Cho đến tận lúc xem xong trận đá bóng rồi ra về, Bàng Sảnh vẫn không có cơ hội nói chuyện riêng với Tạ Ích.

Cô nhớ lại ánh mắt Tạ Ích nhìn mình sau khi Tiêu Úc Tĩnh ra về, trong ánh mắt đó ẩn chứa đôi điều, hoàn toàn khác biệt cái nhìn của Tạ Ích những lúc bình thường. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau cậu đã thu lại ánh mắt đó, tiếp tục cười đùa cùng tụi bạn.

Trên đường về cùng Cố Minh Tịch, Bàng Sảnh rối rít nói với cậu những chuyện xảy ra tối hôm nay, thậm chí cô còn nói đến những điểm khác thường trong cách xử sự của Tạ Ích với mình. Cố Minh Tịch chỉ lặng im nghe chứ không lên tiếng.

“Cố Minh Tịch, anh nói xem có phải Tạ Ích cũng thích em một chút không?” Bàng Sảnh ôm mặt, hai mắt lấp lánh ánh sáng, “Hôm nay cậu ấy không nướng đồ ăn cho những bạn nữ khác mà lại nướng cho em rất nhiều. Với lại cậu ấy còn nói chuyện với em nữa.”

Cố Minh Tịch: “…”

Bàng Sảnh xấu hổ chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy, “Có phải em thể hiện rõ quá không? Tạ Ích thông minh như thế làm sao có thể không hề hay biết em có tình cảm với cậu ấy chứ? Nhưng nếu cậu ấy đã biết mà còn ân cần với em hơn trước đây nghĩa là sao?”

Cố Minh Tịch: “…”

“Cậu ấy có vẻ mất kiên nhẫn với Tiêu Úc Tĩnh, đúng là lạ thật.” Cả trái tim Bàng Sảnh đều bị Tạ Ích làm cho rối bời, càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Thấy Cố Minh Tịch không tiếp lời mình, cô liền đẩy cậu, “Này, sao anh không nói gì vậy?”

Cố Minh Tịch nhìn cô rồi hỏi: “Em còn định tỏ tình với Tạ Ích không?”

“Dĩ nhiên là có.” Bàng Sảnh hùng hồn nói, “Sắp thi cuối học kỳ rồi, em phải tranh thủ thời gian nói ra càng sớm càng tốt mới được. Nếu không tối đi ngủ không yên mất thôi!”

Cố Minh Tịch: “…”

“Anh đừng có mà cười em, Cố Minh Tịch!” Bàng Sảnh lại cúi xuống, cất giọng thỏ thẻ: “Em nghĩ là chưa chắc mình đã bị từ chối đâu.”

Thấy dáng vẻ e thẹn của cô, Cố Minh Tịch mặc dù không lên tiếng nhưng trong lòng cậu không khỏi buồn phiền.

Bàng Sảnh là người đã nói là làm, hai ngày sau là thứ hai đầu tuần, cô quyết định không kéo dài việc này nữa.

Bàng Sảnh – người đã đọc không biết bao nhiêu cuốn truyện tranh Nhật Bản là chúa hay mơ mộng, cô thích tất cả các câu chuyện về Hoàng tử và Lọ Lem. Trong truyện, nam chính cho dù có vĩ đại và hoàn hảo đến đâu cũng sẽ bị chìm đắm trong lưới tình của cô bé Lọ Lem.

Bàng Sảnh là một cô gái hoàn toàn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của những cốt truyện như vậy. Cô biết mình biết ta nhưng thỉnh thoảng cũng hay mơ mộng, và Tạ Ích chính là giấc mơ đẹp của cô. Cô gái Bàng Sảnh mười bảy tuổi quyết định đặt một dấu chấm hết cho tình yêu đơn phương kéo dài nhiều năm của mình vào thời điểm trước khi năm học lớp mười một kết thúc.

Cô không cho Cố Minh Tịch biết kế hoạch của mình. Vào lúc trở về lớp sau giờ ăn trưa, ánh mắt cô cứ dán chặt lên người Tạ Ích.

Bàng Sảnh biết giờ giấc nghỉ ngơi và học tập của Tạ Ích. Vì buổi tối hôm trước cậu không thức khuya nên buổi trưa không buồn ngủ, không bao giờ nằm lên mặt bàn chợp mắt một lúc như các học sinh khác. Trưa nào Tạ Ích cũng xuống sân đánh bóng bàn một tiếng. Bình thường các bạn bè trong đội bóng bàn sẽ đợi cậu ở sân tập nên ngày nào cậu cũng vác vợt đi xuống đó một mình.

Cửa câu lạc bộ bóng bàn là nơi ít người lai vãng, lại đang giữa trưa, quả là một địa điểm tốt để thổ lộ tình cảm.

Bàng Sảnh quan sát Tạ Ích mới nhận ra hôm nay cậu có điểm kỳ lạ. Đến giờ này đi đánh bóng bàn, Tạ Ích lấy một chai nước tăng lực ra tu ừng ực hết già nửa rồi đứng dậy ra khỏi lớp.

Bàng Sảnh liền bám theo ra ngoài.

Cô chải lại tóc mình, xem lại quần áo, nhẩm lại một lần những lời sắp nói rồi đi theo Tạ Ích với tâm trạng vừa hồi hộp vừa mong mỏi, dự định sẽ chặn cậu lại khi cậu đi hết cầu thang và tới cửa câu lạc bộ.

Nhưng lạ là Tạ Ích không lấy vợt bóng bàn, thậm chí cũng không đi xuống sân mà lại chạy lên cầu thang.

Một số học sinh đang qua lại trên hành lang, Tạ Ích hoàn toàn không phát hiện ra Bàng Sảnh đang ở đằng sau, còn cô thì vẫn bám theo cậu lên tầng bốn một cách nghi hoặc.

Góc phía Tây trong cùng của tầng bốn là phòng học của lớp 11A1, Bàng Sảnh đứng ở cầu thang, không động đậy, theo dõi Tạ Ích đứng trước cửa lớp A1 từ xa.

Cậu đứng một lúc rồi kéo một người bạn vừa ra khỏi lớp lại, chỉ tay vào bên trong, hình như là nhờ người bạn kia gọi ai đó. Bàng Sảnh nhanh chân lẻn vào một góc dễ theo dõi hơn, một suy nghĩ bỗng chốc xuất hiện trong đầu cô, suy nghĩ đó khiến trái tim vốn đang rối bời bởi Tạ Ích đột ngột trở nên sáng tỏ. Bàng Sảnh nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, thình thịch, thình thịch, thình thịch. Ngoài âm thanh đó, cô không còn nghe thấy gì nữa.

Tiêu Úc Tĩnh ra khỏi lớp, đứng trước mặt Tạ Ích.

Sáng nay có buổi lễ chào cờ nên tất cả học sinh đều phải mặc đồng phục mùa hè với áo sơ mi trắng ngắn tay với đường viền màu xanh lam ở cổ áo và tay áo cùng chiếc quần short màu xanh.

Đúng là người đẹp mặc cái gì cũng đẹp. Một bộ đồng phục năm mươi đồng mặc trên người Tạ Ích cũng mang lại hiệu quả chẳng thua gì Nike hay Adidas. Còn Tiêu Úc Tĩnh thì nhỏ nhắn, bộ quần áo rộng thùng thình khiến cô thêm phần xinh xắn đáng yêu, điềm đạm dịu dàng.

Bàng Sảnh không nghe rõ hai người nói chuyện gì, cô chỉ nhìn thấy Tiêu Úc Tĩnh muốn đi vào lớp thì bị Tạ Ích kéo tay giữ lại. Cậu ấy kéo Tiêu Úc Tĩnh đi lên sân thượng nhỏ góc trong cùng phía Tây. Bàng Sảnh cố rướn cổ ra, trông thấy Tạ Ích đứng trước mặt Tiêu Úc Tĩnh, đang nói gì đó.

Cậu ấy có vẻ rất kích động còn dùng cả động tác tay trong khi Tiêu Úc Tĩnh chỉ đứng im không động đậy. Thế rồi Tạ Ích cũng dừng lại, Tiêu Úc Tĩnh quay người định đi thì đúng lúc này Tạ Ích đứng sau giữ chặt tay cô ấy lại, kéo mạnh cô ấy vào lòng mình, cậu ôm chặt lấy Tiêu Úc Tĩnh rồi cúi xuống hôn lên môi cô ấy.

Đây là lần đầu tiên Bàng Sảnh chứng kiến người ta hôn nhau ngoài đời thật. Mặc dù cách rất xa, lại là một cảnh tượng không tiếng động nhưng cô vẫn hoàn toàn bị shock.

Từ góc độ đó cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Tiêu Úc Tĩnh, hai tay cô ấy buông thõng bên người, từ đầu đến cuối không hề đáp lại cái ôm của Tạ Ích. Về phần Tạ Ích, Bàng Sảnh nhìn chính diện thấy cậu, cậu khom người xuống, cơ thể cao lớn ôm chặt lấy Tiêu Úc Tĩnh nhỏ nhắn, vẻ mặt hết sức đau khổ, nụ hôn vừa chuyên chú vừa dài lâu.

Bỗng chốc Bàng Sảnh cảm thấy mình thực sự là một chú hề ngu xuẩn. Cô lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh, đang giờ nghỉ trưa nên rất ít người lai vãng trên tầng bốn. Các bạn học đi ra vào nhà vệ sinh cũng không hề chú ý đến cảnh tượng xảy ra trên sân thượng.

Bất giác Bàng Sảnh nhớ lại những lời mình nói với Cố Minh Tịch hai hôm trước, cô vui vẻ nói với Cố Minh Tịch là Tạ Ích tốt thế nào, lại còn cảm thấy Tạ Ích cũng có tình cảm với mình. Cô nói Tạ Ích rất mất kiên nhẫn với Tiêu Úc Tĩnh, khi cô với Tiêu Úc Tĩnh bất đồng quan điểm, Tạ Ích còn nói giúp cô khiến Tiêu Úc Tĩnh có vẻ tức giận, làm cho Bàng Sảnh thấy hơi đắc chí.

Giờ nghĩ lại cô mới thấy mình đúng là kẻ khờ chẳng biết đầu cua tai nheo gì, chỉ biết tự cho mình là đúng, sắm một vai phụ siêu buồn cười trong câu chuyện của người khác.

Cuối cùng Tạ Ích cũng buông Tiêu Úc Tĩnh ra, Bàng Sảnh áp sát lưng vào tường, mồ hôi trên người tuôn ra như suối. Cô nhìn thấy Tiêu Úc Tĩnh lùi lại hai bước, không nổi giận, không tát Tạ Ích mà chỉ giơ tay lên lau sạch môi mình.

Sắc mặt Tạ Ích thay đổi ngay tức khắc.

Tiêu Úc Tĩnh đi thẳng về lớp không hề quay lại, Tạ Ích thì đứng lẻ loi một mình trên sân thượng, rất lâu…

Cuối cùng cậu cũng định đi xuống, lúc đi qua Bàng Sảnh, không hiểu nghĩ gì mà Bàng Sảnh không trốn tránh mà đứng bất động cạnh bức tường, chỉ cần đi tới là chắc chắn Tạ Ích sẽ nhìn thấy cô. Cô không lảng tránh nhìn sang hướng khác mà vẫn trân trân nhìn Tạ Ích chằm chằm. Kể từ lúc cậu rời khỏi sân thượng, tầm mắt cô vẫn đặt lên người Tạ Ích.

Nhưng điều khiến Bàng Sảnh thất vọng là Tạ Ích chỉ chậm rãi lướt qua cô, cậu mở to đôi mắt lờ đờ, nhìn chằm chằm phía trước, không hề phát hiện ra Bàng Sảnh đứng bên cạnh.

Đến lúc này trái tim Bàng Sảnh mới trở nên buốt giá và tan vỡ. Tự nhiên cô thấy cơ thể bải hoải, dần trượt xuống theo bức tường, cuối cùng thì ngồi xổm hẳn dưới đất.

Cô nép mình trong góc nhỏ, run rẩy ôm lấy đầu gối, quần áo ướt đẫm mồ hôi, nước mắt cũng không biết đã trào ra tự bao giờ.

Không biết bao lâu sau, một âm thanh dịu dàng quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.

“Bàng Bàng.”

Bàng Sảnh ngước lên cùng đôi mắt đẫm lệ, cô nhìn thấy gương mặt đầy quan tâm của Cố Minh Tịch, cậu ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt âu lo cùng chất giọng ân cần: “Em sao thế? Đau bụng à? Sao lại ở tầng bốn? Đến tìm anh phải không?”

Bàng Sảnh đờ đẫn nhìn Cố Minh Tịch, nhìn đôi mắt sâu thẳm cùng hàng lông mày nhíu chặt lại của cậu, nhìn yết hầu cậu chuyển động theo tiếng nói, nhìn phần cơ thể trống không dưới bả vai cậu… Giọng Cố Minh Tịch dịu dàng đến mức khiến Bàng Sảnh như bước đi trên mây, cậu nói: “Bàng Bàng, em đừng khóc, có việc gì hãy nói cho anh biết đi.”

Bàng Sảnh giơ tay lau nước mắt, bất ngờ nói: “Cố Minh Tịch, chúng ta trốn học đi!”

“…” Không ngờ cô nói ra một câu bất ngờ như vậy nên Cố Minh Tịch hơi giật mình. Cậu nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của cô hồi lâu, trông Bàng Sảnh lúc này chẳng khác nào một chú cún đáng thương, nhìn cậu với đôi mắt sợ sệt. Rất lâu sau Cố Minh Tịch mới gật đầu.

“Ừ.”

Họ đi ra cổng trường, bước vào trạm xe bus gần nhất rồi lên đại một chiếc xe bus nào đó.

Hai người không mang theo cặp sách, cứ thế biến mất khỏi lớp học của mình. Trong túi quần Cố Minh Tịch có tờ một trăm đồng còn Bàng Sảnh thì có hơn mười đồng tiền lẻ. Với số tiền đó, hai người bắt đầu chuyến du lịch nho nhỏ.

Sau khi đi hết bảy, tám tuyến, Bàng Sảnh áp sát vào cửa kính xe nhìn ra ngoài, bất ngờ nói: “Cố Minh Tịch, xuống xe!”

Cậu theo cô xuống xe, mới nhận ra hai người đã đi tới công viên thiếu nhi của thành phố E.

Bàng Sảnh quen thuộc nơi này hơn Cố Minh Tịch nhiều. Sau khi cắt tay Cố Minh Tịch không trở lại nơi đây một lần nào nữa. Mười mấy năm đã qua, công viên giờ đây vắng vẻ hơn ngày xưa rất nhiều, đám trẻ muốn đi công viên trò chơi ở thành phố lân cận chứ không muốn đến công viên nhỏ này.

Công viên không cần mua vé vào cửa nên Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch đều đi bộ vào trong. Cô không nói chuyện cậu cũng không hỏi han, Cố Minh Tịch chỉ lặng lẽ đi bên cạnh Bàng Sảnh như thế.

Thứ hai công viên rất vắng khách, nhiều trò chơi đều không được hoạt động. Bàng Sảnh dãi nắng rất lâu, cuối cùng chỉ vào một trò chơi rồi nói: “Em muốn chơi trò này!”

Đây là trò chơi “tiến lên trong dòng nước chảy xiết”, là trò chơi có quy mô lớn nhất trong công viên này. Cố Minh Tịch nói: “Ok, tiền trong túi anh, em lấy đi mua vé đi, anh sẽ chờ em ở dưới này.”

Bàng Sảnh lắc đầu: “Không, em muốn anh chơi cùng em cơ!”

Cố Minh Tịch nhìn cô một lúc rồi gật đầu: “Được.”

Cậu không có tay nên lúc đầu người nhân viên còn không cho cậu chơi, Bàng Sảnh đứng cạnh mếu máo, thấy cô bé sắp khóc, người đó đành đồng ý: “Hôm nay ít người, thôi cho hai đứa vào chơi, không được đi báo cáo đâu đấy!”

Bàng Sảnh gật đầu như bổ củi, sau đó leo lên một chiếc xe cùng với Cố Minh Tịch.

Người nhân viên thắt dây an toàn rất cẩn thận cho Cố Minh Tịch, còn dặn Bàng Sảnh phải ôm lấy cậu, người đó nói làm thế sẽ an toàn hơn một chút. Chiếc xe từ từ tiến lên, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch cùng ngẩng đầu, cô ngoan ngoãn một tay nắm tay cầm, một tay ôm chặt eo cậu, còn vùi đầu lên vai Cố Minh Tịch.

Trên xe chỉ có hai người họ, sau khi lên đến vị trí cao nhất, xe bắt đầu lao xuống rồi chuyển hướng. Lực quán tính mạnh khiến Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch hết nghiêng bên trái lại nghiêng bên phải, Bàng Sảnh hò hét rất to. Cuối cùng chiếc xe cũng xuống tới sườn núi, Cố Minh Tịch đặt mạnh hai chân xuống đất, cả người Bàng Sảnh đều nhào lên người cậu. Trong tiếng thét chói tai của Bàng Sảnh, chiếc xe lao mạnh xuống núi, dòng nước mát mẻ bị xé ra bởi chiếc xe tốc độ lớn, nước hắt lên người hai đứa trẻ. Sau đó chiếc xe đi chậm lại, Bàng Sảnh bỏ tay khỏi chỗ vịn, ôm chặt eo Cố Minh Tịch bằng cả hai tay.

Cô thở phì phò phì phò, ngước lên nhìn cậu rồi hỏi: “Thích không?”

Tâm trạng đã ổn định lại, Cố Minh Tịch gật đầu: “Thích!”

Bàng Sảnh mỉm cười nói: “Bọn mình đi chơi trò khác đi.”

Sau đó hai người đi lái ô tô, cả bãi ô tô chỉ có hai khách hàng. Bàng Sảnh lái xe màu đỏ còn Cố Minh Tịch lái chiếc màu xanh, bãi xe chật chội, Cố Minh Tịch dẫm một chân xuống đất, chân phải điều chỉnh vô lăng, đuổi theo đâm vào xe Bàng Sảnh.

Bàng Sảnh cười vang trời, cứ đuổi theo Cố Minh Tịch để đâm vào xe cậu. Thế rồi Cố Minh Tịch cũng bật cười thành tiếng, cậu hét lên với Bàng Sảnh: “Bàng Bàng không được chạy! Em đừng tưởng anh không đâm được em nhé!”

Chơi đến mệt rồi Bàng Sảnh ngồi sóng vai bên Cố Minh Tịch, một người một xích đu. Cô mua một chai Fanta lạnh, rung đùi uống ừng ực mấy ngụm liền rồi lè lưỡi cho Cố Minh Tịch xem: ”Xem lưỡi em có đỏ không?”

Cố Minh Tịch cười: “Đỏ.”

Bàng Sảnh nhảy ra khỏi xích đu, đi tới trước mặt Cố Minh Tịch để chai nước gần miệng cậu: “Anh khát rồi hả? Em thấy môi anh khô lắm!”

Cố Minh Tịch lắc đầu: “Anh không khát!”

“Anh chê em uống rồi à?”

“Không.” Cố Minh Tịch bất đắc dĩ cười, miệng há ra thành hình chữ O: “Được rồi, em cho anh uống với.”

Bàng Sảnh cười khúc khích, cho cậu uống mấy hớp Fanta rồi nói: “Cho em xem lưỡi anh đi!”

Cố Minh Tịch liền lè lưỡi ra, Bàng Sảnh cười vui vẻ: “Lưỡi anh cũng đỏ!”

Mặt trời tỏa nắng chói chang nhưng hai đứa trẻ chẳng hề bận tâm và cũng không có ý định trốn dưới bóng râm của một gốc cây nào đó. Bàng Sảnh chỉ đứng sau lưng Cố Minh Tịch, đẩy xích đu cho cậu.

Hai người đều ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng vì đứng lâu dưới nắng.

Cố Minh Tịch ngước lên nhìn bầu trời, cậu không có tay để nắm dây thừng hai bên nên chiếc xích đu không thể bay lên cao. Cậu chỉ có thể từng bước tới gần bầu trời, tới gần đàn chim vừa bay đi.

Bàng Sảnh nói: “Này, anh nghĩ mọi người có đang tìm bọn mình không?”

Cố Minh Tịch trả lời: “Chắc chắn là có.”

“Liệu các cô giáo có thông báo với bố mẹ không nhỉ?”

“Cái này anh không biết.”

“Chúng mình về nhà liệu có bị ăn mắng không nhỉ?”

Cậu mỉm cười, gật đầu nói: “Chắc chắn là có.”

“Anh có sợ không?”

“Không.” Cậu hơi ngoảnh đầu lại phía sau, “Bàng Bàng, em hãy nhớ nếu mọi người hỏi, em cứ nói là anh rủ em ra ngoài chơi. Cứ nói là anh thấy áp lực quá nên muốn ra ngoài xả hơi một chút, em lo cho anh nên mới đi theo ra đây, không kịp thông báo cho giáo viên và bố mẹ. Em nhớ là phải nói như vậy đấy!”

Bàng Sảnh sững sờ nhìn cậu, từ từ dừng động tác trên tay khiến chiếc xích đu của cậu cũng dần chậm lại. Bàng Sảnh đưa hai tay ra ôm lấy cậu từ phía sau, bờ vai Cố Minh Tịch vừa rộng lớn vừa ấm áp, cô áp mặt mình vào vai cậu, mặc dù nơi đó ướt đẫm mồ hôi nhưng Bàng Sảnh chẳng bận tâm, chỉ khẽ nói: “Cố Minh Tịch, anh thật là tốt!”

Sau khi ra khỏi công viên thiếu nhi, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch cùng đi xe bus về. Khi đi tới khu vực sầm uất trung tâm thành phố, Bàng Sảnh gọi Cố Minh Tịch xuống xe.

Cô nói: “Nóng quá, tìm chỗ nào hóng điều hòa đi.”

Cô đi vào một trung tâm thương mại, lên thẳng khu vực chơi game trên tầng cao nhất, lấy hai mươi đồng trong túi Cố Minh Tịch mua xèng, bắt đầu chơi trò đánh ếch.

Trong phòng chơi game ầm ĩ đến nhức đầu, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch với hai bộ đồng phục trên người trở nên vô cùng nổi bật. Bàng Sảnh lại còn cầm búa hùng hổ đập ếch trong thùng, vừa đập vừa nói: “Ai bảo mày thò đầu ra! Chui xuống ngay! Chui xuống ngay! Vẫn dám thò ra hả! Tao gõ mày chết!...”

Chơi hai ván đã thấy chán, Bàng Sảnh liền nói với Cố Minh Tịch: “Anh thi với em đi!”

Cô chẳng cần biết cậu có chơi được hay không đã đứng ở vị trí đối diện bắt đầu thi tài với cậu. Hai tay cô cầm hai cái búa đập không thương tiếc, Cố Minh Tịch chỉ có thể kẹp búa vào chân phải đập ếch cùng cô.

Trong lúc chơi có mấy lần búa rơi ra khỏi chân cậu, cậu chỉ có thể dừng chơi rồi dùng ngón chân nhặt búa lên, Bàng Sảnh thì đứng bên cạnh cười hả hê, sau khi thắng Cố Minh Tịch hai trận liên tiếp cô mới hài lòng dừng lại.

Thấy Cố Minh Tịch không có tay mấy thanh niên nhìn cậu rất lâu bằng ánh mắt đầy tò mò. Lúc Bàng Sảnh sắp về còn có người đánh bạo tiến tới xin cô số Cố QUốC TƯờNG. Bàng Sảnh nhìn họ bằng ánh mắt thấp thoáng vẻ sợ sệt, Cố Minh Tịch đã trả lời thay cô: “Người anh em, đây là bạn gái của tôi, nể mặt tôi đi mà.”

Vậy là không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh liền đi thang máy xuống tầng một. Ở đây có rất nhiều cửa hàng mỹ phẩm, trong không khí thoang thoảng mùi thơm dễ chịu.

Bàng Sảnh đi tới trước một cửa hàng độc quyền, nhìn những món mỹ phẩm rực rỡ màu sắc trên quầy dùng thử, cô nhìn một lúc rồi giơ tay lấy một thỏi son. Cây son chỉ còn một nửa, Bàng Sảnh soi gương tô lên môi mình, sau đó bặm hai môi lại với nhau rồi quay lại hỏi Cố Minh Tịch: “Đẹp không?”

Cố Minh Tịch lắc đầu: “Đỏ đậm quá!”

Bàng Sảnh rút khăn giấy lau đi rồi chọn một cây son nhạt hơn, tô thử rồi hỏi Cố Minh Tịch: “Màu này thì sao?”

“Đẹp hơn vừa nãy.”

Bàng Sảnh lại quay đi nhìn mình trong gương, cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục của trường, rõ ràng là học sinh mà lại tô son, chẳng phù hợp chút nào, khó trách người bán hàng cứ ngồi im sơn móng tay chứ cũng chẳng buồn tiếp cô.

Bàng Sảnh nhìn giá niêm yết của thỏi son kia: “198 đồng, đắt thế!”

Đã sắp tới giờ tan học, Bàng Sảnh cùng Cố Minh Tịch đi tới công viên nhỏ cạnh trường học. Giờ tan trường cũng là thời điểm nhộn nhịp nhất ở chợ này, đám học sinh túm năm tụm ba vây quanh những gánh hàng rong, mua đủ loại đồ ăn vặt.

Bàng Sảnh móc túi quần mình, chẳng còn đồng nào, cô móc túi Cố Minh Tịch cũng chỉ còn tám đồng, Bàng Sảnh liếm môi đứng dậy ra quầy bán đồ tạp hóa mua hai cây kem socola.

“Còn dư ba đồng.” Bàng Sảnh cười khúc khích, “Vẫn đủ tiền lát nữa mua đậu phụ thối rán!”

Cô bóc vỏ que kem rồi cầm mỗi tay một cái, mình ăn một miếng rồi cho Cố Minh Tịch ăn một miếng. Cố Minh Tịch hôm nay rất nghe lời, trước đây cậu không thích để cô đút kem cho mình bởi vì ăn như thế khóe miệng rất dễ bị dính kem lên.

Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế đá, cách không xa những tiếng ồn ào huyên náo, và cả những người cao tuổi ăn tối sớm đi bộ thể dục trong công viên.

Mặt trời đã lặn nên không còn nóng nực như buổi chiều, ăn vào miệng miếng kem vừa ngọt vừa lạnh khiến Bàng Sảnh run người.

“Wow, đã quá!” Nhìn vỏ cây kem ở phần dưới cùng chưa bị xé hết có hình hai đứa trẻ đang hôn nhau, Bàng Sảnh không khỏi nhớ lại cảnh tượng vừa chứng kiến lúc trưa, bất ngờ cô hỏi người ngồi cạnh: “Cố Minh Tịch, anh được ai hôn bao giờ chưa?”

Miếng kem cuối cùng vừa được Bàng Sảnh đút vào miệng Cố Minh Tịch suýt nữa làm cậu bị sặc. Cố Minh Tịch ho khù khụ,  Bàng Sảnh vỗ lưng cho cậu. Cố Minh Tịch ngước lên nhìn cô với khóe môi dính một ít socola.

Bàng Sảnh hỏi lại lần nữa: “Anh được ai hôn bao giờ chưa?” Rồi cô tự trả lời câu hỏi của mình: “Chắc là chưa rồi, anh còn chưa yêu đương mà.”

Hai má Cố Minh Tịch đỏ hây hây, cậu hỏi: “Chẳng lẽ em từng có?”

Bàng Sảnh lắc đầu: “Không, đến giờ vẫn chưa có.”

Cố Minh Tịch quay đi, cậu cảm nhận được có thứ gì đó đang bám trên mép mình, cảm giác dính dính rất khó chịu, liền nghiêng mặt muốn dùng vai lau sạch vật đó.

Thấy thế Bàng Sảnh liền vội vàng ăn hết cây kem của mình rồi nói: “Đừng lau, sẽ làm bẩn áo đó!”

Cô móc hết cả túi quần mình và Cố Minh Tịch nhưng không tìm thấy mẩu khăn giấy nào, bèn quyết định dùng tay lau sạch socola bên mép cậu.

Vừa lau Bàng Sảnh vừa hỏi: “Cố Minh Tịch, anh nghĩ hôn môi sẽ có cảm giác gì?”

“…” Cố Minh Tịch ngước lên nhìn cô, ánh mắt đen láy như sao trên bầu trời đêm. Cậu liếm khóe môi mình, không đáp.

Bàng Sảnh tiếp tục nói: “Có phải là rất… rất ngọt ngào không…”

Còn chưa nói hết câu, cậu nam sinh trước mắt đã nghiêng người về phía cô, đầu cô nghiêng nghiêng, hai mắt nhắm hờ, một đôi môi khác đã chạm lên môi cô.

Đó là một nụ hôn hơi dính, hơi khô, hơi mềm mại, và cả đôi chút ngọt ngào.

Chỉ là một sự va chạm nhỏ, không có thâm nhập sâu hơn, cậu chỉ lướt qua một khoảnh khắc rồi lập tức ngồi thẳng dậy.

“Đại khái hôn môi là như vậy, chẳng có gì đặc biệt hết!” Cố Minh Tịch cố gắng kiềm chế những xao động trong lòng, bình thản nói hết câu. Thế nhưng cô gái bên cạnh cậu rõ ràng đã không còn được như bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play