Đợi cho mọi việc xong xuôi, Giản Đan chưa kịp thở thì đã đến mùa xuân.
Mùa xuân là mùa tốt đẹp, trăm hoa đua nở, tơ liễu bay bay, gió nhẹ thổi qua là đầy trời phấn hoa. Nhưng đáng tiếc, bạn nhỏ Giản Đan…có chút dị ứng với phấn hoa.
– Hơ…hơ… hắt xì!!!
Bạn nhỏ Giản Đan hôm nay đã hắt xì cái thứ mười chín lần thứ hai trong phòng khách.
Đổng Thư đưa một hộp giấy ăn qua, quan tâm hỏi:
– Không sao chứ?
Giản Đan rút ra một tờ giấy, lau nước mũi rồi vo tròn tờ giấy lại, ném cùng với ba mươi sáu viên khác:
– Không sao, em còn sống.
Đổng Thư lo lắng nhìn cái mũi hồng hồng của Giản Đan, không kiềm được mà lấy ngón tay nhéo mũi cậu, Giản tiểu ngốc bị nhéo phát ngứa, lại hắt xì thêm một cái thật to.
– Ôi, mũi em đau quá.
– Ngẩng đầu lên, nước mũi sắp chảy cả vào miệng rồi kìa, để anh lau cho.
– Ờ…
Đổng Thư xoa xoa mặt cậu, Giản Đan mũi hồng mắt đỏ, nhìn càng ngốc, Đổng Thư lại không nhịn được mà hôn lên trán cậu. Giản Đan giận, xấu tính bôi nước mũi lên người Đổng Thư, Đổng Thư nhanh tay lẹ mắt dùng giấy ăn ngăn chặn được nước mũi của con thú ngơ ngác.
– Đừng có xì mũi suốt, hỏng mũi bây giờ.
– Vậy em cứ để cho nó như sợi mì nhé, lủng lẳng ở mũi? Hắt…xì!
– …
Cứ ngồi ngốc ở nhà còn tốt, vì trong nhà không có hoa sẽ giảm bớt nguyên nhân dị ứng, nhưng mỗi sáng ngủ dậy sẽ vẫn bị khí lạnh và bụi kích thích mà hắt xì liên tục, mà đi làm thì còn bị kích thích hơn.
Vì Đổng Thư bây giờ chưa khôi phục hoàn toàn như bình thường, Giản Đan không để anh lái xe đi đón, hàng ngày đều bắt xe đi và về. Mà đi tàu điện chỉ có thể đến gần công ty, Giản Đan đi bộ trong mười phút, mà mười phút lộ trình này sẽ phải đi qua tận sáu cửa hàng hoa, đúng thế, là sáu hàng.
Mỗi sáng cô bé nhân viên hàng hoa sẽ chỉnh lại hoa tươi mang ra cửa, gió thổi qua, đóa hoa đón gió rung rinh, quả thật là…đáng ghét.
Văn phòng cũng là chỗ nơi nơi đều có hoa hoa cỏ cỏ, không thể vì mình dị ứng mà vứt hoa đi, cả ngày phải trôi qua trong tiếng hắt xì, niêm mạc mũi của Giản Đan thực sự có áp lực rất lớn.
Vất vả khổ sở đến lúc tan ca mới có thể tự do, giải phóng cho niêm mạc mũi, về nhà hưởng thụ đồ ngon của Đổng Thư, kết quả bước ra khỏi công ty cậu liền hối hận, vì cậu thấy một tên nhóc cực phiền toái.
Bác sĩ nhỏ Lí Bách Đồng.
Bác sĩ nhỏ tội nghiệp kéo một cái vali hành lí đứng trước cổng công ty Giản Đan, mũi và mắt đều đỏ hồng, chẳng qua là vì khóc chứ không phải bị dị ứng phấn hoa.
Giản Đan còn chưa kịp xoay người đi đều bước, bác sĩ nhỏ vừa thấy Giản Đan đi ra từ cửa chính đã kêu một tiếng rồi nhà tới, khóc nức nở:
– Vương Thế không cần tôi! Huhuhu, anh ta, anh ta đuổi tôi ra ngoài…
Giản Đan bị người nhà tới, mất trọng tâm suýt nữa ngã cả hai, vất vả mới ổn định lại thân thể thì bị đầu của bác sĩ nhỏ khiến cho liên tục hắt xì, thật là chật vật.
Hai người đàn ông đứng ở cổng công ty ôm nhau khóc đúng là không đẹp đẽ gì cho cam, khuyên can mãi mới đem bác sĩ nhỏ đến một quán nhỏ gần đó ngồi xuống, Giản Đan tự nhủ hôm nay đừng mơ yên lành.
Bác sĩ nhỏ căng thẳng là nói lắp, cứ thế vừa khóc vừa lắp bắp nói chuyện, thỉnh thoảng còn làm rối tung cả câu chuyện lên bằng những chuyện không liên quan, Giản Đan thật vất vả mới có thể hiểu rõ được sự việc.
Tổng kết lại là Vương Thế không muốn chữa cho bác sĩ nhỏ, thu dọn đồ của cậu rồi xách cả người tống ra khỏi nhà, còn sự tình trong đó thì khỏi nói cũng biết.
– Anh ấy đuổi cậu ra ngoài, cậu liền tìm tôi?
Cậu với nhóc này cũng đâu phải quá thân, nó sao lại cứ không buông tha mình? Là vì xuất môn bất lợi hay là vì không xem hoàng lịch?
– Tôi, tôi không biết, đi đâu mới tốt, tôi ở đây không quen người khác, có, có hai người tới đón tôi, nhưng tôi không quen họ…
Bác sĩ nhỏ khóc sưng mắt, vẫn nắm tay cầm vali không buông.
– Hai người kia đâu?
– Tôi, tôi tranh thủ lúc họ không để ý, bỏ chạy… Tuy Vương Thế nói để tôi đi theo họ, nhưng, nhưng tôi biết theo họ đi, thì, không về được nữa.
Giản Đan đau đầu, nghĩ rằng nhóc này là trộm trốn đi, chuyện này là sao đây. Chuyện nhà người ta mình làm sao xen vào được, mà thằng nhóc này dường như chỉ biết mõi mình.
Bác sĩ nhỏ xoa mũi, giống như đã quyết tâm, nói:
– Anh Giản anh giúp tôi đi, anh đừng để họ mang tôi đi, tôi, tôi không muốn đi, tôi thích Vương Thế, nhưng mà, nhưng mà anh ấy không cần tôi…
– Tôi gọi cho Vương Thế, tôi ở đây…
– Anh Giản…
– Được rồi được rồi! Đừng nhìn tôi như thế! Tôi biết rồi!
Dưới thế tấn công như cún của bác sĩ nhỏ, bạn nhỏ Giản Đan thất bại hoàn toàn, giơ cờ trắng đầu hàng.
Theo như tình báo của bác sĩ nhỏ, hai người muốn đưa cậu ta về hẳn còn ở xung quanh đó tìm cậu, nói cách khác là bác sĩ nhỏ chưa cắt đuôi họ đã chạy đi tìm mình.
Giản Đan lén lút đưa bác sĩ nhỏ ra khỏi quán, vừa ra thì có hai người đàn ông nhìn thấy bác sĩ nhỏ, liền vọt đến.
– Tiểu Bách, thằng nhóc này, bọn chú làm sao lại hại cháu? Cháu chạy lung tung đi đâu? Mau cùng chú về nhà.
Người đàn ông trẻ hơn vừa nói đã định bắt lấy bác sĩ nhỏ, bác sĩ nhỏ sợ tới mức trốn đằng sau Giản Đan.
Người đàn ông trung niên có vẻ nhã nhặn hơn, cũng thấy rằng bác sĩ nhỏ sợ họ, vội vàng túm người kia không cho hắn đi, quay lại nói chuyện với Giản Đan.
– Cháu này, cháu biết Tiểu Bách nhà chú?
– Khụ, bạn tốt.
Nhìn thấy bác sĩ nhỏ thật sự sợ hãi, Giản Đan đành kiên trì.
Người đàn ông trung niên đánh giá Giản Đan một chút, không thể không nói mã ngoài thực sự quan trọng, nhìn khuôn mặt búp bê của Giản Đan thật sự không có uy hiếp gì, người đàn ông trung niên cũng qua loa.
– Cháu hẳn là bạn cấp hai của Tiểu Bách? Giờ đang học cấp ba sao? Cháu biết bệnh của Tiểu Bách nhà chú, ai, nếu không phải vì hết cách, chú cũng không từ bỏ việc chữa trị của nó.
Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán, ra vẻ cậu hẳn là hiểu được, nói liên mien với Giản Đan.
– Căn bệnh đó bác sĩ cũng nói có khi là không chữa được, bọn chú cũng không thôi hi vọng, đón nó về lại trị tiếp, cháu biết nó phát bệnh sẽ không nhận ra ai, bọn chú nói thế nào nó cũng coi bọn chú là người xấu, cháu nói xem, chú là chú ruột của nó, làm sao lại hại nó.
– Cháu giúp chú khuyên thằng bé này, tối nay phải đi rồi, nhưng nó không chịu! Haiz, không phải sợ người khác chê cười, nhưng trong nhà có người bệnh thần kinh cũng chẳng vinh dự gì, nhưng mà…
– Tôi, tôi không có bệnh! Vương Thế nói tôi không có bệnh!
Bác sĩ nhỏ thấy người đàn ông trung niên nói mình tâm thần, lập tức liền nổi cái, ló đầu ra phía trước Giản Đan không cao hơn mình được mấy phân, phản bác.
Người đàn ông trung niên thoáng một nét chán ghét trên mặt nhưng rất nhanh đã khôi phục bộ dáng từ ái:
– Được được, cháu không bệnh, nhưng chúng ta không nên quấy rầy người khác, ngoan, cùng chú về nhà nào.
Bác sĩ nhỏ túm chặt tay Giản Đan, Giản Đan bị túm sắp rơi nước mắt, về nhà khẳng định là lại có năm dấu tay rồi, mình trêu ai chọc ai cơ chứ.
Tuy rằng không muốn can thiệp, nhưng hai người kia tuyệt đối không thương xót bác sĩ nhỏ như ngoài miệng, nhìn biểu hiện không kiên nhẫn của người trẻ tuổi phía sau là biết. Cậu không hiểu rõ tình hình bên Vương Thế vì sao lại ra thế này, nhưng là đứa nhỏ này đã tìm đến mình, mình sẽ không để nó gặp chuyện không hay.
Coi như làm việc thiện đi.
Vỗ vỗ bác sĩ nhỏ để nó đừng túm mình chặt như vậy, sau đó Giản Đan hắng giọng, dùng giọng nói và biểu tình thật sự nghiêm túc nói với người đàn ông trung niên:
– Nhưng bây giờ Tiểu Bách không muốn đi với các chú, chú cũng hiểu bệnh này không thể làm trái ý người bệnh, ép quá thì không biết sẽ có hậu quả gì. Tôi là đồng nghiệp của Vương Thế, các chú cũng biết tính tình anh ấy kì quái. Anh ấy có thể vì hôm nay tâm trạng xấu mà nói bệnh không chữa được, thật ra tôi thấy vẫn có hi vọng chữa trị, đã chữa một thời gian dài rồi, buông xuôi thật đáng tiếc.
Giản Đan nói dối mà mặt không đỏ, nói mình là bạn bè thì thôi đi, còn nói là bác sĩ. Cậu nhìn ra hai người kia không có ý định đưa bác sĩ nhỏ về, nếu đã vậy thì không bằng đuổi ho đi. Cậu cũng không tin Vương Thế ném bác sĩ nhỏ đi rồi mặc kệ. Cho dù mặc kệ cũng không liên quan đến cậu, vừa rồi ngoại trừ đáp ứng đem nhóc này mang đi, cậu cũng không đáp ứng gì khác.
Giản Đan đưa ra lời hứa son sắt, đảm bảo Vương Thế sẽ tiếp tục chữa cho bác sĩ nhỏ, quả nhiên hai người kia giống như vội vàng đẩy đi được củ khoai lang nóng bỏng tay, liền nhờ Giản Đan cầu tình với Vương Thế, nói gì mà vẫn hi vọng đứa bé này khá lên, hi vọng Vương Thế chữa trị, nhờ Giản Đan vài câu linh tinh rồi lái xe đi.
Giản Đan 囧,chẳng lẽ không sợ mình là người xấu đem bán bác sĩ nhỏ luôn hả? Nói nghe hay vậy sao không đổi bác sĩ? Cái loại họ hàng này thật sự là không hiểu nổi.
Sau khi người đi, Giản Đan càng buồn rầu, bác sĩ nhỏ hai mắt đẫm lệ đứng sau mình giống hệt một chú cún con. Vương Thế vừa đem cậu ta ném ra ngoài, chính mình liền đem người về, dường như rất mất mặt.
Nghĩ mãi, Giản Đan quyết định hôm nay cứ mang bác sĩ nhỏ về nhà trước đã, sáng mai sẽ bảo Đổng Thư đưa cậu về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT