Ở nhà một mình là chuyện rất nhàm chán, TV đang phát quảng cáo giữa phim, xem một lúc cũng chẳng có gì hay. Ra tủ lạnh mò đồ ăn Giản Đan cũng lười dọn lại, tìm mãi chẳng thấy coca của mình đâu nhưng cậu phát hiện ra mẩu giấy có dòng chữ nhỏ đặt dưới chai sữa.
“Coca lạnh anh tịch thu, em nhớ cho sữa vào lò vi sóng hâm nóng trong một phút rồi hẵng uống, tối anh về muộn.
Đổng Thư”
Giản Đan căm thù đến tận xương tủy tất cả mọi việc phải dùng tay, không có coca lạnh thì uống sữa đá cũng thế, dù sao cậu cũng chỉ cần lạnh là được.
Ở nhà cả ngày, cuối cùng đến tối cũng có người, không phải Đổng Thư mà là Bạch Nguyễn. Bạch Nguyễn xách một túi to xương còn đang đỏ máu với vài thứ ăn vặt như khoai chiên, coca đá, bia và chocolate đến thăm bệnh.
– Xương này hầm canh mà uống có thể bổ xương, cậu bảo Đổng Thư hầm cho, đúng rồi, dì vừa gọi điện cho anh.
– Sao không gọi cho em?
Giản Đan giơ tay về phía Bạch Nguyễn, anh vừa ném cho cậu một cái nhìn khinh bỉ vừa giật túi coca tránh ra.
– Cậu quên là đứa nào đã làm loạn cả một ngày rồi hả? Dì nói dù sao cũng sắp sinh nhật cậu, tiền này coi như quà sinh nhật, cậu muốn cũng phải lấy, không muốn cũng phải lấy.
Giản Đan không nói chuyện, chăm chú lục lọi túi đồ ăn vặt. Bạch Nguyễn xoa xoa cái đầu tổ quạ của cậu:
– Cậu có biết mẹ cậu lo cho cậu thế nào không? Hơn nữa cha mẹ cậu lại chẳng phải nuôi con nữa, cho cậu nhiều tiền thì có gì không tốt?
– Hừ…
– Được rồi, được rồi, anh biết cậu gom góp chút thì cũng đủ tiền rồi, bây giờ đi vay ngân hàng chút tiền có gì khó khăn chứ. Nhưng có khi cha mẹ muốn đưa tiền, đỡ cho cậu có mua cũng không dám mua xe tốt.”
Giản Đan cầm cốc coca khác đưa cho Bạch Nguyễn, nhìn biểu tình khó tả của Bạch Nguyễn, cậu có chút khó hiểu:
– Sao em cảm thấy anh không thích gặp anh trai em?
– Hả? Không, không. Anh có ghét anh trai cậu đâu.
– Thật không?
– Thật mà! Lại đây lại đây, uống coca, uống coca. Đúng rồi, TV nhà anh hỏng rồi, hôm nay ở nhà hai người xem nhờ trận đá bóng!
Đổng Thư tan ca muộn, xách theo đồ ăn mua ngoài về. Vừa mở cửa anh đã ngửi thấy trong nhà nồng nặc mùi bia rượu. Vào đến bên trong mới phát hiện ra Bạch Nguyễn và Giản Đan đang vui tươi hớn hở xem đá bóng.
Trên bàn trà đầy đồ ăn vặt và bia, chẳng hiểu Bạch Nguyễn mò đâu ra một cái gạt tàn, trên mặt đất bừa bãi toàn rác như cái chợ.
– A! Đổng Thư, anh về rồi? Tốt quá, đang đúng lúc phấn khích! Bóng đẹp! Ai ui, đau chết mất!
– Bóng đẹp bóng đẹp! Lên lên lên!!!
Đổng Thư dở khóc dở cười nhìn hai đứa thần kinh xô bàn đẩy ghế, vỏ lon bia lăn lóc trên bàn. Giản Đan phấn khích, không tự chủ được lấy tay đập bàn, đau cũng chẳng để ý.
Trận bóng kéo dài quá nửa đêm, Bạch Nguyễn và Giản Đan uống đến đổ nghiêng đổ ngửa, Đổng Thư dọn sàn, lại vác Bạch Nguyễn lên nằm ở sopha rồi đắp chăn cho anh.
– Tít tít tít…
Sắp xếp cho Bạch Nguyễn xong, Đổng Thư chuẩn bị khiêng Giản Đan về phòng ngủ, bỗng anh nghe thấy trong phòng vang lên tiếng chuông lạ, tìm một lúc mới phát hiện ra là tiếng di động bị Bạch Nguyễn nằm đè lên.
– Alô?
– Alô ~ Tiểu Bạch à ~ Cậu vừa xem bóng đá phải không? Có muốn xem phim đêm khuya với tôi không?
– À, Bạch Nguyễn uống say rồi, anh là… anh Lí?
Trong ấn tượng của Đổng Thư, giọng nói này chỉ có thể là Lí Kiêm Hiền mà mấy hôm trước đã từng gặp thôi, rõ ràng giọng nói rất hay nhưng lại cứ muốn nói chuyện theo kiểu cà lơ phất phơ.
– A? Là anh Đổng Thư à, Bạch Nguyễn ở chỗ anh sao?
Phát hiện người nghe điện thoại không phải Bạch Nguyễn, Lí Kiêm Hiền lập tức khôi phục chế độ “bình thường”.
– Anh ấy tới xem đá bóng, giờ đang ở nhà tôi, sao? Anh muốn tới đón anh ấy? Được, tất nhiên là được.
Giày vò cả đêm, đến khi mọi thứ ổn thỏa thì trời cũng gần sáng, vậy là Đổng Thư thức trắng đi làm. Giản tiểu ngốc vô tâm ngủ thẳng đến sáng bảnh mắt, sau đó thoải mái đi ăn sáng.
Cứ thế qua ba bốn ngày, ngón tay Giản Đan không có việc gì nhưng Đổng Thư thì sinh bệnh. Mùa đông là mùa cảm cúm, Đổng Thư cố gắng đi làm được vài ngày, cuối cùng sốt cao không chịu cố được nữa.
– Để tôi xem nào, ngày uống ba lần, mỗi lần hai viên. Đây là gì? Cảm cúm à? Kệ đi, đây chắc là thuốc hạ sốt…
Đổng Thư sốt đến 40 độ, một mình Giản Đan không đưa anh đi viện được, đành phải tìm trong tủ thuốc ở nhà xem có thuốc gì thì cho anh uống trước. Lật tung một lúc, Giản Đan cầm một đống thuốc chả biết có tác dụng gì hay không cùng với một li nước ấm đi vào phòng ngủ, vừa đặt lên bàn thì lập tức đổ mất.
– Oái!!! Nóng quá nóng quá!
– Anh xem nào, khụ khụ, nhanh đi xả nước đi, khụ khụ khụ, có bỏng tay không?
Đổng Thư từ trên giường đi xuống, túm tay Giản Đan.
Nước là từ hôm qua đun nên không nóng quá, xả nước lạnh một chút thì vết đỏ cũng hết. Đổng Thư xuống giường bị lạnh lại càng ho, nắm chặt lấy bàn tay đang nóng của Giản Đan.
– Anh lên giường đi, tôi không sao, để tôi lấy li nước khác cho anh.
– Không sao, khụ khụ, anh tự rót được mà, khụ, em xả nước thêm một lúc đi.
Đổng Thư sờ tóc Giản Đan, định tự đi lấy nước.
– Nóng đến thế rồi còn kêu không sao? Anh lên giường nằm cho tử tế đi, nhanh lên, nhanh lên.
– Khụ khụ, thế em cẩn thận một chút, khụ khụ khụ…
Cuối cùng thì lần này cũng không làm đổ nước, Giản Đan nhìn một đống hướng dẫn sử dụng thuốc, rốt cục lấy ra hai loại thuốc kháng sinh có thể tin tưởng được đưa Đổng Thư uống.
– Không thì anh ngủ sopha cũng được, đỡ lây sang em…
– Im, ngủ!
Lây cái gì mà lây, chính mình ốm đến thế rồi còn lo lây bệnh với chả truyền nhiễm nữa. Giản Đan sờ tóc Đổng Thư, trong lòng có chút chẳng biết là tâm tình gì, sao anh ta tốt với mình vậy, mình làm loạn quá đáng thế mà còn có thể tốt tính mà bỏ qua. Bị ốm còn muốn tránh lây cho mình, rõ ràng là mình gây sự còn cười tủm tỉm làm theo lời mình nói.
Giản Đan nhẹ nhàng hôn lên trán Đổng Thư, càng ngày càng thích anh ta, làm sao bây giờ?
Khi còn đi học, Giản Đan nhớ là thầy giáo có nói dùng chất cồn lau người có thể giảm nhiệt độ, cứ thử xem sao. Trong nhà không có rượu nguyên chất nhưng còn nửa bình rượu đế, là rượu lần trước Bạch Nguyễn đi ăn cưới cầm về.
Lấy chiếc khăn tay nhỏ thấm rượu giống như trong phim truyền hình vẫn làm, Giản Đan cẩn thận đặt khăn lên trán Đổng Thư. Kết quả là khăn chưa vắt kĩ, rượu đế chảy vào mắt Đổng Thư khiến anh đau mà tỉnh dậy.
– Ôi? Đau quá… Sao thế? Khụ khụ khụ.
– Không sao không sao, để tôi lấy khăn mặt khô lau sạch, anh đừng dụi.
Có bài học vừa xong, Giản Đan biết phải vắt kĩ khăn rồi mới đặt lên, cứ thế một lúc thì ngủ mất, cũng chẳng nhớ là Đổng Thư đã hạ sốt chưa.
– Giản Đan, Giản Đan?
– A… Mệt quá… Cho tôi ngủ lúc nữa…
Chăn ấm quá, không muốn rời giường đâu.
– Khụ, hôm nay anh phải đi làm, khụ khụ, anh nấu cơm cho em rồi, đặt trên bàn ấy.
– Ừ… Hả?
Giản Đan nghe thấy hai chữ “đi làm” mới phản ứng lại được, ló đầu ra từ trong chăn.
Đổng Thư quả nhiên đã thay quần áo xong, chẳng qua sắc mặt vẫn rất khó nhìn. Giản Đan đứng lên sờ trán Đổng Thư thấy còn nóng lắm, xem ra hôm qua uống thuốc với đắp khăn không có tác dụng.
– Anh còn sốt mà!
– Bây giờ, khụ, là thử việc, xin nghỉ nhiều quá không tốt.
Đổng Thư đẩy Giản Đan ra xa một chút, tránh cho khi mình nói thì mang vi khuẩn truyền cho cậu.
– Anh tan làm rồi đi truyền nước là được, khụ, thôi nào, em quấn chăn kỹ một chút.
– Anh đưa di động cho tôi.
– Sao?
– Nhanh lên!
Đổng Thư từ trong cặp lấy di động ra đưa cho Giản Đan, Giản Đan bọc chăn bấm bấm một hồi, gọi cho cấp trên của Đổng Thư.
– Chào ngài, tôi là em trai Đổng Thư, vâng, vì anh ấy sốt cao quá, tôi muốn xin cho anh ấy nghỉ hai ngày.
– Vâng, cảm ơn ngài, cảm ơn.
Giản Đan giơ di động quơ quơ, trông có chút giảo hoạt.
– Xin được rồi!
Đổng Thư kéo chăn lên cao cho Giản Đan, cũng cười:
– Nhưng bị trừ tiền thưởng đấy.
– Mặc kệ, anh chờ tôi một lát, tôi thay quần áo rồi chúng ta đi viện.
Giản Đan định nhân lúc Đổng Thư truyền nước thì đến chỗ Vương Thế, hai hôm trước Bạch Nguyễn đã nhờ đồng nghiệp mang theo bệnh án và phim âm bản của Đổng Thư cho anh ta, ai ngờ lúc truyền nước lại tình cờ gặp cậu bác sĩ nhỏ kia.
Bác sĩ nhỏ đứng trước bình truyền nước của Đổng Thư, Giản Đan nhủ thầm đúng là không ngờ gặp phải, chỉ mong thằng nhóc này đừng có nói lung tung là được rồi.
– A! Là anh Giản Đan à? Anh cũng ốm hả?
-… Không, tôi khỏe lắm, tôi không ốm.
Bác sĩ nhỏ này cũng lạ, làm gì có ai vừa gặp người ta đã hỏi người ta có ốm hay không.
– Lí Bách Đồng! Đổng Thư! Tới lấy thuốc!
Bác sĩ nhỏ nghe thấy hộ sĩ gọi tên, vẻ mặt bừng tỉnh:
– A! Anh chính là…
– A! Đi lấy thuốc đi lấy thuốc ~ Đi đi, anh đi trước đi.
Tranh thủ lúc Đổng Thư lấy thuốc, Giản Đan ghé vào tai bác sĩ nhỏ, cảnh cáo thầm:
– Cậu không cần nhiều lời, nếu không tôi sẽ nói với Vương Thế là cậu can thiệp vào kế hoạch điều trị của anh ta, cẩn thận anh ta tẩn cậu.
Dùng Vương Thế để cảnh cáo bác sĩ nhỏ có hiệu quả vô cùng rõ ràng, từ lúc bắt đầu tới khi cầm được thuốc bác sĩ nhỏ đều im thin thít. Giản Đan sợ bác sĩ nhỏ nói lỡ lời, cũng chẳng dám để Đổng Thư một mình ở chỗ truyền nước.
Đổng Thư mệt muốn chết, ngồi trên ghế một lúc thì ngủ mất, Giản Đan hỏi mượn hộ sĩ một cái chăn mỏng đắp cho anh.
Dù Giản Đan không đi tìm Vương Thế thì Vương Thế cũng tự mò đến, bác sĩ nhỏ vừa thấy Vương Thế đến liền sợ tới mức phải bám vào sau Giản Đan mà trốn, chẳng qua ai cũng thừa biết là với cái thân hình 1m71 của Giản Đan thì chắc chắn kế này bất thành.
– Lý Bách Đồng!
Vương Thế cầm theo một cái túi nhựa trên tay, tiêu sái sải bước đến gần, biểu tình bình tĩnh thậm chí còn mỉm cười, Giản Đan nhìn thấy mà nổi da gà đầy mình.
– Tôi, tôi tôi tôi không cố ý làm vỡ bình hoa của anh, tôi… tôi đền anh là được!
Bác sĩ nhỏ vội vội vàng vàng rút ví, tội nghiệp lấy ra dăm ba đồng tiền, cổ tay truyền nước lộ ta một mảng băng gạc lớn, Vương Thế nhìn cái bộ dáng này của cậu ta thì cười càng âm hiểm.
– Giản, anh Giản, anh cho tôi mượn ít tiền được không? Tôi, tôi sẽ trả lại cho anh sớm thôi.
Bác sĩ nhỏ bị Vương Thế dọa cho đến mức lạnh run, lúc trốn còn làm rơi cả kim truyền.
Vương Thế đặt “bộp” túi nhựa bên cạnh ghế ngồi, bác sĩ nhỏ sắp khóc đến nơi,
– Đưa tay đây.
– Tay, tay tôi bị thương rồi. Không thể đánh chỗ khác được sao?
– Tôi nói lần cuối: đưa, tay, đây!
Vương Thế lấy từ trong túi ra một cuộn băng dính, sau đó hung tợn “rẹt” một cái dán trên tay bác sĩ nhỏ. Bác sĩ nhỏ muốn thu tay về nhưng không dám, đành để Vương thế tùy ý chà đạp tay mình.
– Cậu bản lĩnh thật nhỉ, bị cảm ngủ trong phòng tôi mà còn có thể làm vỡ bình hoa của tôi, đã làm vỡ lại còn ngu như lợn lấy keo dán cao su dính lại?
– Dính không được thì thôi đi, cậu ngốc không thể tả được nữa, còn có thể bị mảnh vỡ của bình hoa làm đứt tay thì tôi cũng bội phục cậu. Nói, khâu mấy mũi?
– Ba, ba mũi.
– Ba mũi?!
– Tám mũi… Được rồi, mười hai mũi.
– Mười hai mũi?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT