lão đại!

- Tao với mày có quen nhau hả? Ồ! Mày biết nói nữa! 

Thiên Mặc dè chừng, hắn đang lo con yêu thú này một ngụm nuốt hắn vào bụng. Con yêu thú kì lạ này dùng đôi mắt kì quái nhìn Thiên Mặc: 

- Thế ta không thể được nói sao?

- Không, chỉ là ta hơi ngạc nhiên thôi!

Theo hắn biết thì chỉ khi nào yêu thú hóa nhân thì lúc đó mới nói được, nhưng mà yêu thú muốn hóa nhân cũng không dễ dàng. Còn nếu như không cần hóa nhân mà vẫn có thể nói thì đó là yêu thú cấp cao, nhưng con yêu thú kì lạ này mặc dù Thiên Mặc không thể thấy được cấp độ của nó nhưng có một điều chắc chắn là nó không phải yêu thú cấp cao.

- Đúng rồi mày từ ngôi sao nào rơi xuống vậy?! 

- À, sao chổi... 

- Wtf?

- Đùa thôi,em là rắn con ngộ nghĩnh đáng yêu,ngây thơ đây mà!

- Ọe... Mày nói rắn con là tao biết rồi, không cần đáng yêu ở đây đâu!... Mà khoan! Mày là rắn con?!!

- Phải,lão đại!

- Mày là con rắn tại sao lại ra bộ dạng rắn không ra rắn,chó cũng không ra chó thế này?!

- Ách! Lão đại ăn nói kiểu gì bất lịch sự vậy?! Thực ra em bị biến dị nên mới ra bộ dạng đẹp trai này! 

- Biến dị? Tại sao đang bình thường lại biến dị,mày làm chuyện xấu bất lương, phá rối con rắn cái nào rồi bị như thế này phải không? 

- Lão đại tưởng ai cũng như lão đại sao... Á!

- Ăn nói cẩn thận không tao cho mày vỡ mồm nghe chưa? Được rồi nói nguyên nhân mày biến dị đi!

- Thực ra thì cả lão đại cũng biến dị mà!

- Mày nhìn xem tao biến đổi chút nào không mà mày nói tao biến dị?!

Thiên Mặc khinh thường nhìn nhìn con yêu thú kì lạ này.

- Lão đại không biến dị hình thể nhưng lại biến dị tư chất!

Con yêu thú này lại dùng đôi mắt khinh thường nhìn Thiên Mặc và chưa được hai giây thì cụp đầu xuống sợ Lão đại cho một cước. 

- Ồ,ngươi nói cũng đúng. 

Sau khi nghe thấy yêu thú này nói,lại nhớ đến kinh mạch bá đạo của mình,Thiên Mặc thấy nó nói là đúng.

- Tất nhiên rồi, vì cả hai chúng ta đều ăn Trọng khai thiên linh quả mà!

- Trọng khai thiên linh quả? Ý của mày là cái quả bảy màu kia sao? Sao mày biết? 

-Bởi vì nó có sẵn ở trong đầu của em rồi! 

- Nói rỏ ra xem nào!

- Trọng khai thiên linh quả thuộc một loại đỉnh cấp thần quả, cả toàn bộ vũ trụ này cũng không có mười cây đâu. Loại cây này mười vạn năm mới có một quả,mất thêm hai mươi vạn năm mới có thể chín. Lúc chín sẽ có bảy màu. Sau khi ăn vào, đối với con người sẽ gây biến dị tư chất, còn đối với yêu thú sẽ biến đổi hình thể.

- Xời,biến dị con mẹ gì? Ta thấy nó chỉ tăng cao tư chất thôi,công dụng của nó chỉ là giúp mở rộng kinh mạch với đan điền mà thôi,chẳng có gì là biến với dị ở đây cả!

- Nói như lão đại thì người ta còn dùng từ biến dị tư chất làm gì?!

- Ý của mày là còn có cái gì khác sao? 

- Phải, biến dị tư chất ngoài tăng cường khả năng năng tu luyện ra, người mang tư chất biến dị còn có thể mang thêm trên mình một hoặc vài thiên phú! Ngoài ra, chỗ tốt của tư chất biến dị thì càng tu luyện về sau mới thấy được. 

- Thế sao người ta không làm cho mình biến dị tư chất? 

- Ha ha ha,đã ng... Á!

- Cẩn thận cái miệng của mày đấy! 

- Vâng vâng. Tư chất biến dị là do mệnh thiên, căn bản là không thể nào tự làm mình biến dị tư chất được. Mười tỉ tu sĩ may ra mới có năm tu sĩ biến dị tư chất, trong năm tu sĩ đó sau khi biến dị tư chất còn có thể tu luyện hay không cũng là do mệnh trời! 

- Tại sao? 

Thiên Mặc rất kì quái, chẳng phải là hắn sau khi biến dị tư chất vẫn còn có thể tu luyện hay sao? Thậm chí là còn rất tốt nữa kìa.

- Từ từ để em nói hết đã. Những tu sĩ bị biến dị tư chất đó nếu không may sẽ biến dị theo chiều hướng xấu bị mất khả năng tu luyện, thọ mệnh tụt giảm. Nhưng nếu vẫn có thể tu luyện tiếp, tức là biến dị theo chiều hướng tốt thì chỗ tốt đạt được không thể diễn tả bằng lời được. Tỉ lệ biến dị là chín xấu một tốt mà thôi. Nhưng nếu phục dụng trọng khai thiên linh quả sẽ giúp cho người đó có thể hoàn toàn biến dị tư chất theo chiều hướng tốt!

- Bá đạo! 

Thiên Mặc nhìn trọng khai thiên linh thụ lùn tịt bên cạnh mà cảm thán một câu, chỗ tốt của tư chất biến dị thì hắn cũng biết rồi, nếu loại quả này mà tung ra ngoài thì chắc chắn sẽ gây ra một cảnh chém giết đại loạn

- Đúng rồi tại sao chân khí của ta lại trở nên vô hệ rồi? 

Thiên Mặc hắn lúc đó đang suy nghĩ về việc này thì lại bị chuyện của rắn con làm quên mất, bây giờ nhớ lại liền hỏi.

- Đây là một trong những chỗ tốt của tư chất biến dị, chính là trở thành tu sĩ vô hệ! 

- Tao đếch thấy tốt đẹp gì!

- Tất nhiên là lão đại không biết rồi. Tu sĩ vô hệ sẽ có thể hấp thụ mọi loại hệ linh khí để tu luyện, sử dụng mọi sức mạnh của các hệ đó,lão đại thử xem, trong này có linh khí mang theo hệ hỏa và hệ mộc, lão đại dung chân khí của bản thân huyễn hóa ra hai hệ đó xem.

- Để ta thử!

Thiên Mặc vung tay lên dồn chân khí vào tay phải sau đó...

- Ê, bây giờ phải làm sao để huyễn hóa mày? 

- Lão đại thử dùng ý thức xem!

Thiên Mặc làm theo, hắn nghĩ đến hỏa hệ,lập tức chân khí trên tay hắn dần dần trở nên nóng rực, chân khí vô hệ trong đan điền lại có một phần chuyển hóa thành hỏa hệ. Hắn nghĩ đến mộc hệ, chân khí còn nóng bỏng trên tay hắn lại mất đi sức nóng, lan tràn ra một sức sống quỷ dị, một phần chân khí vô hệ trong đan điền hắn lại chuyển sang mộc hệ,Thiên Mặc thu chân khí lại rồi nói:

-  Hay thật, đúng là trên đời không thiếu chuyện nghịch thiên. Đúng rồi mày nói sau khi biến dị tư chất sẽ xuất hiện thiên phú mà sao tao chưa thấy gì cả?!

Con yêu thú này ngoe nguẩy cái đuổi, ra vẻ không quan tâm nói: 

- Chưa đến lúc thôi, chẳng lẽ một nhân tài vừa sinh ra đã biết mình tương lai là một nhân tài hay sao?

- Thế mày đã biết mày mang thiên phú gì chưa?

- Tất nhiên là biết rồi! 

- Là gì?

- Siêu cấp ẩn thân! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play