Vị trí địa lý của nhà Gian Đan rất tốt, khoảng cách đến tất cả các loại cửa hàng đều không xa. Cũng vì vị trí địa lý thuận lợi thế này nên tinh thần trạch của Giản Đan nhận được một sự cổ vũ không nhỏ.
Giản Đan tìm một cửa hàng trông rất tốt để cho Đổng Thư cắt tóc. Chất tóc của Đổng Thư rất tốt, người thợ cắt rất thuận tay. Giản Đan thấy không tồi, cũng quyết định tu sửa đầu tóc loạn cào cào của mình một phen.
Sau khi chỉnh sửa, Đổng Thư quay trở về diện mạo tinh anh vốn có, càng khiến Giản Đan có vẻ vàng nhỏ, càng vô dụng.
– Cách xa tôi ra một chút.
– …?
Sau cửa hàng cắt tóc là một chợ đêm với quy mô không nhỏ, Giản Đan là người xót tiền nhưng lại không biết mặc cả nên rất ít khi mua đồ ở chợ đêm.
Chợ đêm bán rất nhiều khăn quàng cổ và găng tay, Giản Đan nhớ ra chưa mua mũ mão các kiểu cho Đổng Thư, nắm tay Đổng Thư lên nhìn. Ôi, tay vô cùng thê thảm.
Cuối cùng vẫn là đến siêu thị Wal_-mart để mua khăn quàng và găng tay, có niêm yết giá hẳn hoi, không sợ bị thiệt.
Bởi sự có mặt của Đổng Thư, độ nhiệt tình của người bán hàng tăng theo cấp lũy thừa chỉ trong nháy mắt.
– Anh có thể xem mấy thứ này này, đều là kiểu dáng mới của mùa đông năm nay. Vừa dầy vừa chống trơn.
– Mấy thứ này đều giảm giá bảy phần, lại còn mua một tặng một.
– Mắt nhìn của anh thật tốt, màu xanh lục rất phù hợp với anh ấy nhé.
Giản Đan mua cho Đổng Thư mũ, khăn quàng, găng tay, ngoại trừ mũ là màu lam nhạt thì những thứ còn lại đều là màu lục nhạt,nhìn rất nhẹ nhàng khoan khoái. Cửa hàng mua một tặng một là đồ tình nhân, kiểu dáng như nhau nhưng đồ tặng có nhỏ hơn một chút, đều là màu vàng nhạt. Giản Đan thử thấy vừa, màu sắc cũng không phải quá nữ tính nên để lại dùng.
Đổng Thư nhìn găng tay xanh trên tay mình, lại nhìn sang Giản Đan:
– Rất ưa nhìn.
– Ừ, nhớ trân trọng, đắt lắm đấy.
– Ừ.
Dưới siêu thị có một hàng KFC, bạn nhỏ Giản Đan cùng Đổng Thư vào mua hamburger. Đổng Thư ngoan ngoãn theo sau mông Giản Đan, vào lúc gọi đồ ăn chêm vào một câu, đổi coca Giản Đan muốn gọi thành sữa.
– A, một li đổi, một li không. Làm phiền cho thêm chút đá.
Giản Đan là người thể nhiệt, không uống đồ lạnh thì khó chịu mặc dù uống nhiều thì tiêu chảy.
– Dạ dày, không tốt.
– quan tâm làm gì? Đến lượt anh quan tâm sao?
Giản Đan đưa tay vỗ đầu Đổng Thư, kết quả lại chộp vào đúng vết thương, Đổng Thư hơi đau.
Giản Đan vội vàng nhìn băng gạc, may là không chảy máu. Lúc về nhà Giản Đan vẫn lo lắng, đưa anh đi khám. Bác sĩ băng lại cho Đổng Thư một lần rồi tiêm một mũi. Giản Đan hỏi có để lại sẹo không, bác sĩ nói không sao, có thể dùng tóc che đi.
Về nhà cho Đổng Thư uống thuốc rồi bày KFC lên bàn coi như bữa tối.
– Này, cái này đưa anh.
Giản Đan cắn miếng khoai tây chiên, đưa ví cho Đổng Thư.
– Hở?
Đổng Thư đang gặm thịt gà, ngẩng nhìn Giản Đan.
Giản Đan mở ví cho Đổng Thư nhìn:
– Anh xem, ở đây tôi để năm trăm đồng, tiền này mua đồ ăn. Còn mấy thứ chứng minh để trong gói to, thẻ ngân hàng là của ngân hàng công thương Trung Quốc, một cái khác là của ngân hàng Trung Quốc. Những thứ này anh phải tự cầm hiểu không? Không được đưa cho ai hết.
– Không được, những cái này không để người khác biết thì tốt hơn. Nếu người ta không cho anh chỗ ngủ, có thể lấy tiền này thuê phòng. Anh biết thuê phòng là thế nào không?
– Thuê?
Đổng Thư ngơ ngác lặp lại.
– Đúng.
– Biết.
– Thật không?
– Ừ. Tìm phòng cho thuê, đưa tiền cho người ta thì được ở.
– Sợ anh luôn. Tôi uống sữa? Nhớ kĩ là mấy thứ này không được đưa cho ai hết, phải tự cầm.
– ừ, ai cũng không đưa.
– Tôi đặt ở túi trong áo lông, nhớ kĩ đấy.
– Ừ.
Giản Đan nhìn nhìn Đổng Thư:
– Mai sẽ có người tới đón anh, phải nghe lời người ta, nếu đói thì bảo họ cho ăn.
– Đi đâu?
– Về quê anh tìm người thân.
– Tại sao?
Giản Đan nắm nắm tóc, hơi thấy phiền:
– Sao hỏi nhiều thế làm gì? Anh phải về với người thân để họ chăm sóc anh.
– Em không cần anh sao?
Đổng Thư hỏi.
– Cái gì?
– Em không cần anh.
Đổng Thư khẳng định, sau đó không nói thêm lời nào nữa.
Giản Đan nghe thế thì sửng sốt, lại thấy Đổng Thư ôm quần áo, mũ và mọi thứ mà cậu mua cho ngồi chồm hỗm bên góc tường. Giản Đan nắm tóc: tmd, căn bản là không liên quan gì đến tôi! Cái gì gọi là tôi không cần anh?
Đổng tiểu điên hờn dỗi, cho dù gọi thế nào cũng không trả lời, lộ ra nửa khuôn mặt vô cùng ưu thương, cả người tản ra hơi thở của động vật nhỏ bị vứt bỏ.
Giản Đan ăn xong, dọn bàn, lại tìm công việc thêm một lúc, đến lúc ra ngoài uống nước nhìn thấy Đổng tiểu điên vẫn còn ngồi trên salon, trộm ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái.
Giản Đan rót nước cho anh, Đổng Thư không nhận, chỉ ngẩng đầu nhìn Giản Đan. Giản Đan bị đánh bại, ngồi xuống vỗ vỗ mặt Đổng Thư:
– Không phải là không cần anh, phải nói thế nào đây? Vốn dĩ anh với tôi không có quan hệ gì mà.
– Anh phải về nhà, biết không?
– Ngày mai người ta đưa anh về nhà, phải ngoan ngoãn.
Đổng Thư nhìn Giản Đan:
– Đây là nhà anh mà.
Giản Đan:
– Bây giờ không phải rồi, đây là nhà tôi.
– Vì sao không phải nhà của anh, anh làm sai chuyện gì sao?
Giản Đan không biết phải nói gì, Đổng Thư nghiêm mặt nhìn cậu, trong lòng còn ôm một đống quần áo, nhìn tội nghiệp vô cùng.
– Anh sẽ … có người chăm sóc.
– Anh biết nấu cơm.
– Không phải vấn đề này. Đúng rồi, đến lúc ở nhà người thân anh phải chịu khó, nhớ kĩ là bảo người ta đưa anh đi viện khám.
– Vì anh có bệnh nên em không cần anh?
– … Không phải.
– Anh có thể không chữa mà, thật đấy, em đừng không cần anh.
– Đổng Thư, anh…
– Em đừng không cần anh.
Đổng Thư có vẻ luống cuống, nhỏ giọng:
– Anh có thể nấu cơm cho em, có thể làm việc nhà, anh sẽ ăn rất ít.
– Cho nên em đừng không cần anh, đừng bắt anh đi.
-… Đổng Thư, anh nghe tôi nói, tôi không chăm sóc anh được, cũng không phải chăm sóc anh. Anh hiểu không? Quên đi, anh không hiểu đâu. Tóm lại anh nhớ kĩ là số tiền này phải giữ thật tốt, không được nói cho bất kì ai. Ở trong ví tôi để hai trăm, cẩn thận đừng để bị trộm. Người của hội cứu trợ ngày mai lúc ba giờ chiều sẽ đón anh đi xe lửa về. Cái túi to này là chút đồ ăn, quần áo của anh ở trong hòm, tất cả anh phải tự cầm.
– Nhà cha mẹ anh ở tỉnh C, người của hội cứu trợ sẽ đưa anh về nhà người thân, nếu người ta không tìm thấy người nhà của anh thì anh lấy năm trăm đồng trong bao đưa cho người ta, nhờ tìm giúp một phòng ở biết chưa? Nếu mà phải thuê thời gian dài thì lấy tiền đưa cho người ta. Tôi viết giấy trong ví của anh, một cái màu trắng một cái màu vàng. Tìm được người thân thì đưa tờ màu trắng cho người thân, còn không tìm thấy thì đưa tờ màu vàng cho chủ nhà cho thuê. Trong gói to có một bao thuốc Trung Hoa, bao giờ đến nơi thì đưa cho người của hội cứu trợ, nói là một chút tâm ý. Nếu tìm được người thân thì nhờ họ cho anh ở cùng… Tôi không biết nói sao nữa, tóm lại là anh phải ngoan ngoãn.
– Được rồi, anh ngủ đi, tôi lấy chăn cho anh.
– Em đừng không cần anh.
Đổng Thư yếu ớt lặp lại, Giản Đan xoay người đến phòng ngủ lấy chăn.
Cứ thế mà ngủ một đêm, Giản Đan chưa đến bảy giờ sáng đã tỉnh, phiền lòng không ngủ được, rửa mặt rồi ra ngoài.
Đổng Thư nằm trên salon cuốn chăn thật chặt, điều hòa ở phòng khách không biết đã ngừng từ lúc nào. Giản Đan vừa ra khỏi phòng ngủ thì lạnh đến rùng mình. Đến bên Đổng Thư sờ trán anh: chết, phát sốt rồi.
Đổng Thư ở trong chăn mặt đỏ bừng, cũng không biết bắt đầu sốt từ lúc nào, cái điều hòa chết tiệt. Giản Đan lay lay Đổng Thư:
– Đổng Thư, Đổng Thư, anh tỉnh lại! Đổng Thư!
Đổng Thư tỉnh, mắt khẽ mở:
– A…
– Tôi lấy nhiệt kế, anh đừng ngủ.
Đổng Thư sốt 39 độ, Giản Đan ra ngoài mua cháo và thuốc hạ sốt cho anh. Đổng Thư ôm cháo, vừa ăn vừa ngáp. Giản Đan sờ đầu anh, vẫn còn rất nóng.
Giản Đan muốn thương lượng thay đổi thời gian với người của hội cứu trợ nhưng không được. NGười ta nói là không đủ người, nếu đổi thì chỉ có thể chờ đến tháng sau mới đón người đi được.
Cho Đổng Thư uống thuốc cảm rồi uống thuốc hạ sốt, lại đưa anh lên giường đi ngủ. Giản Đan trong lòng phiền muộn khó chịu, đến tủ lạnh uống một cốc nước đá thật to mới thấy tốt hơn.
Đổng Thư ốm đã vượt ra ngoài kế hoạch của cậu, điều này thật phiền toái. Giản Đan sờ khuôn mặt đỏ bừng của Đổng Thư, Đổng Thư than thở những câu gì, cậu đều nghe được.
– Anh có thể không ăn cơm… Đừng không cần anh…
… Không ăn cơm, anh nghĩ anh là người máy à? Giản Đan dém chăn cho Đổng Thư rồi ra ngoài mua cơm, nếu cứ ngồi ngốc ở đấy thêm lúc nữa chắc chắn sẽ mềm lòng.
Đến trưa Đổng Thư hạ sốt một chút, nhưng mà chỉ ăn hai hớp cháo rồi cũng không ăn thêm. Giản Đan chỉnh hệ thống sưởi lên cao hơn một chút rồi thu xếp hành lí cho Đổng Thư.
Giản Đan xếp thêm một cái vali, những thứ để Đổng Thư ăn trên đường sẽ cho vào túi. Hôm qua ở siêu thị cậu mua hai bao thuốc Trung Hoa, một để cho Đổng Thư biếu người thân, một là để đưa cho người đến đón anh.
Đến hai rưỡi, Giản Đan dìu Đổng Thư đứng lên, mặc quần áo tử tế rồi đội mũ đeo găng tay. Đổng Thư vẫn mơ mơ màng màng, Giản Đan vừa đi găng cho anh vừa dặn:
– Anh nghe được không, ví chỉ có thể tự cầm. Trong túi to có thuốc, đến nơi nhớ để người nhà biết nhớ chưa? Trên đường ngoan, phải nghe lời. Khó chịu phải nói với người ta để người ta cho anh uống thuốc.
Người của hội cứu trợ bốn giờ mới đến, là hai người đàn ông trung niên. Giản Đan kí một chữ lên giấy tờ họ đưa sau đó dắt Đổng Thư lên xe của họ. Đổng Thư ngồi trên xe túm tay áo Giản Đan, Giản Đan chỉ vỗ vỗ vai anh không nói gì.
– Anh ấy sốt, trong túi to này có thuốc hạ sốt, phiền hai người cho anh ấy uống. Đây là vài loại…
– Cậu yên tâm, vỏ thuốc ghi rồi. Chúng tôi sẽ đưa anh ta về nhà an toàn.
Giản Đan vẫn không yên tâm:
– Xin hỏi hai người liệu đến bao giờ sẽ đưa anh ấy về? Nếu không tìm được người thân thì sao?
Người đàn ông đội mũ nói:
– Chúng tôi sẽ sắp xếp, nhanh nhất ba ngày nữa sẽ đưa anh ta về, còn phải điều tra hoàn cảnh về người thân của anh ta nữa. Cậu yên tâm chỗ chúng tôi có nơi nghỉ, sẽ chu cấp lương thực. Nếu không tìm được thân thích cũng có chỗ cho anh ta ở.
– Vậy thì cảm ơn mọi người, bao thuốc này các anh cầm hút. Ngày mai tôi sẽ chuyển khoản. Thuận buồm xuôi gió.
Tâm tình Giản Đan phức tạp, rất phức tạp. Đổng Thư rời đi, chuyện này thế là xong. Đáng tiếc là tâm tình Giản Đan chẳng vì thế mà buông xuống được.
A a a! Phiền muốn chết! Giản Đan túm tóc lăn lăn mấy vòng trên thảm. Mặc kệ! Ăn cơm! Ăn cơm! Đói chết người!
Lúc mở tủ lạnh thì nhìn thấy rau dưa rồi thịt được sắp xếp cực kì ngăn nắp, Giản Đan rầm một cái đóng tủ lại. Quả nhiên là khi một người xuất hiện thì mặc kệ thời gian dài ngắn thế nào cũng luôn lưu lại dấu vết.
Thật sự lãng phí, mình không biết nấu cơm!
Giản Đan cơm cũng chưa ăn, lên giường ngủ. Ai biết được vừa nhìn đến đầu giường lại thấy một hộp thuốc con nhộng giảm sốt. Chắc là lúc xếp đồ đã quên, Giản Đan trùm chăn lên qua đầu, không nghĩ nữa! Ngủ!
Ngủ đến hai giờ đêm, Giản Đan bọc chăn, lăn qua lộn lại không ngủ được. Trong đầu loạn hết cả lên, lúc thì là cảnh Đổng Thư lục thùng rác, lúc lại là cảnh Đổng Thư sốt cao bị ném khỏi xe.
Nghĩ theo chiều hướng tốt, Đổng Thư được giữ lại, thân thích của anh ta cũng rất tốt, dẫn anh ta đi bệnh viện rồi sau đó Đổng Thư được chữa khỏi. a a a, đây cũng không phải là chuyện cổ tích! Làm gì có chuyện tốt như thế!
Nhỡ đâu không tìm được người thân? Đổng Thư sẽ bị đưa đi đâu? Hội cứu trợ sẽ thực sự đứng ra để trông nom nơi ăn chốn ở sao? Nhỡ đâu tìm không được người ta thấy phiền toái sẽ ném anh ta đi? Nhỡ đâu người thân nuôi anh ta vài ngày thấy không tốt cũng ném anh ta đi? Nhỡ đâu người nhà có ai thấy thẻ ngân hàng của Đổng Thư ngu ngốc kia mang theo, anh ta sẽ nói ra mật mã rồi bị ném đi?
Tại sao kết quả cuối cùng luôn là bị ném đi? Giản Đan kêu gào, cái kiểu suy luận luôn đưa về kết quả “bị ném đi” này cuối cùng là sai ở đâu? Không có khoa học gì hết!
Lăn lộn vất vả đến sáng hôm sau, tám rưỡi. Giản Đan nhảy dựng lên cầm lấy túi thuốc cảm ra ngoài. Thuốc thì luôn phải uống đúng giờ, uống đủ liều, thuận tiện đưa sang bên đó đi. Đúng vậy, chính là như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT