Nhiễm Thanh Hoàn vừa nhận được cửu thái phi bảo gã trước khi trời tối đến Ly cung nàng ở liền vội vàng chạy tới, kết quả là vừa vào phòng liền giật nảy mình.
Trên sàn nhà Ly cung chất đầy hoa phục, có một số không biết làm bằng vật liệu gì mà hơi phát sáng, hiện tại chúng bất hạnh bị rải ra như hàng vỉa hè, Chu Khả Tình và Thích Tuyết Vận đứng kế bên.
“Tỷ… tỷ bắt đầu buôn quần áo từ khi nào vậy?”
“Tướng gia.” Cẩm Dương vương phi bụng to uốn gối hành lễ.
Nhiễm Thanh Hoàn vội lui nửa bước tránh đi, cúi đầu tỏ vẻ không dám nhận lễ.
“Vương gia nói chuyến này không thể có sai sót, thái phi liền đích thân tìm trang phục thích hợp trong hậu cung đến, cũng tiện giúp tướng gia chuẩn bị chu đáo hơn…” Thích Tuyết Vận dè dặt nhìn Nhiễm Thanh Hoàn một cái, vội vàng cúi đầu, gia giáo từ nhỏ khiến nàng xấu hổ khi nhìn thẳng nam tử khác ngoài trượng phu, “Vậy thiếp thân tránh đi trước.”
“Vương phi không cần,” Chu Khả Tình kéo nàng lại, cười cười, “Người Yên Kỳ chúng ta không có nhiều quy củ thối như vậy, vả lại gã với Vương gia tình như thủ túc, dù gọi ngươi một tiếng tẩu cũng không quá, không tính là vượt quy củ. Ngươi đang có thai, một lát bản cung sẽ đưa ngươi về.”
Nhiễm Thanh Hoàn cúi người xuống, tiện tay bới bới, tay áo dài thắt lưng nhỏ tuyền một kiểu, sáng rõ hệt như trang phục diễn tuồng, gã không khỏi day ấn đường: “Ta mặc?”
“Thế nào, không đẹp à?” Chu Khả Tình thở ra một hơi dài, “Già rồi, ngay cả phẩm vị mặc y phục cũng bị người trẻ tuổi xem thường.”
“Tỷ, ta không có ý này,” Nhiễm Thanh Hoàn nhíu mày nhìn mớ quần áo nồng nặc mùi son phấn bị ném rải rác, “Không có mấy bộ cho người bình thường mặc sao?”
“Bình thường?” Chu Khả Tình nghĩ nghĩ, “Thân hình ngươi quá gầy gò, quần áo của nam tử bình thường chỉ sợ không mặc được.”
Nhiễm Thanh Hoàn bất đắc dĩ: “Ta nói là quần áo cho người tinh thần bình thường mặc – Ăn bận thế này chẳng thành gay à? Mặc ra ngoài mất mặt lắm. Cho dù là đóng cái đó… cái đó đó, dù sao cũng là ở dị quốc tha hương, nên bớt bớt một chút chứ?”
Chu Khả Tình chằm chằm nhìn gã một lúc, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Thanh Hoàn, bản cung còn tưởng rằng ngươi thật sự cái gì cũng không để ý chứ.”
Nàng bỗng nhiên đổi chủ đề khiến Nhiễm Thanh Hoàn ngớ ra.
Chu Khả Tình thong thả nói: “Giết người khắp đồng mà tâm không động, sinh ly tử biệt mà thần không dao.”
“Tỷ tỷ, ta không hiểu tỷ…”
Chu Khả Tình làm một thủ thế cắt ngang gã: “Hai năm nay Yên Kỳ liên tục gây chiến với nước láng giềng, Thanh Hoàn, ngươi biết có bao nhiêu người vì một câu một quyết định của ngươi mà cửa nát nhà tan không?”
“Tỷ, người loạn ly không bằng chó thái bình, tỷ biết…”
“Bản cung biết hiện tại đang trong thời buổi loạn lạc, chúng ta không nói chuyện khác, chỉ nói chiến sự,” Chu Khả Tình ấn Thích Tuyết Vận tay chân luống cuống ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói, “Bản cung là một nữ nhân ru rú trong thâm cung, luận kiến thức quả thật là hơi thiếu, còn phải thỉnh giáo tướng gia một câu, rốt cuộc tại sao Tây Nhung và Lĩnh Đông có thể bại nhanh như vậy, có phải do ngươi dụng binh nhập thần hay không?”
Nhiễm Thanh Hoàn hơi cúi đầu: “Thượng vị giả vô đạo, đến lúc nên vong tự vong, ta chẳng qua là đẩy thuyền theo sóng.”
“Được,” Chu Khả Tình gật đầu, “Được, xem như không kiêu không nóng. Vậy ngươi hãy nói cho bản cung biết, Hồng Châu Lữ Diên Niên mấy năm gần đây có phải cũng già cả hồ đồ, mất vương đạo? Có phải cũng có thể bị quỷ kế con con của ngươi kích, cứ thế lật úp cơ nghiệp nửa giang sơn phía bắc?”
Nhiễm Thanh Hoàn nhất thời không nói nên lời, như thể bị hắt một chậu nước lạnh vào đầu.
“Như vậy ngươi dựa vào cái gì mà thắng được ông ta?” Chu Khả Tình nhìn thẳng vào mắt gã, chậm rãi nói ra câu này.
“Ta…”
“Lữ Diên Niên không thành công thì thành nhân,” Chu Khả Tình dừng lại, “Nhưng ngươi thì sao? Lại là vì cái gì?”
Nàng nghiêng đầu, theo hướng cửa nhìn tà dương dần dần biến mất dưới tường Cẩm Dương cung rộng lớn, dung nhan xinh đẹp bị ánh tà mờ đi, “Ngươi tất nhiên hơi có thiên phú hơn người ta, bản cung nhìn thấy được, nhưng thiên phú này rốt cuộc có thể làm bao nhiêu việc? Ngươi thật sự có thể địch lại vạn người, một tay che trời hay sao?”
Nhiễm Thanh Hoàn im lặng nghe nàng nói tiếp, không dám tiếp lời nữa.
“Ngươi có lý do không thể thua? Rốt cuộc lại là vì sao mà chiến? Thanh Hoàn, ngươi có biết thiên hạ chân chính rốt cuộc ra sao không? Một bát cháo một bát cơm của bách tính đâu từng chân chính vào lòng ngươi?” Nàng nhấn từng chữ, “Ngươi có từng tự hỏi lòng mình chưa?”
Một bát cháo một bát cơm của bách tính… Tim Nhiễm Thanh Hoàn thắt lại. Lúc đại quân quét ngang Yên Kỳ, gã từng chính mắt nhìn thấy sự gian khổ của người dân, sự gian khổ vô trợ, bất đắc dĩ, vô cùng tận… Nhưng mà, lại có biện pháp gì đâu?
Thời đại này không có sức sản xuất mạnh mẽ đủ để nuôi sống họ, vì thế mọi người không ngừng nghỉ đi chinh chiến, cướp đoạt. Nhiễm Thanh Hoàn không khỏi rùng mình, nếu như trong vòng mười năm gã thực sự giúp Cửu Châu đại nhất thống như lời hứa với Phượng Cẩn, kết quả lại sẽ thế nào? Vô số người trôi giạt khắp nơi, đói rét khổ cực, sinh linh đồ thán, tiếng kêu than dậy khắp trời đất… Thống nhất như thế lại có thể kéo dài bao nhiêu năm?
Mà trong trăm năm thậm chí mấy chục năm, chẳng lẽ lại là một phen hỗn loạn như chu kỳ?
Vậy những gì gã làm hiện giờ, ngoại trừ tự gánh chồng chất các món nợ mạng người, ngắn ngủi thắng được dã tâm của thiểu số, lại là vì cái gì đây?
Cửu thái phi nhìn Nhiễm Thanh Hoàn không nói được gì, thở dài khe khẽ: “Nếu trong lòng ngươi vốn không chứa vạn dân, thì nói gì thiên hạ? Ngươi làm chẳng qua là giết chóc và hủy diệt thôi. Nhiễm Thanh Hoàn, tiếp tục như vậy, ngươi sẽ là tội nhân đệ nhất thiên cổ.”
Nàng đứng dậy kéo tay Thích Tuyết Vận: “Vương phi đang có thai, không thể đứng lâu, chúng ta cáo lỗi. Thanh Hoàn, ngươi hãy tự lo thân.”
Bóng lưng nàng hơi gầy, cung trang rườm rà lượt thượt kéo lê sau người, bị gió nhẹ thổi bay, phảng phất như thần tiên phi tử sắp phi thăng đi. Chính là bóng lưng như vậy, từng khiến Đằng tiên sinh Lan Tử Vũ tung hoành cửu quốc si mê, đến nay vẫn chưa thể thoát khỏi, mà nàng lại cam tâm tình nguyện năm qua năm thủ Cẩm Dương cung nặng nề u ám này, chỉ vì trong lòng chứa quá nhiều người và quá nhiều việc.
Nhiễm Thanh Hoàn thẫn thờ nhìn bóng lưng nàng, cho đến khi thân ảnh nữ tử ra khỏi tầm nhìn. Tà dương đã bị chiều hôm nuốt mất, bốn bề túc mục, trong vương cung vô số du hồn khuôn mặt đờ đẫn qua lại các góc mọi người không nhìn thấy, mà mỗi một góc đều bao phủ dưới bóng của tường cung.
Tướng quân, là người theo nghề đồ tể, Nhiễm Thanh Hoàn bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thực mình với đồ tể cũng chẳng khác gì nhau, chỉ là thủ đoạn gây phẫn nộ hơn, tội nghiệt nặng hơn mà thôi.
Gã im lặng quỳ xuống, nhặt từng bộ hoa y cửu thái phi bỏ lại dưới đất, nội thị thấy thế hoảng sợ tiến tới, song bị gã dùng tay ra hiệu dừng lại. Động tác của gã rất chậm, thần sắc kiêu ngạo và bất kham bị thâm tư và hoang mang thay thế.
Gã nhớ tới nguyên nhân mình ở đây, chỉ vì hoàn thành nguyện vọng của Phượng Cẩn. Thì ra bao nhiêu lâu nay mình đều chỉ là bị một người một câu ràng buộc, cả sinh mạng chật hẹp trên một mặt phẳng nhỏ, kín lòng kín mắt đều là thế cục và âm mưu, cấp công cận lợi muốn mau chóng kết thúc cuộc chiến tranh này, tầm nhìn bị hạn chế chặt chẽ.
Gã hơi cười khổ, nam nhi tự phụ có thể đội trời đạp đất, lại còn thua cả một nữ tử gầy gò nơi thâm cung.
Đã đến lúc nên nhìn kỹ thế giới vừa quen thuộc vừa xa lạ này, có lẽ là mình thật sự chưa đủ chín chắn.
Thích Tuyết Vận nghi hoặc nhìn Chu Khả Tình, vài lần ngập ngừng muốn nói.
“Vương phi muốn hỏi gì?”
“A…” Bị nhìn thấu, Thích Tuyết Vận có phần xấu hổ, nàng hơi do dự nói, “Trong lòng thiếp thân, tướng gia là một người rất tài giỏi, không gì không làm được…”
Chu Khả Tình bật cười: “Không ai có thể chân chính không gì không làm được, có lẽ gã thông minh hơn người ta một chút, nhưng chênh lệch giữa người với người, kỳ thực không hề lớn như ngươi tưởng tượng đâu.”
“Nhưng mà, mọi người đều nói, tướng gia là quân thần, là tướng tinh hạ phàm…”
“Trong mắt bản cung, gã chẳng qua là một đứa trẻ còn chưa trưởng thành thôi, miếng ngọc thô này, bản cung đang trông chờ thành tài…” Đoạn nàng dừng lại, đây là vương và triều thần xuất sắc nhất trên lịch sử Yên Kỳ, Yên Kỳ cũng đang từng bước một đi lên đỉnh cao của nó, song còn chưa đủ. Nhiễm Thanh Hoàn đối với Trịnh Việt mà nói là bất đồng, nàng đã không sống uổng phí nhiều năm qua, những người trẻ tuổi này dù cho lòng dạ thâm trầm hơn, tình cảm chôn giấu sâu hơn, dẫu sao cũng là người chưa bao giờ động tình, rất khó giấu được đôi mắt từng trải của nàng.
Cẩm Dương vương có thể khống chế đại cục, tuyệt đối có khí phách và uy nghiêm của người quân lâm thiên hạ, nhưng lòng hắn quá lạnh lùng, bên ngoài có danh nhân hậu, bên trong thiết huyết khốc lệ, hắn là minh quân, nhưng vị tất là hiền quân.
Nhiễm Thanh Hoàn là biến số duy nhất.
Chu Khả Tình liếc nhẹ vương phi mỹ lệ bên cạnh, nhưng biến số này rốt cuộc là tốt hay xấu thì chẳng ai nói chắc được, hiện giờ, chỉ có để Thừa tướng đạm mạc này thực sự từ nội tâm biết cái gì là vì nước vì dân, mới là bảo đảm lớn nhất cho giang sơn xã tắc… Huống hồ, nam nhân không biết ý thức trách nhiệm là gì, vĩnh viễn không thể xem như trưởng thành thực sự.
Vốn muốn chờ gã từ từ lớn lên, nhưng thế cục hiện giờ không chờ được nữa rồi.
Chỉ mong những lời này có thể chân chính thức tỉnh gã.
“Nhưng mà, thưa thái phi,” Thích Tuyết Vận cắn đôi môi anh đào, “Có một câu, thiếp thân không biết có nên nói hay không, mong thái phi giữ bí mật.”
“Việc gì?” Chu Khả Tình hơi ngớ ra.
“Thân mẫu của thiếp thân thuộc hệ linh nữ, có lẽ thái phi không biết, đây là bộ tộc trên tuyết sơn Bắc Thục, có thể thông u minh thần ma.”
Chu Khả Tình đứng lại, nghi hoặc nhìn nàng.
“Thiếp thân tuy rằng không có gì đặc biệt so với người thường, nhưng có thể nhìn thấy một số thứ khác,” Nàng hơi do dự, “Trên người tướng gia vẫn có quầng sáng màu lam mờ mờ, nhưng hiện tại quầng sáng này ngày càng nhạt, đã sắp không thấy rõ nữa rồi.”
“Đó là thứ gì?” Chu Khả Tình hỏi.
“Thiếp thân không biết.”
“Mất đi thì sẽ thế nào?”
Thích Tuyết Vận cúi đầu, chầm chậm lắc đầu.
Chu Khả Tình thoáng trầm ngâm: “Tạm thời đừng nói với người khác, có lẽ bản thân gã biết chuyện gì đang xảy ra.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT