Tối hôm sau đúng là Đổng Thư làm thịt nướng, nhưng chẳng qua là chỉ có hai miếng con tẹo, rưới chút dấm chua lên, nhìn rất kì công. Giản Đan khóc không ra nước mắt, kháng nghị không có hiệu quả, Giản tiểu ngốc đành ngậm ngùi ăn hai miếng thịt xíu xiu.
Đổng Thư dù nấu đồ ăn nhẹ cũng rất ngon, hơn nữa công ty có lò vi sóng. Giản Đan trưa nào cũng mang theo hộp cơm tình yêu, vì Bạch Nguyễn cũng ở đó nên Đổng Thư làm luôn cho anh ta một hộp. Lúc đầu em gái Bạch Nguyễn không chịu ăn đồ ăn của “kẻ địch”, nhưng có lẽ do cơm căng tin khó ăn còn đắt, Đổng Thư làm lại vừa sạch vừa ngon, sau rồi Bạch Nguyễn cũng cam chịu luôn cảnh mỗi sáng Giản Đan xách hai hộp cơm đến công ty.
Vì hai người đều chung một phòng, giữa trưa luôn cùng ăn cơm. Kế hoạch chén một bữa ngon ngon giữa trưa của Giản Đan thất bại.
– Oái ~ Tiểu Bạch anh đừng cản em! Em muốn ăn thịt! Em muốn ăn đùi gà! Em muốn ăn!
– Không phải cậu có cánh gà rồi đấy thôi? Đấy không phải thịt gà chắc?
– Em muốn ăn gà rán! Cả tháng rồi em không có thịt gà mà ăn đây!
– Ăn gì mà ăn! Nửa đêm đi viện vinh quang lắm hả? Ngoan ngoãn ăn cái này đi!
Đến ngày nghỉ, Giản Đan không phải đi làm liền ngủ đến khi trời đen kịt, thức dậy thì lên
game luyện cấp. Đổng Thư hoàn thành danh sách công việc được giao rất nhanh, Giản Đan lại liên hệ với biên tập cho anh mấy việc khác, còn cậu cũng thỉnh thoảng nhàn hạ mà đưa việc của mình cho Đổng Thư sửa chữa.
Vết thương do giá rét trên tay Đổng Thư cũng ngẫu nhiên được Giản Đan nhớ đến liền bôi ngập thuốc mỡ. Không ai nghĩ tới, dưới tình huống tự sinh tự diệt, mấy vết thương ấy cũng chậm rãi lành gần hết. Lúc Giản Đan vẽ thường bắt Đổng Thư bày ra đủ kiểu dáng bàn tay để tham khảo, phấn khởi đến mức suýt làm tay Đổng Thư rút gân.
Để tránh việc tiền lương của Giản Đan đổ hết cho hãng taxi, Bạch Nguyễn ngày nào c
ũng đúng sáu rưỡi sáng gọi đến, nếu Giản Đan dám cúp máy, đến công ty đầu cậu sẽ mọc thêm ba cái u.
Mặc kệ phí tiêu dùng của Bạch Nguyễn có gia tăng vì điện thoại không, tốt xấu gì bây giờ
Giản Đan cũng có thể mang theo bữa sáng mà đi tàu điện.
Cứ thế qua một tháng, Giản Đan lĩnh được một nghìn tiền lương và hai trăm tiền thưởng
Bạch Nguyễn đòi Giản Đan khao. Giản Đan lập tức đồng ý mời Bạch Nguyễn về nhà ăn cơm. Đổng Thư nấu ngon hơn cả khách sạn, có tiền ăn khách sạn làm sao bằng cơm mình nấu ở nhà được. Quan trọng nhất là trừ đi tiền xe và tiền mua những thứ đồ linh ta linh tinh, Giản Đan còn phải lấy ra không ít tiền tiết kiệm trong ngân hàng của cậu nữa.
Bởi lẽ cũng hơn một tháng Giản Đan chưa được ăn mặn, Đổng Thư làm một bàn cơm thật ngon. Bạch Nguyễn cùng Giản Đan, hai tên tham ăn không khác gì càn quét chiến trường.
– Trên đó có ghi tên anh hả? Không có! Chết tiệt! Đổng Thư anh xem, tiểu Bạch đánh vào đầu tôi, giúp tôi đánh trả anh ta đi!
– Giản Đan cậu đừng có dọa người! Cậu đưa cá sốt chua ngọt cho tôi.
Đổng Thư cười ha ha nhìn hai người như hai đứa trẻ đánh tới đánh lui, thừa dịp hai người bọn họ đánh nhau mà gắp chút trứng gạch cua ăn.
Sau khi ăn cơm xong tốt nhất là tráng miệng bằng hoa quả, tiếp đến hai người đã thỏa mãn ăn đến mức bụng tròn vo ngồi trên sô pha mà nấc.
– Bạch Nguyễn anh không biết điều. Đến ăn cơm còn không giúp người ta rửa bát nữa.
– Tôi là khách, Giản tiểu ngốc cậu hiểu không hả?
Khó có dịp Bạch Nguyễn không châm chọc Đổng Thư hay hỏi này hỏi nọ, Giản Đan còn tưởng tên kia đã bỏ cuộc. Cuối cùng là lúc tối trước khi đi ngủ tìm chi phiếu thì phát hiện chứng minh thư của Đổng Thư để cùng chỗ với đám thẻ đã không cánh mà bay.
Lòng Giản Đan trùng xuống. Biết mình hay đặt những thứ quan trọng như chứng minh thư, chi phiếu bỏ ở ngăn kéo thứ hai ở tủ đựng tivi, còn kẹp trong quyển nhật kí mua từ ngày xưa, chỉ có Bạch Nguyễn.
Bạch Nguyễn vẫn không từ bỏ ý định điều tra về Đổng Thư. Toi rồi, không quá ba ngày Bạch Nguyễn sẽ biết mọi điều về Đổng Thư một cách cực kì rõ ràng, rồi sau đó sẽ nhanh chóng tìm mình tính sổ.
Bảo sao bỗng dưng Bạch Nguyễn đột xuất có hứng thú đến nhà mình ăn cơm, hóa ra là đã có âm mưu từ trước.
Ngày hôm sau Giản Đan phấp phỏng đi làm, buổi sáng cũng chẳng cần Đổng Thư gọi, làm Đổng Thư tưởng cậu sinh bệnh, lo lắng mất một hồi lâu. Giản Đan đến công ty quan sát một hồi mới thấy dường như Bạch Nguyễn chưa có động tác khác lạ gì.
Lo lắng đi qua hai ngày nữa, rốt cuộc vào thứ năm khi Giản Đan về nhà nhận được một cuộc điện thoại của Bạch Nguyễn. Giản Đan có thể khẳng định Bạch Nguyễn đã biết lai lịch của Đổng Thư. Anh ta từ nhỏ đã thế, làm chuyện gì cũng phải điều tra thật rõ ràng, ngay cả trước khi đánh nhau cũng phải mang tám đời tổ tông con nhà người ta ra điều tra kĩ lưỡng.
– A lô?
– Giản Đan, cậu nói rõ ràng cho tôi Đổng Thư kia cuối cùng là làm sao? Cậu còn nói dối được nữa không?
– Em nói dối đâu? Tiểu Bạch, động tác của anh thật nhanh, còn biết lẻn vào cậy khóa?
– Đừng hòng qua mắt tôi. Bây giờ tôi sang, cậu dọn dẹp cho tên kia một chút đi.
Giản Đan có chút nhức đầu:
– Anh định làm gì?
– Làm gì? Đương nhiên là đá tên kia ra ngoài! Hắn là kẻ điên!
– Anh mới điên! Người ta là có chướng ngại về trí nhớ…
– Thôi đi! Tôi điều tra rồi, hắn ta có bệnh trầm cảm và cố chấp! Tôi nói này Giản Đan, cậu lập tức đuổi hắn ra ngoài đi!
– Bạch Nguyễn…
– Giản Đan, tôi biết lo lắng của cậu, cứ giao cho tôi, tôi sắp xếp người đưa hắn về nhà. Cậu với hắn không thân cũng chẳng quen…
– Tiểu Bạch, việc này anh để em tự mình quyết định đi.
– Quyết định? Phòng ở là cậu tìm! Tôi muốn tìm cho cậu thì cậu không đồng ý, kết quả là thế nào? Một chuyện lớn như vậy! Hắn dính đến án hình sự! Cậu có biết chính cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm không? Tôi biết Đổng Thư tốt, tôi cũng hiểu hắn không làm gì sai, nhưng người này không thích hợp với cậu.
– Thích hợp hay không tự em biết, không cần anh lo!
– Giản Đan! Tít.. tít… tít…
Giản Đan dập điện thoại. Bạch Nguyễn muốn nói gì cậu biết, nếu còn nghe tiếp cậu sẽ dao động. Mặc kệ thế nào đi nữa, nhiều năm như vậy rồi, lần này cậu muốn tự mình quyết định.
Từ bé đến lớn làm gì cậu cũng rất ít đưa ra quyết định bởi vì trước khi cậu kịp quyết thì Bạch Nguyễn đã làm rất tốt mọi thứ cho cậu rồi. Cậu vốn lười biếng chẳng có gì ham thích, học mĩ thuật cũng là vì Bạch Nguyễn học nên cậu học theo. Làm nguyện vọng thi đại học, vào đại học, ngay cả bây giờ là đi làm đều là Bạch Nguyễn sắp xếp cho cậu. Bạch Nguyễn thông minh hơn cậu, biết phân tích hơn cậu, mỗi lần nghe Bạch Nguyễn phân tích cậu lại có cảm giác nếu không làm theo lời anh thì đúng là việc ác tày trời.
Nhưng cậu không muốn đuổi Đổng Thư. Đổng Thư nhìn thật bình thường nhưng lại có chút bất bình thường. Nếu như có một con vật chết bên đường thì người ta chỉ có chút xót thương, nhưng nếu con vật ấy là từ bên mình ra đi rồi chết bên ngoài, tuyệt đối sẽ là áy náy khôn nguôi.
Thật xin lỗi, Tiểu Bạch.
Giản Đan về đến nhà chẳng còn tâm tình gì, ngay cả hoa quả thích ăn cũng chẳng thèm ngó ngàng, đi thẳng vào phòng nằm ngay đơ. Đổng Thư bưng đĩa hoa quả đến nhìn Giản tiểu ngốc giận dỗi.
– Giản Đan, anh gọt hoa quả, em ăn không?
– Không ăn…
Đổng Thư suy nghĩ một lát:
– Em cãi nhau với Bạch Nguyễn à?
Giản Đan thì thầm hai tiếng, lòng nói: căn bản là anh chẳng biết gì, tôi là vì anh đấy!
Đổng Thư sờ sờ tóc Giản tiểu ngốc. Giản tiểu ngốc cũng mặc kệ cho anh ta mân mê tóc mình.
– Anh làm cơm rang Dương Châu, em ăn không?
– Hừ…
– Còn có???
– Hừ…
– Anh làm bánh ngọt, vị dâu tây?
– …
– Lấy vào đây cho em nhé?
– … Hai miếng bánh ngọt.
Cuối cùng bạn nhỏ tham ăn Giản Đan ăn đồ ngon đến vô cùng hạnh phúc, cứ thế quẳng Bạch Nguyễn vào thùng rác.
Cuối cùng bạn nhỏ Giản Đan suy nghĩ đơn giản lại tham ăn vô cùng hạnh phúc ăn đồ ngon, cứ thế quẳng anh chàng Bạch Nguyễn ra thùng rác.
Nhưng chàng trai Bạch Nguyễn không có khả năng mãi ở trong thùng rác, hôm sau vừa bước vào văn phòng, Giản Đan cảm thấy cả người ớn lạnh.
Giản Đan cứng ngắc nhìn về hướng Bạch Nguyễn, Bạch Nguyễn hung tợn cắn cái bánh rán trong tay, cắn một cái lại liếc Giản Đan một cái. Giản Đan cảm thấy Bạch Nguyễn không phải cắn bánh rán mà là đang cắn thịt mình…
Vì vậy một ngày của Giản Đan, dưới sự thị gian của Bạch Nguyễn ( tác giả: nhầm to rồi!) cứ thế bắt đầu, dù làm gì đi chăng nữa cũng có thể cảm thấy cái nhìn thấu xương của Bạch Nguyễn, ngay cả đi WC cũng có cảm giác như có người đang nhìn mình chằm chằm.
Thật vất vả mới đến tan tầm, Giản Đan vắt chân lên cổ bỏ chạy, để lại chàng Bạch Nguyễn đang phát ra luồng oán hận thật xa phía sau.
Như thế cả năm sáu ngày liền, Giản Đan như đánh du kích mà trốn tránh Bạch Nguyễn, lại không dám nói với Đổng Thư là mình và Bạch Nguyễn đang giận nhau. Mỗi ngày yên lặng ăn hai phần cơm trưa, Giản Đan béo dần lên trong thống khổ.
– Này, Đổng Thư, mỗi ngày lúc anh làm cơm trưa…
– Ừ? Giản Đan, em ăn không đủ no à? Anh làm cho em nhiều hơn chút, hôm nay là hamburger.
– A, cảm ơn…
– Ừ, nhớ kĩ phải ăn nhiều một chút, anh còn làm thêm cho hai người chút điểm tâm, hôm nay làm thêm rất nhiều.
– A…
Làm ơn đừng có làm nhiều như thế được không? Giản Đan đầy đau đớn mà độc thoại nội tâm.
Ngày nào cũng trốn tránh Bạch Nguyễn là chuyện không thể, bởi lẽ Giản Đan là sinh viên thực tập đi theo Bạch Nguyễn, cho dù giữa trưa có tránh được thì lúc làm việc sao tránh khỏi.
Vì thế vào một ngày nào đó, Giản Đan ngay ở lúc tan tầm đã bị Bạch Nguyễn túm trở về nhà anh.
Bạch Nguyễn cũng thuê nhà, có hai phòng ngủ một phòng khách, vốn dĩ tính cho Giản Đan tới ở cùng nhưng rồi vì quá xa trường học nên đành thôi.
Bạch Nguyễn mua đồ ăn làm sẵn, Giản Đan ăn vào miệng có cảm giác như đang ăn sáp. Giản Đan ăn thịt bò quá nhiều muối, yên lặng nghĩ Đổng Thư đã nói buổi tối làm cho mình?
Ăn xong là thời gian hỏi cung của Bạch Nguyễn. Bạch Nguyễn ngồi xuống sopha, Giản Đan hạ quyết tâm câm nín.
– Nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?
– …
– Cậu đừng tưởng không nói lời nào mà xong, lần này khác rồi.
Bạch Nguyễn lấy túi hồ sơ từ trên bàn trà ném cho Giản Đan:
– Nhìn xem, tôi đã nhờ bạn làm ở cục cảnh sát lấy cái này về.
Trong túi hồ sơ ngoại trừ tư liệu về vụ án tai nạn xe cộ Giản Đan đã biết, mấy bệnh án, còn có chút tư liệu trông đã cũ. Giản Đan xem, phát hiện ra đó là hồ sơ từ mười tám năm trước.
Là vụ án của cha mẹ Đổng Thư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT