Tết là lúc được ăn thùng uống vại, thức đêm uống rượu, cả ngày không có việc gì cần chạy đông chạy tây. Chưa nói đến việc Đổng Thư đã nấu ăn mỗi ngày, anh còn phải đề phòng hai tên ngu ngốc hoàn toàn không biết tiết chế kia đi mua sắm linh tinh.
Những ngày nhàm chán trôi qua thật nhanh, đã sắp tới ngày Bạch Nguyễn phải đi.
Bạch Nguyễn không có hành lí mang theo, đến thành phố kia đã có công ty chuẩn bị nhà ở và một ít đồ gia dụng cho. Phòng ở đây chỉ còn một tháng nữa là hết kì thuê, có thể bỏ, vậy nên chỉ cần người đi là được rồi.
Vé máy bay là chuyến buổi sáng. Sáng sớm, ba người lái xe tới sân bay.
Ở sân bay, người vui có, người buồn cũng có. Có người thương tâm vì sắp chia li thì cũng có người sung sướng vì đoàn tụ. Cái này chính là vừa bi lại vừa hài.
– Để xem nào, là ở đây nhỉ?
Bạch Nguyễn cầm vé máy bay, xem bảng hướng dẫn của sân bay. Đổng Thư ở phía sau giúp mang theo vali, lại còn phải túm lấy Giản Đan, đề phòng tiểu ngốc này lạc mất.
Đến chỗ soát vé, Giản Đan và Đổng Thư không vào theo được, Bạch Nguyễn xoa đầu Giản Đan:
– Được rồi, anh chuẩn bị lượn bây giờ đây, thế nào? Ôm anh đây một cái, coi như tạm biệt ở sân bay chứ?
Giản Đan đạp một phát:
– Biến nhanh, ghê tởm chưa, ghê tởm!
Bạch Nguyễn cười hì hì lôi Giản Đan đến thực hiện “cái ôm li biệt”, sau đó Đổng Thư kéo Giản Đan ra phía sau.
– Đưa tay đây.
– Làm gì?
– Đừng hỏi, giơ móng vuốt bên trái ra đây.
Giản Đan vươn tay trái đưa cho Bạch Nguyễn. Bạch Nguyễn không biết lấy đâu ra một vật nho nhỏ, đeo vào ngón áp út của Giản Đan:
– Được rồi, vật về nguyên chủ.
Là nhẫn bạch kim bị Bạch Nguyễn cướp đi.
– Chuyện của cậu thì chính cậu hiểu rõ nhất, anh nói gì cũng không ngửi được. Nhưng mà vẫn là câu nói kia, hắn mà bắt nạt cậu thì anh không tha!
– … Sao không phải em bắt nạt anh ấy? Em cũng tự giải quyết được.
– Thế hả? Sao anh thấy khả năng cậu bị bắt nạt lớn hơn nhỉ?
– Cẩn thận không em đạp anh đấy! Biến mau đi ~!
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng lúc Bạch Nguyễn vẫy tay tạm biệt, sau đó biến mất khỏi tầm mắt, Giản Đan vẫn thấy khó chịu trong lòng.
Từ năm năm tuổi, Giản Đan đứng ở cửa nhà nhìn thấy Bạch Nguyễn bảy tuổi, đây là lần đầu tiên họ li biệt thực sự.
Nhưng sự thương tâm này cũng không kéo dài lâu, Đổng Thư làm cho Giản Đan hai cái bánh nhân thịt, Giản Đan liền mang nuối tiếc nho nhỏ trong lòng với Bạch Nguyễn ném đến tận chân trời.
Hầu như Giản Đan cũng bắt đầu buổi sáng bằng việc “ngủ thêm năm phút là được rồi”, cuối cùng là ngủ thêm tận năm mươi phút, sau đó bị Giản Đan kéo vào xe, rồi tiếp tục ngủ cho đến tận công ty.
Cứ thế sau một tuần đi làm, Giản Đan vẫn không thể chỉnh lại được đồng hồ sinh học, trong một ngày cuối tuần, Giản tiểu ngốc ôm gối không buông:
– Tôi không đi làm! Tôi muốn ngủ! Tôi phải ngủ từ thứ hai đến chủ nhật!
Vì thế, Giản Đan, trong lúc Đổng Thư đang nấu cơm, tiếp tục ngủ.
Lúc Đổng Thư vào gọi Giản Đan dậy ăn cơm, cậu đã rơi xuống đất, trong ngực còn ôm gối ngủ khò khò.
Đổng Thư tha Giản tiểu ngốc lên giường, lúc chỉnh gối, Giản tiểu ngốc ôm chặt, còn suýt nữa thì như răng ra cắn. Đổng Thư xoa tóc cậu, mặc kệ vậy. Sau đó thấy tay trái đang ôm gối của Giản tiểu ngốc.
Sau khi Bạch Nguyễn đưa cho Giản Đan cái nhẫn kia, Giản Đan cũng không tháo xuống nữa. Có thể lí giải là cậu lười, lại còn đang rối rắm không biết nên đeo hay nên tháo.
Đổng Thư nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn, nở nụ cười. Giản Đan bị sờ, tay hơi ngứa liền rút về:
– Tôi không muốn…đi làm…
– Được, không đi làm thì không đi làm.
– Sáng sớm…thật đáng ghét…
– Được rồi, không cần dậy sớm, anh nuôi em được không?
– …Ừ…
Tất nhiên đoạn đối thoại này sau khi tỉnh dậy thì Giản Đan hoàn toàn không nhớ rõ, vò đống tóc hỗn loạn, lết đi đánh răng rồi ăn cơm. Đêm qua Giản Đan nổi hứng muốn ăn cháo mùng tám tháng chạp, Đổng Thư liền nấu một bát cháo thật thơm. Giản tiểu ngốc ôm tô, xì xụp xì xụp ăn rất vui vẻ.
Đổng Thư được công ty tặng vé xem phim vào tết nguyên tiêu, nghe nói là phim 3D. Đổng Thư liền hỏi xem Giản Đan có muốn đi không.
– Ô, miễn phí sao không đi?
Giản Đan nghĩ một lát rồi nói.
– Ừ, đúng, em muốn xem không?
– Dù sao cũng không có việc gì, đi chứ.
Miễn phí thì tất nhiên là đi xem, không thì lãng phí. Đây là lối suy nghĩ trực tiếp của Giản tiểu ngốc, hoàn toàn không sai.
Tuy rằng tết nguyên tiêu không được coi trọng như tết âm lịch, nhưng đúng lúc được nghỉ cho nên rất nhiều người ra ngoài chơi. Rạp chiếu phim ở trung tâm thành phố, xung quanh có trung tâm thương mại và khu ăn uống, mới đi được nửa đường đã phải chen chen chúc chúc.
Giản Đan bị chen, cáu kỉnh:
– Sao nhiều người thế?
– Hôm nay là nguyên tiêu, lát nữa là ổn thôi.
Công ty Đổng Thư đã đặt vé từ sớm nên vị trí rất tốt. Giản Đan lúc đi vào nhìn thấy bàn bán vé đông đúc, âm thầm thấy may mắn, may mà không phải xếp hàng. Đội ngũ xếp hàng của Trung Quốc là không ngừng dài ra, không ngừng đông lên, nếu không có thể trạng cường tráng thì đừng mạo hiểm.
Trong rạp thật tối, đeo kính 3D vào lại càng tối, vì hệ thống sưởi hơi đã mở nên thật ấm áp, Giản Đan xem chưa đến một nửa đã ngủ mất.
Đổng Thư cẩn thận tháo kính của cậu ra, để cậu dựa vào vai mình ngủ cho thoải mái.
Hai tiếng chiếu phim, Giản Đan không xem được cái gì, chẳng khác gì mất công đến rạp chiếu phim thật xa để ngủ. Ngoài rạp chiếu phim năm tầng là một khu ăn vặt, Giản Đan sau khi ngủ dậy thì đói, nhìn cái gì cũng thấy ngon.
Vì là tết nguyên tiêu nên có rất nhiều cửa hàng ăn vặt, Giản Đan mua đồ ăn ở một cửa hàng, Đổng Thư phải chạy đi mua cho cậu thứ khác nữa. Nguyên tiêu rất lạnh, Giản Đan ăn hai miếng bánh, cảm thấy ngấy, ăn không ngon, nhân ít lại mềm nhũn, khác biệt cực lớn với đồ Đổng Thư làm.
Đổng Thư mua thêm hai xiên về, nhìn thấy trong bát Giản Đan vẫn đầy thì liền hỏi:
– Sao không ăn?
Giản Đan đặt bát sang một bên, lau miệng:
– Không muốn ăn, không ngon như anh làm, về nhà làm rồi ăn đi.
Vì muốn làm bánh trôi nên đầu tiên sẽ đến siêu thị lớn ở gần đó mua nguyên liệu. Đổng Thư định làm món bánh trôi vừng đen, Giản Đan chỉ cần có ăn đã vừa lòng, giao nhiệm vụ mua nguyên liệu cho Đổng Thư còn mình thì đi xem cá.
Bánh trôi nhà mới làm, Giản Đan có thể ăn liền mười mấy cái. Tuy là rằm tháng giêng trăng rất tròn, cảnh đêm cũng đẹp nhưng vì là mùa đông nên Giản Đan không có tâm tình ra ban công hít gió lạnh ngắm trăng. Cậu nhìn qua cửa sổ thủy tinh, cũng coi như là ăn tết.
Đông Thư nấu một nồi chè xoài để làm điểm tâm ngọt sau khi ăn. Giản Đan từ bé đã dị ứng xoài nghiêm trọng, vì hồi trước tham ăn, ăn một miếng, kết quả là cả người sưng đỏ, giờ thấy xoài là thấy cả người đều đau.
-… Xoài?
– Ừ, anh thấy xoài mới bán trong siêu thị rất ngon nên mua một ít, em thử một ít đi?
Giản Đan từ chối cái bát Đổng Thư đưa qua:
– …Tôi dị ứng.
Đổng Thư sửng sốt:
– Gì? Trước đây em thích nhất là ăn chè xoài mà?
– Từ nhỏ tôi đã dị ứng làm sao mà thích được, bỏ ra! Ngửi thôi tôi đã thấy đau khắp mình mẩy rồi đây!
Giản Đan không nhịn được mà gãi gãi cánh tay, nhớ tới lịch sử dị ứng bi thảm kia.
– Nhưng mà…
Nghĩ một lúc, Giản Đan hiểu ra. Người này chắc chắn đầu óc lại có vấn đề, nếu không đoán sai thì đây tuyệt đối là món người nào đó thích ăn.
Ngực Giản Đan bốc hỏa, dùng sức dúi đầu Đổng Thư vào bát:
– Anh tự đi mà ăn! Ăn chết luôn đi!
Vương Thế từ tết đến giờ vẫn xin phép nghỉ ở bệnh viện, chẳng biết có việc gì. Chỗ thuốc Giản Đan lấy cho Đổng Thư đã hết, cậu cũng không đi lấy nữa vì biểu hiện của Đổng Thư vẫn thật “bình thường”.
Dù cho ở phương diện cuộc sống hay công việc, biểu hiện của anh đều có thể dùng từ “vĩ đại” để hình dung. Sống và làm việc còn lợi hại hơn cả người bình thường như Giản Đan, cho nên cậu đã quên mất anh có bệnh tâm thần.
Nhưng về tiểu tiết thì vẫn có thể nhìn ra. Lúc nấu cơm, thỉnh thoảng anh sẽ nấu một ít đồ cậu không thích, mua đồ trang trí cũng mua những màu rực rỡ mà con gái thích, lại càng không nói đến chuyện làm canh gà đen với nấm.
Trí nhớ của Đổng Thư đã tự động đem hiện tại hòa vào tưởng tượng, vậy thì anh sống trong hiện thực, hay là trong tưởng tượng đây? Tuy miệng thì nói không nhưng Giản Đan thực lòng vẫn để ý, nếu thật sự trị khỏi bệnh của Đổng Thư, vậy có phải trí nhớ về hiện tại anh sẽ quên hết?
Dung lượng não của Giản tiểu ngốc không thể xử lí được chuyện phức tạp, liền gọi cho Vương Thế nhờ cố vấn. Vương Thế hình như mới tỉnh ngủ, tính tình không tốt lắm, nhưng anh điều chỉnh cũng rất nhanh.
Vương Thế nói thật rằng bệnh hoang tưởng rất khó trị khỏi, có người cả đời không khỏi, những người trị được thì cũng vẫn tái phát. Đổng Thư còn có bệnh tự kỉ, hoang tưởng là do kích thích quá độ sinh ra, cho dù trị khỏi cũng là trường hợp rất hiếm thấy. Tình huống hiện tại có vẻ như bệnh này không ảnh hưởng tới cuộc sống của anh, duy trì trị liệu là không có vấn đề gì.
Nếu Giản Đan để ý tới bệnh của Đổng Thư, tốt nhất là đưa anh đến bệnh viện để được điều trị thường xuyên. Nhưng kiểu trị liệu này phải uống rất nhiều thuốc, nên cẩn thận.
Giản Đan do dự một chút, hỏi Vương Thế vì sao trí nhớ và hành vi của anh lại như vậy, Vương Thế suy nghĩ một chút rồi trả lời:
– Tình huống hoang tưởng có rất nhiều, nếu dựa vào tình huống hiện tại của anh ấy, hẳn là còn duy trì trí nhớ của bản thân, chẳng qua là bỏ qua một phần, chính là quên đi phần không muốn đối mặt. Anh ấy nhớ những đoạn quá khứ không gây thương tổn với bản thẩn, sau đó kết hợp với những người và hoàn cảnh hiện tại để tạo lập trí nhớ. Đây là một cách cơ thể dùng để tự bảo vệ.
– Cậu muốn tôi nói thật, vậy thì tôi sẽ nói từ góc độ của bác sĩ. Theo cá tính thì anh ấy là môt người cực kì coi trọng tình cảm, nói cách khác là anh ấy vô cùng quan tâm đến những người mình để ý. Mà vợ anh ấy lại phản bội, thậm chí là muốn giết anh ấy, như vậy khiến cho trí nhớ gặp phải đả kích mạnh, khiến anh ấy lựa chọn mất trí nhớ. Nhưng cứ như vậy thì trí nhớ không thể khôi phục, hơn nữa tình cảm không được bộc lộ, tồn tại của cậu vừa vặn cho anh ấy một cơ hội. Tôi nghĩ tôi nói vậy hẳn là cậu sẽ hiểu, cũng không khác nào hình thức kí thác cảm tình cả. Đương nhiên đây là theo phỏng đoán dựa trên tri thức nghiệp vụ của tôi, tình huống thật sự thế nào tôi không thể kết luận được. Bệnh này vốn phức tạp, anh ấy nghĩ sao tôi không thể biết, đây chỉ là cho cậu tham khảo mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT