Edit: Vi

Beta: Emerald

Lúc Bạch Nguyễn xuống máy bay trông anh chẳng khác gì một quả bóng, quần áo lót trùm thêm áo lông dê, phía ngoài còn quấn áo lông siêu dày mà Giản Đan mua cho anh vào năm đầu tiên đi làm, từ trong đến ngoài đều là võ trang hạng nặng để chống lại ngày đông giá rét.

Sau đó… sau đó anh chân chân thực thực cảm nhận được cái ấm áp của mùa xuân.

Thành phố E, bốn mùa như xuân, độ ẩm thích hợp, nhiệt độ hằng năm đều dao động từ 22-28 độ, lạnh nhất 15 nóng nhất cũng chỉ đến 30 độ. Đầy đường là váy ngắn áo cộc, cảnh xuân ngập tràn…

–       Ha ha ha, Tiểu Bạch, không tin nổi, anh thật sự mặc dày như thế mà đi hả? Trước khi đến không lên baidu tìm hiểu một chút hả? Ôi không, sao mà anh dễ lừa thế chứ, cười chết em rồi! A ha ha ha!

Đầu sỏ gây chuyện – chính là bạn nhỏ Giản Đan – đã nói thế lúc gọi điện thoại.

–       Giản Đan, cậu cứ chờ đấy! Lúc về anh tẩn chết cậu!

Trở thành quái nhân trên đường đi hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn mọi người, lại còn nóng đến suýt cảm nắng mà đột tử, đồng chí Bạch Nguyễn nói như vậy.

Thành phố E bốn mùa như xuân quả là một nơi tốt, bỏ qua chuyện Bạch Nguyễn bị Giản Đan hãm hại đến mức nước mũi chan hòa cùng mồ hôi thì cũng coi như anh có được một khởi đầu vui vẻ.

Thuê một nhà trọ sạch sẽ, điều hòa, TV, tủ lạnh đầy đủ, chưa tính chuyện ở gần công ty lại còn có cả xe đưa đón. Quan hệ với đồng nghiệp cũng tốt, trong năm đồng nghiệp còn có ba người là mỹ nữ dáng người nóng bỏng nghe nói đều chưa có bạn trai. Thế nhưng đồng chí Bạch Nguyễn đã vinh quang bị đá ra khỏi danh sách đề cử.

Bởi vì các cô đều cảm thấy anh có hơi ngốc, nguyên nhân… Chính là khi xuống máy bay anh đã mặc thành một quả bóng.

Được lắm, bao giờ được nghỉ về không đánh chết Giản Đan anh đây thề không làm người.

Điểm không tốt duy nhất là cuộc sống một mình khiến Bạch Nguyễn nhàm chán. Đi làm, tan tầm, đi làm, tan tầm, đi làm, tan tầm, ngoài đi làm ra vẫn là đi làm, ngoài tan tầm ra vẫn là tan tầm. Không có Giản Đan gây rối, không có Giản Đan gọi điện đòi ăn cái này ăn cái kia, cuộc sống của anh trở nên nhàm chán, sao trước đây không phát hiện ra mình lại là một đứa cuồng ngược thế nhỉ?

Kết quả là suốt ba tháng trời bình thản vô vị, trong thời gian đó việc lớn không có việc nhỏ cũng chẳng có luôn, thỉnh thoảng đi qua một hàng đồ ngọt thì mua một chút chocolate chuyển phát về cho Giản Đan, trừ việc đó ra Bạch Nguyễn hầu như chẳng có việc gì làm.

Trước kia sao không phát hiện cuộc sống một mình lại nhàm chán như vậy chứ?

Tuy rằng sẽ có vài lần đi chơi có thể tham gia nhưng tuổi lớn dần rồi, với những nơi náo nhiệt anh càng ngày càng không có hứng thú, thỉnh thoảng nói với Giản Đan, thằng ranh vô tâm vô tính đó còn dám nói mình không phải lão hóa thì cũng là không dựng được.

“Anh nên tìm người yêu đi thôi ~ Tiểu Bạch ~”

Có lẽ… Có lẽ anh nên thật sự lo đến chuyện tìm một người nói chuyện yêu đương rồi kết hôn?

Sau khi có ý niệm này trong đầu, Bạch Nguyễn lập tức sử dụng mọi loại quan hệ, rốt cục vào lần xem mặt thứ mười lăm gặp được một cô gái tên là Lưu Thiến, bắt đầu tìm hiểu, gọi nôm na là người yêu.

Lưu Thiến là một cô gái đáng yêu, cười rộ lên thật ngọt ngào, thích mặc váy liền nhẹ nhàng, mỗi lần xoay người mái tóc màu hạt dẻ thật dài lại vẽ trong không trung một độ cung đẹp mắt. Người xinh giọng cũng ngọt, thỉnh thoảng nũng nịu gọi Bạch Nguyễn một tiếng “anh”, giọng nói yếu mềm kia có thể làm người ta nhũn cả lòng.

Nhưng dù có bạn gái, Bạch Nguyễn vẫn cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán, anh thường nắm bàn tay nhỏ bé của bạn gái cùng đi xem phim, cùng nói cười dạo phố shopping, trừ việc phải chi nhiều tiền hơn, Bạch Nguyễn thật sự không cảm thấy có gì khác biệt.

Ôi, con gái không dễ nuôi như Giản tiểu ngốc.

Ấy, anh đừng đem tất cả mọi người như thú cưng mà nuôi thế, nếu anh đối xử với người ta chỉ cần bằng ba phần quan tâm như với Giản tiểu ngốc đi, anh đã sớm hoa đào bay tung tóe!

–       Ôi, cái này đáng yêu quá nè ~ Bạch Nguyễn, anh nhìn này ~

Lưu Thiến vô cùng vui vẻ chỉ vào một tủ kính nào đó cho Bạch Nguyễn xem, Bạch Nguyễn thu hồi tâm tư, tập trung nhìn vào thì thấy đó là một con gấu bông cỡ bự.

Bạch Nguyễn vừa nhìn mồ hôi đã chảy ròng ròng, anh có một đoạn hồi ức cực kì, cực kì sâu sắc với loại gấu này. Đó là người bạn gái đầu tiên của anh, lí do họ chia tay có thể coi như chuyện lạ, chính là vì loại gấu này.

Vào một lần hẹn hò nào đó mà họ cũng đi trung tâm thương mại, một dãy gấu xếp hàng từ lớn đến nhỏ, cô gái nhìn thấy thì hai mắt tỏa sáng, Bạch Nguyễn hỏi cô có thích hay không, cô rụt rè nói “cũng được, mua cho em một con nho nhỏ đi”.

Sau đó hai người chia tay, bởi vì Bạch Nguyễn đúng là đã mua tặng cô một con nhỏ, cô nói anh không hiểu cô.

–       Em thích thì mua đi, con lớn nhất được không? Tối em ôm nó đi ngủ cũng được.

Sau câu chuyện vết xe đổ, Bạch Nguyễn cười thật ấm áp mua một con lớn nhất.

Nghe nói đàn ông đẹp trai nhất chính là lúc tiêu tiền, cổ nhân không lừa anh, quyết đoán mua một con gấu to nhất đã đổi về một cái hôn mềm mại của Lưu Thiến.

Cô gái xấu hổ, ngượng ngùng, hôn xong còn ôm lấy con gấu, thẹn thùng mà đi, còn Bạch Nguyễn thật ra thì anh hoàn toàn không có cảm giác.

Chết tiệt, không phải là bị Giản Đan nói trúng rồi chứ?

Lưu Thiến nhăn nhó một hồi không thấy Bạch Nguyễn đến dỗ mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hỏi:

–       Anh làm gì vậy?

Bạch Nguyễn hắng giọng:

–       Không có gì, anh đang nghĩ gần đây có cái công viên nhỏ, buổi tối không có việc gì làm vậy chúng ta đi dạo đi.

Lưu Thiến ôm con gấu bông thật to, gật gật đầu. Cô gái đáng yêu cùng con gấu bông đáng yêu, chụp được cảnh này thì mang ra làm quảng cáo cũng được.

Bạch Nguyễn cảm khái, chẳng biết tại sao lại nghĩ đến con thú ngơ ngác nhà mình cùng với người kia nhà nó. Đổng Thư kiểu gì cũng không bao giờ ôm gấu bông, đổi thành Giản tiểu ngốc ôm gấu to cười thẹn thùng gì gì đó….

Ấy, quả nhiên vẫn là con gái nũng nịu như thế thì hơn.

Gấu bông dù đáng yêu nhưng vẫn nặng, con gái ôm một lúc là sẽ mệt, Bạch Nguyễn thật săn sóc mà gửi gấu bông lại ở quầy gửi đồ của siêu thị, mang Lưu Thiến cùng đi công viên.

Công viên rất nhỏ, chính xác là lúc xây dựng thành phố thì nó được đặt dọc theo con sông bao quanh, có vài ông bà lão hóng mát, chơi cờ, khiêu vũ ở quảng trường….

Đồng chí Bạch Nguyễn giỏi nhất là kết giao bạn bè, nhưng trong chuyện tình ái lại là một đứa ngốc. Mọi người thấy người ta mang bạn gái dạo bãi biển chứ đã gặp qua người mang bạn gái đi dạo công viên chưa? Không khí này sao anh không mang người ta đi xem phim ngoài rạp, tranh thủ bóng tối sờ sờ mó mó, trực tiếp mang luôn đi khách sạn cũng không thành vấn đề đâu.

Hai người vào công viên, được vài bước Bạch Nguyễn đã gặp người quen, một người anh không nghĩ đến đời này mình còn gặp lại: Là người cách đây không lâu bị cha mẹ mang đi dưỡng bệnh, Lí Kiêm Hiền.

Lí Kiêm Hiền gầy đi nhiều, tóc cũng dài quá mang tai, anh mặc một bộ quần áo thể dục màu đen, mặt không biểu tình gì ngồi trên ghế đá.

Sao lại thế này? Anh ta chẳng phải đã được đưa về nhà để tiện chăm sóc rồi sao? Sao lại một thân một mình ngồi trong công viên của thành phố E? Bạch Nguyễn nhăn mày, lập tức tiến tới.

–       Ôi chao, bà chị, bà chị mặc bộ quần áo này đẹp quá, hẳn là tơ tằm phải không?

Có hai bác gái tầm 50 tuổi đứng bên Lí Kiêm Hiền ríu rít nói chuyện phiếm, giọng nói to đến mức nửa công viên đều nghe được. Bác gái được khen bộ quần áo đẹp đắc ý không thôi, vươn tay chỉ chỉ Lí Kiêm Hiền.

–       Tất nhiên là tơ tằm xịn rồi! Tốn nhiều tiền lắm đấy. Đúng thật là chăm sóc một thằng ngốc kiếm tiền rất tốt, nhà họ một tháng trả năm nghìn tệ sinh hoạt phí cơ mà! Một thằng ngốc chỉ biết ăn, thỉnh thoảng la hét, cứ tùy tiện cho ăn, chỉ cần không để đói chết là được. Việc này kiếm tốt lắm… Ha hả.

–       Ôi, nhỡ đâu thân nhân nhà hắn biết thì sao?

–       Không đời nào, tôi chăm sóc nó lâu thế rồi còn không gặp người nhà nó được vài lần, tiền là hàng tháng chuyển khoản thôi. Nói thật mấy hôm trước tôi cũng giật mình, chẳng biết làm sao mà thằng ngốc này mấy hôm trước bỏ chạy đến đường cái, suýt bị xe đâm. Nếu không phải vì muốn ra đây nói chuyện phiếm với các bà, tôi còn lâu mới mang nó theo.

–       Xem ra dạo này bà chị sống thoải mái ghê, có gì tốt, nhớ đến chị em chúng tôi, nhớ đến mấy người chị em già này nhé.

–       Bà nói thế nào chứ, lấy đâu ra lắm thằng ngốc nhà giàu như vậy, mỗi ngày chăm sóc nó cũng chẳng dễ dàng! Cho ăn, thay quần áo, đến phiền, nếu không trả nhiều tiền còn lâu tôi mới làm.

Bạch Nguyễn bên cạnh nghe mấy bà nói chuyện, suýt chút nữa đã nổi điên, đi qua túm lấy Lí Kiêm Hiền muốn đưa đi.

Bác gái hoảng sợ, vội vàng đến ngăn cản Bạch Nguyễn:

–       Cậu làm gì thế?

–       Làm gì? Dẫn anh ta đi.

Lí Kiêm Hiền vì chấn thương não nên phản ứng chậm, nhưng không có nghĩa là anh không hiểu gì, lúc trước mình chăm sóc anh ta, cho ăn cơm uống nước dẫn đi dạo đều vô cùng cẩn thận. Kết quả nghe người ta nói thế, nếu không phải căn cứ theo câu “kính già yêu trẻ, không đánh phụ nữ” thì anh đã sớm cho bà ta một trận rồi.

–       Cậu, cậu là cái gì mà dẫn cậu ta đi hả. Thằng nhóc này ở đâu ra, biết cậu ta à?

Bác gái cũng hơi chột dạ, bà ta sợ thằng nhóc này là người nhà họ Lý, lúc nãy mình lớn tiếng như vậy chắc chắn là nó nghe được rồi. Công việc béo bở thế này mà mất thì nguy to….

Một bà vừa thấy tình huống này liền vội vàng nói nhà mình có việc, đi nhanh như lòng bàn chân bôi dầu.

Bạch Nguyễn mặc kệ, cầm lấy tay Lí Kiêm Hiền, hỏi:

–       Lí Kiêm Hiền? Tôi là Bạch Nguyễn, anh từ từ nhớ xem, Bạch Nguyễn.

Mất khoảng một, hai phút, Lí Kiêm Hiền mới chậm rãi gật đầu một cái, cực kì thong thả gọi một tiếng:

–       Tiểu Bạch Nguyễn.

Đó là tên mà khi họ còn đi học Lí Kiêm Hiền vẫn dùng để trêu Bạch Nguyễn, lúc ấy Lí Kiêm Hiền đã cao đến 1m80, Bạch Nguyễn mới chỉ 1m70, lần nào cũng bị anh ta xoa đầu gọi “Tiểu Bạch Nguyễn”.

Trong lòng Bạch Nguyễn có chút xót xa, gật đầu:

–       Ừ, tôi đây.

Lí Kiêm Hiền chậm rãi nở nụ cười:

–       Em… không sao…là tốt rồi.

Mẹ nó, có phải phim truyền hình đầu, sao lại nói mấy lời thoại buồn nôn này làm gì.

–       Bạch Nguyễn, sao vậy, anh quen người này à?

Lưu Thiến bị tình cảnh này làm cho khó hiểu, cô không biết Lí Kiêm Hiền, cho nên không hiểu vì sao rõ ràng Bạch Nguyễn đang hẹn hò cùng mình lại đột nhiên phải lôi kéo một người đàn ông đi cùng.

–       Thiến Thiến, ngại quá, hôm nay em tự về được không? Đây là bạn anh, anh cần xử lí chút chuyện đã.

Lưu Thiến dù không vui nhưng cũng là một cô gái hiểu chuyện, nhu thuận gật đầu, tự bắt xe về nhà.

Từ xa nhìn lại chỉ thấy Lí Kiêm Hiền gầy, lại gần mới thấy là cực gầy, cả người toát ra một loại bệnh trạng không bình thường, tóc rõ ràng là đã lâu không ai dẫn anh ta đi cắt, trên trán không biết vì sao sưng u một cục.

–       Bà là người phụ trách chăm sóc anh ấy? Bà bắt đầu chăm sóc anh ấy từ lúc nào?

Bạch Nguyễn nhẹ nhàng sờ vết sưng tím trên trán Lí Kiêm Hiền.

–       Liên quan gì đến cậu… Tôi, tôi chăm sóc cậu ta cũng nửa năm rồi.

Được lắm, nói cách khác đây chính là người chăm sóc cực kì chuyên nghiệp mà lúc trước cha mẹ Lí Kiêm Hiền nói đến, hóa ra là cứ thế quẳng Lí Kiêm Hiền lại thành phố E, còn thuê một bà thím chẳng biết là ai đến chăm sóc.

Giỏi lắm…

–       Người này tôi phải đưa đi, bà hẳn là có số điện thoại của cha mẹ Lí Kiêm Hiền, nói cho họ biết người mang anh ta đi là Bạch Nguyễn, có gì cứ bảo họ tìm tôi.

Lí Kiêm Hiền thật ngoan, Bạch Nguyễn lôi tay anh, anh liền nhắm mắt theo Bạch Nguyễn, không thể không nói rằng bệnh tình anh đã tốt hơn nhiều. Lúc trước bác sĩ có nói bệnh này cần thời gian mà thôi, chỉ cần từ từ là máu tụ trong não sẽ hết, chăm sóc cẩn thận thì tỉ lệ phục hồi như cũ là cực kì cao.

Bây giờ thấy phản ứng của anh ta chậm nhưng vẫn có thể nói chuyện, từ từ đi trên đường cũng khá vững, khôi phục như cũ chắc chắn không thành vấn đề, chẳng qua xem tình trạng này, chỉ sợ không khỏi bệnh đã chết đói.

–       Ăn tối chưa?

Bạch Nguyễn hỏi.

Lí Kiêm Hiền hơi lắc đầu, Bạch Nguyễn nhìn thấy anh gầy đến da bọc xương:

–       Đi, anh dẫn chú đi ăn đã.

Chua cay, khó nhai chắc chắn không thể cho anh, Bạch Nguyễn tìm một cửa hàng mì nhỏ, để Lí Kiêm Hiền ngồi xuống xong liền gọi mì.

Bạch Nguyễn đã chăm sóc Lí Kiêm Hiền một thời gian dài, cho anh ta ăn coi như thuận lợi, đồ ăn phải lạnh vì các giác quan của Lí Kiêm Hiền rất chậm, ăn đồ nóng có thể bị bỏng thực quản, mà ở bên ngoài thì sẽ không ai nhìn thấy loại bỏng này. Một miếng đồ ăn phải đút trong cả một phút đồng hồ mới tiếp tục đút miếng tiếp theo, tốc độ nuốt của anh ta rất chậm, không thể thúc giục, nếu vội vàng sẽ có thể bị nghẹn.

Bạch Nguyễn không phải là người kiên nhẫn, trước đây Giản Đan không ăn cơm liền đập luôn, dù sao nó khóc xong rồi cũng ăn, nhưng mà đối với Lí Kiêm Hiền thì anh không thể không kiên nhẫn.

Anh ta thế này, một phần lớn là do mình gây nên, nếu lúc ấy mình không đến cửa hàng kia, nếu lúc ấy Lí Kiêm Hiền không vì bảo vệ mình mà ngoặt bánh lái, hiện tại biến thành cái dạng này sẽ không phải là Lí Kiêm Hiền.

Anh biết Lí Kiêm Hiền gần mười năm, từ cấp hai rồi trung học cho đến giờ, tuy rằng hai người luôn cãi nhau nhưng trong lòng anh vẫn coi người kia là bạn thân, cho dù không phải do mình gây nên hậu quả này thì anh cũng không thể trơ mắt thấy anh ta bị ngược đãi như vậy.

–       A ~ Tốt lắm, ăn thêm một miếng đi, ăn từ từ thôi, đừng vội.

Bạch Nguyễn cầm khăn tay, cẩn thận lau đi nước canh dính trên khóe miệng Lí Kiêm Hiền, coi như không thấy ánh mắt khác thường của ông chủ.

Xem cái con khỉ, chưa thấy người đút cơm cho người khác bao giờ hả?

Ăn xong, Bạch Nguyễn đưa người về phòng trọ nhỏ, sau khi giúp anh ta cởi quần áo liền phát hiện trên người anh ta có rất nhiều vết thương.

Bạch Nguyễn có thể tưởng tượng được Lí Kiêm Hiền được “chăm sóc” thế nào.

Nếu thật sự Lí Kiêm Hiền không biết gì cũng còn đỡ, đằng này anh chỉ là lực bất tòng tâm thôi, thần trí anh còn thanh tỉnh, chỉ là phản ứng chậm, bị đối xử như vậy, thật sự là…

“Nghe điện thoại ~ Nghe điện thoại ~ Nghe điện thoại mau ~”

–       A lô, có việc gì có việc gì có việc gì?

–       Oa, Bạch Nguyễn, anh ăn nhầm thuốc nổ hả mà hung thế, quên đi em không so đo với anh. Em kể cho anh, kể cho anh kể cho anh, hôm qua em…

–       Giản Đan, nếu cậu gọi cho anh vì hôm qua cậu chơi oẳn tù tì, hoặc hôm qua cậu ăn lẩu thịt bò, anh đây cúp máy liền.

–       Rõ ràng hôm qua em ăn lẩu gà mà, từ từ, Bạch Nguyễn, hôm nay anh là lạ, chính anh muốn em gọi điện nhiều cho anh mà.

–       Anh đang có việc… Oái!

Lí Kiêm Hiền đột nhiên đi đến, dựa cả người lên lưng Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn hoảng sợ:

–       Lí Kiêm Hiền, anh sao thế? Khó chịu ở đâu?

–       Lí Kiêm Hiền? Là người lần trước bị tai nạn? Anh ta được cha mẹ đón đi rồi mà, sao giờ lại ở chỗ anh? Tiểu Bạch anh làm gì thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play