Cố Minh Tịch lại khoe mẽ!

Bàng Sảnh tức lộn ruột, chỉ hận không thể ném khay đựng cơm trả cho cậu nhưng cuối cùng cô vẫn phải nhẫn nhịn, chỉ nói: “Cố Minh Tịch, anh khen em hai câu thì chết người à?”

Cố Minh Tịch không hiểu Bàng Sảnh có điểm gì đáng khen, cậu chớp mắt rồi nói: “Thi khảo sát chưa nói lên được điều gì, phải dựa vào thành tích thi giữa kỳ mới được. Bàng Bàng, em phải cố gắng vào top 150 của khối, như vậy mới có cơ hội thi đỗ đại học top 1.”

Thực tế là lúc này Bàng Sảnh vẫn chưa có bất kỳ một ý niệm nào về kỳ thi đại học. Không giống Cố Minh Tịch được Cố Quốc Tường chỉ bảo, Bàng Sảnh chỉ biết đại học chính quy và trường dạy nghề có sự khác biệt rất lớn. Nhất Trung không phải trường cấp ba hàng đầu, trong đợt thi đại học diễn ra trước kỳ nghỉ hè, lớp mười hai có tổng cộng chín lớp với khoảng 440 học sinh, chỉ có hơn 120 người thi đỗ đại học top 1 và đa phần đó đều là học sinh của hai lớp chọn ban Tự nhiên và Xã hội, khoảng 150 người đỗ đại học top 2, đỗ đại học top 3 có khoảng hơn 70 người, số còn lại chỉ có thể học trường nghề, thậm chí cá biệt còn có người điểm quá thấp còn không đỗ nổi trường nghề.

Đối với Bàng Sảnh tất cả những người thi đỗ đại học chính quy đều rất vô cùng giỏi giang. Top 150 của khối… cô thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ tới.

Cô cùng Cố Minh Tịch vào nhà ăn lấy cơm, ăn xong Bàng Sảnh lại cầm hai khay cơm ra bồn nước rửa sạch. Xong xuôi đâu đấy hai người cùng đi về phía khu giảng đường. Bước qua cửa chính, cô liếc mắt nhìn cầu thang bên trái rồi nói: “Em mang giúp anh lên tầng bốn nhé?”

“Không cần đâu, anh tự cầm được.” Cố Minh Tịch nhoẻn miệng cười với Bàng Sảnh rồi nhún khẽ bả vai bên phải, ý bảo Bàng Sảnh để khay cơm lên đó.

Bàng Sảnh không khỏi thấy hơi buồn. Suốt một ngày dài chỉ có lúc ăn cơm trưa cô mới được ngồi cùng với Cố Minh Tịch, lúc nào cô cũng liến thoắng nói hết chuyện này đến chuyện nọ, còn cậu chỉ mỉm cười lắng nghe. Sau giờ ăn cơm, mỗi người lại trở về lớp của mình, đến tận giờ tan học cũng chẳng có cơ hội gặp mặt lần nữa.

Bàng Sảnh thực sự rất không quen khi không được ai giảng bài trong giờ tự học.

Cố Minh Tịch nhìn cô rồi hỏi: “Chiều nay em có tập bóng bàn không?”

Bàng Sảnh lắc đầu: “Không.”

Cố Minh Tịch nói: “Vậy tan học chúng ta đi chợ một lát nhé, anh mời em một bữa ăn xong rồi về.”

Bàng Sảnh ngẩng lên nhìn cậu bằng ánh mắt thoáng ngạc nhiên, chỉ một lát đã cười híp cả mặt, nói: “Ok.”

Cuộc sống của lớp mười một được bắt đầu như thế. Cố Minh Tịch học lớp chọn – nơi tập hợp các giáo viên tốt nhất cũng như các học sinh xuất sắc nhất của khối. Thực sự khó có thể tưởng tượng áp lực học hành của các học sinh trong lớp này lớn đến mức nào. Sau một ngày viết bài, Cố Minh Tịch ngày nào cũng thấy ngón chân đau nhức, lưng mỏi đến nỗi không sao đứng thẳng được. Cậu bất giác nghĩ nếu Bàng Sảnh còn học lớp này, có lẽ cô ngày càng buồn chán mất.

Tiêu Úc Tĩnh ngồi cạnh cậu trên vị trí của Bàng Sảnh trước đây. Tiêu Úc Tĩnh không nói nhiều, dành phần lớn thời gian vào đọc sách và làm bài, thỉnh thoảng rảnh rỗi cô thường đặt hai tay lên mặt bàn ngẩn người hồi lâu hoặc chớp mắt một lát.

Trước những vấn đề bất tiện Cố Minh Tịch gặp phải hàng ngày, cô chỉ nói một câu ngắn gọn: “Cậu cần giúp gì thì nói với tớ. Nếu cậu không nói, tớ sẽ mặc định coi là cậu rất ổn.”

Sau đó cô ấy cũng thực hiện theo tinh thần câu nói này. Những lúc Cố Minh Tịch mở lời nhờ giúp đỡ, cô chẳng hề phân bua sẽ giúp đỡ ngay. Còn nếu cậu hí hoáy tự hành động một mình, Tiêu Úc Tĩnh sẽ coi như không nhìn thấy.

Còn với Bàng Sảnh, cuộc sống ở lớp 11A7 gần như thần tiên.

Trong lớp không có học sinh nào đặc biệt nổi tiếng, không còn là học sinh chậm tiến nên áp lực tâm lý với Bàng Sảnh cũng vơi đi rất nhiều. Ngay cả một người chểnh mảng như Tạ Ích mà cũng có thể nằm trong top 5 của lớp. Lớp 11A7 quy tụ những học sinh đến từ nhiều lớp mười khác nhau nên đầu năm học việc chia bè chia phái là khó tránh khỏi, thế nhưng chỉ sau một tháng mọi người đã tương đối hòa đồng. Bên cạnh đó trong lớp còn có Tạ Ích, quả là cây gậy Như Ý có thể kết nối cả nam lẫn nữ.

Tạ Ích gần như là người tiên phong ở lớp. Dưới sự lôi kéo của cậu, các bạn lúc đầu nói không với môn bóng bàn giờ đây cũng bắt đầu mua vợt về tập. Tạ Ích vô cùng đam mê thể thao nên khi đội tuyển bóng đá nam của Trung Quốc lọt sâu vào top mười của World Cup năm 2002, cậu theo dõi sát sao không bỏ một trận đấu nào, ngày nào ở lớp cũng bàn tán mãi về chủ đề này với một vài bạn nam khác.

Một trận đấu quan trọng được diễn ra trong đợt nghỉ lễ Quốc khánh, Tạ Ích mời mọi người đến nhà mình xem đá bóng, thậm chí một vài bạn nữ cũng đòi đi cùng. Mặc dù không hiểu về bóng đá nhưng Bàng Sảnh lại vô cùng tò mò đối với căn nhà của Tạ Ích nên lôi kéo Trịnh Xảo Xảo bạo dạn đòi đi cùng, tất nhiên Tạ Ích không từ chối cô.

Hôm đó là ngày nghỉ cuối cùng của dịp lễ, học sinh lớp mười một phải đi học sớm. Sau khi tan học, mọi người nháo nhác trở về, Bàng Sảnh vui vẻ nói chuyện cùng Trịnh Xảo Xảo thì bất ngờ Xảo Xảo nói: “Này Cua, Cố Minh Tịch kìa!”

Bàng Sảnh quay lại thì thấy Cố Minh Tịch đang đeo cặp sách đứng trong góc ngoài lớp học. Cô bèn nói với Trịnh Xảo Xảo: “Cậu chờ tớ ở nhà xe nhé, tớ sẽ xuống nhanh thôi.”

Cố Minh Tịch nhìn thấy một tốp học sinh lớp 11A7 đang túm tụm đi xuống dưới, nhiều người đi qua còn quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò. Bàng Sảnh đi về phía cậu, gương mặt bừng sáng đầy phấn khích, liền hỏi: “Cố Minh Tịch, anh tìm em hả?”

“Lớp em chuẩn bị đi đâu vậy?” Cậu đã nhận ra điều gì đó, “Rủ nhau đi chơi à?”

“Không, lớp em đến nhà Tạ Ích xem đá bóng.” Bàng Sảnh nói: “Em từng kể với anh rồi đó, cậu ấy ở biệt thự, có phòng khách rất rộng, tivi to xem bóng đá mới đã.”

Cố Minh Tịch chau mày: “Em thích xem đá bóng từ bao giờ vậy?”

“Em…” Bàng Sảnh đỏ mặt, nói thật khẽ, “Em chỉ đến góp vui thôi.”

Lúc này Tạ Ích mới đi ra cùng một đám con trai, thấy Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh liền cười hỏi: “Cố Minh Tịch, tối nay Cua sẽ qua nhà tớ xem đá bóng. Cậu có đi cùng không?”

Cố Minh Tịch lắc đầu: “Không, nhà tớ xa lắm, về muộn không tiện.”

Tạ Ích cười rồi vẫy tay: “Vậy tớ về trước đây.”

Bàng Sảnh cứ nhìn mãi theo bóng dáng xa dần của cậu ấy. Cố Minh Tịch im lặng một lúc rồi hỏi: “Thế buổi tối em đi về kiểu gì? Xem hết trận đấu cũng phải mười giờ.”

Bàng Sảnh quay sang nói: “Đạp xe về thôi. Nhà Tạ Ích cũng gần nhà em mà, với lại có mấy bạn nam tiện đường nói là sẽ đưa con gái về trước.”

Cố Minh Tịch cụp mắt xuống, khẽ nói: “Con gái ở nhà con trai khuya quá không an toàn đâu.”

Bàng Sảnh nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ: “Trước đây ngày nào em chẳng ở phòng anh đến tận khuya mới về?”

Cậu không thể phủ nhận.

Bàng Sảnh nói: “Thôi em phải đi xuống đây, anh tìm em có việc gì không?”

“Không.” Ánh mắt Cố Minh Tịch nhìn cô có gì đó rất khó đoán. Đáng lẽ cậu có chuyện muốn nói với cô nhưng bây giờ thì không định nói nữa.

Tối hôm nay là lần đầu tiên Bàng Sảnh tới nhà Tạ Ích, đó là một căn biệt thự rộng lớn được xây biệt lập, quả thực có thể hình dung bằng bốn chữ “xa hoa tráng lệ”. Bố mẹ Tạ Ích rất hiếu khách, tự tay chuẩn bị bữa tối vô cùng phong phú cho hơn hai mươi đứa trẻ. Bàng Sảnh nhìn thấy hai chú chó Tạ Ích nuôi, cả hai con đều lông vàng. Lúc Tạ Ích ngồi trên sofa xem đá bóng, hai chú chó ngoan ngoãn phủ phục bên chân cậu.

Xem bóng đá đông người thực sự rất náo nhiệt, cho dù Bàng Sảnh chẳng hiểu gì nhưng vẫn bị lòng nhiệt thành của lũ con trai ngồi cạnh cuốn hút. Tivi nhà Tạ Ích rất lớn, khi bình luận viên nhắc đến Hác Hải Đông, Bàng Sảnh liền nói với Tạ Ích: “Tớ biết Hác Hải Đông, đó là tiền đạo giỏi nhất của đội Trung Quốc.”

Tạ Ích mỉm cười nhìn cô và nói: “Ồ, Cua này, thì ra cậu cũng biết một chút đó.”

Lời ngợi khen thể hiện trong giọng nói của cậu khiến Bàng Sảnh vui như mở cờ trong bụng.

Xem hết trận đấu Bàng Sảnh và Trịnh Xảo Xảo đạp xe về nhà, còn có hai cậu con trai đi cùng. Lúc về đến tận nhà đã là mười một giờ, Bàng Thủy Sinh vẫn chưa ngủ, thấy con gái vào nhà anh liền nói: “Con gái con đứa về muộn thế này thật chẳng ra làm sao. Con mau gọi điện cho Cố Minh Tịch đi, nó nhắn lúc nào con về thì gọi cho nó đấy.”

Bàng Sảnh nhăn nhó, “Tại sao con phải gọi cho anh ấy, đã là mấy giờ rồi, bố mẹ anh ấy ngủ rồi cũng nên.”

Bàng Thủy Sinh nghĩ thấy cũng đúng bèn nói: “Thế thì mau đi rửa ráy rồi ngủ sớm đi. Sáng sớm mai gọi điện cho nó.”

Kết quả sáng hôm sau Bàng Thủy Sinh quên bẵng chuyện này, thế nhưng chuông điện thoại đã reo trước.

Anh ra nghe máy, người gọi là Cố Minh Tịch.

“Chú ơi tối qua Bàng Sảnh có về nhà không ạ?”

Bàng Thủy Sinh có phần áy náy: “Có về, mãi mười một giờ hơn mới về nên không gọi cho cháu nữa.”

Vẻ uể oải thấp thoáng trong giọng nói của Cố Minh Tịch rồi lại trở nên nhẹ nhõm: “Ồ không sao ạ, cháu chỉ gọi điện hỏi vậy thôi.”

Cố Minh Tịch cúp máy rồi lặng lẽ vào nhà tắm rửa mặt mũi.

Lý Hàm chuẩn bị bữa sáng cho con trai trong bếp. Còn Cố Quốc Tường, lại một đêm nữa anh không về nhà.

Trong lúc ăn sáng, Cố Minh Tịch nói với Lý Hàm: “Mẹ gọi điện cho bố đi ạ.”

Lý Hàm cất giọng lạnh nhạt, “Gọi làm gì? Đã nói đến thế rồi sao phải tự rước bực bội vào thân?”

Cố Minh Tịch: “Nhưng mà…”

“Minh Tịch, con không cần nói gì cả.” Lý Hàm nhìn con trai rồi vươn tay xoa đầu cậu: “Mẹ đã quyết định rồi, mẹ cũng không muốn con phải khổ như vậy nữa.”

Cố Minh Tịch cúi xuống, khẽ thở dài.

Khi làn gió thu thổi tới cũng là lúc bắt đầu cuộc kỳ giữa học kỳ. Điểm số của Bàng Sảnh giảm sút rất nhiều, chỉ xếp hạng ba mươi tám ở lớp.

Cô ngồi cùng Cố Minh Tịch trên ghế đá ngoài công viên, Cố Minh Tịch yêu cầu cô lấy hết bài thi ra cho cậu xem. Cậu nghiêng người đặt cả hai chân lên ghế, ngón chân giở từng trang giấy thi của Bàng Sảnh.

Cậu thực sự hiểu Bàng Sảnh quá rõ. Cô là điển hình của kiểu học sinh chỉ có thể học tốt dưới áp lực lớn và có người đốc thúc. Ba năm cấp hai ngày nào cô cũng sang nhà Cố Minh Tịch học bài nên thành tích luôn ổn định, thậm chí ngày càng tiến bộ. Cuối lớp tám để được đi Thượng Hải xem triển lãm truyện tranh, Bàng Sảnh lao vào học như điên, thậm chí còn vào top 10 ở lớp. Tốt nghiệp lớp chín để xin bố chuyển nhà, được tiếp tục làm hàng xóm với Cố Minh Tịch, cô cũng dốc sức học và thi đỗ cấp ba trọng điểm.

Mặc dù lớp mười cô thuộc nhóm những người đứng cuối lớp nhưng vẫn có thành tích ổn định dưới sự giám sát của Cố Minh Tịch. Vậy mà lớp mười một mới qua được nửa học kỳ, không bị ai quản lý, Bàng Sảnh lại giẫm lên vết xe đổ. Mặt mũi Cố Minh Tịch ngày càng nhăn nhó khi xem bài thi của Bàng Sảnh.

Thế nhưng Bàng Sảnh lại thấy chẳng có gì nghiêm trọng, cô thấy tương đối hài lòng với bản thân vì không phải là người đội sổ ở lớp. Còn Cố Minh Tịch, cậu tất nhiên không nghĩ như vậy, cậu đã quá hiểu Bàng Sảnh nên chỉ cần xem qua những bài cô làm sai là biết ngay cô đang yếu kém ở đâu, phần nào cô học không hiểu, phần nào mới hiểu nửa vời, tiếng Anh có thuộc bài hay chỉ đoán mò… cậu đều biết hết.

Cậu nói với Bàng Sảnh bằng giọng điệu có phần nghiêm khắc: “Bắt đầu từ tháng sau anh sẽ bắt đầu bù lại kiến thức cho em.”

Bàng Sảnh nhìn cậu một cách khó hiểu: “Bù kiểu gì?”

Cố Minh Tịch lườm cô: “Học bù thôi.”

Đầu tháng mười hai, hai người công nhân trẻ sống ở căn nhà số 502 đối diện nhà Bàng Sảnh dọn đi. Họ là công nhân mới được công ty kim khí tuyển dụng, dọn vào nhà số 502 từ đợt Tết âm lịch, sống ở đây đã được gần một năm, sáng nào cũng đi đến nhà máy trên cùng một chuyến xe bus với Kim Ái Hoa. Nghe nói vì họ làm việc khá tốt nên được công ty cho chuyển sang ở khu nhà mới gần nhà máy.

Bàng Sảnh hỏi bố vậy ai sẽ đến ở nhà số 502. Bàng Thủy Sinh chớp mắt với con gái rồi đáp: “Đến lúc đấy con sẽ biết.”

Một tuần sau có người dọn đến nhà đối diện. Vào một ngày cuối tuần, Bàng Sảnh đang ngủ nướng thì nghe thấy tiếng chuyển đồ đạc từ nhà hàng xóm, còn có tiếng đàn ông nói chuyện ồn ào.

Cô khoác thêm một chiếc áo khoác dày rồi ra mở cửa, trộm nhìn sang nhà đối diện. Cửa nhà số 502 đang mở, mấy người đàn ông trông có vẻ là công nhân đang dọn đồ vào nhà thì bất ngờ có người đi từ sau cánh cửa ra, nhìn thấy người đó, Bàng Sảnh suýt chút nữa ngất xỉu vì kinh ngạc.

“Bàng Bàng, em dậy muộn thế!” Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo lông, hai tay áo phồng to buông thõng bên người, tựa lên khung cửa mỉm cười với Bàng Sảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play