Giấy báo trúng tuyển của các khối năng khiếu loại một dần được phát đi vào giữa tháng bảy. Ngày nào Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh cũng ở nhà, cuối cùng cũng chờ được anh bưu tá. Tối hôm nhận được giấy báo trúng tuyển, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch mời Bàng Thủy Sinh và Kim Ái Hoa tới nhà hàng tổ chức một bữa tiệc linh đình xem như chúc mừng. Ăn được một nửa, Bàng Thủy Sinh nói: “Sảnh Sảnh, Minh Tịch, hai con đều nhận được giấy báo rồi, tháng chín phải tới Thượng Hải nhập học rồi. Vì vậy tính xem có nên tranh thủ thời gian nghỉ hè này đi đăng ký kết hôn không. Còn về đám cưới có thể tổ chức vào dịp Quốc khánh hoặc tết nguyên đán năm sau, tuỳ ý các con.” Cố Minh Tịch liếc mắt nhìn Bàng Sảnh, đôi môi anh thầm hé mở, trước đây Bàng Sảnh thường lấy chuyện đăng ký kết hôn ra đùa giỡn song lần nào cũng nói phải đợi thi xong mới được. Bây giờ việc học hành của họ đã được giải quyết, anh nghĩ có lẽ Bàng Sảnh sẽ đồng ý thôi. Không ngờ Bàng Sảnh vừa gặm chân gà vừa thờ ơ nói: “Dù sao cũng phải đi học, lại không vội sinh con, chuyện đăng ký cứ để tính sau ạ.” Cố Minh Tịch thoáng sửng sốt, Bàng Thuỷ Sinh cũng không khỏi ngỡ ngàng. Thực ra ông muốn hai đứa trẻ đi đăng ký để thêm tên Cố Minh Tịch vào giấy chứng nhận quyền sử dụng đất nên thực sự không ngờ Bàng Sảnh lại chặn họng mình như vậy. Bàng Thủy Sinh thoáng ngượng ngùng, dù sao ông cũng là bố vợ nên chỉ biết nói với Cố Minh Tịch: “Cũng đúng, nếu đi học thì không thể sinh con. Nếu không gấp gáp thì hai đứa tự tính toán xem thế nào, bố mẹ không giục giã.” Kim Ái Hoa hỏi Bàng Sảnh: “Học nghiên cứu sinh không được sinh con à? Con 27 rồi, đến lúc tốt nghiệp thì cũng 30.” “Không được ạ.” Bàng Sảnh nói dối, “Mẹ, có thai mà đi học thì còn ra thể thống gì nữa.” Kim Ái Hoa nghĩ thấy cũng đúng nên không nói thêm gì nữa. Buổi tối về nhà, đợi Bàng Sảnh tắm rửa xong xuôi trèo lên giường, Cố Minh Tịch quyết định bàn bạc với cô. Anh cười nói: “Bàng Bàng, bọn mình sẽ ở bên nhau vào ngày sinh nhật tháng sau nhé?” “Hả?” Bàng Sảnh cầm điện thoại xem lịch: “Cách nhau tận mười ngày, tại sao lại phải ở bên nhau?” “Thì ở bên nhau hôm sinh nhật em là được rồi.” Anh cũng ghé sang nhìn lịch trong điện thoại cô, “Ngày 13 là chủ nhật đầu tiên, lại là ngày 26/6 lịch âm, có vẻ được đấy, tụi mình đăng ký nha.” “…” Bàng Sảnh lặng lẽ vuốt màn hình để xem lịch của các tháng tiếp theo. Xem đến lịch của tháng 8 năm 2013 cô mới chìa màn hình tới trước mặt Cố Minh Tịch: “Nhìn thấy chưa, ngày 13 tháng 8 năm sau là sinh nhật em, rơi đúng vào ngày thất tịch!” Cố Minh Tịch ngơ ngác nhìn cô. Bàng Sảnh cười tươi làm đôi mắt cong cong: “Hiếm lắm đấy nhé! Lần gần đây nhất sinh nhật hai bọn mình trùng nhau vào năm em chín tuổi! Cố Minh Tịch, chúng ta sẽ đăng ký vào ngày 13 tháng 8 năm sau nhé?” Khoé môi Cố Minh Tịch trề xuống, “Chính em nói chỉ cần nhận được giấy báo là đi đăng ký ngay.” Mắt Bàng Sảnh xoay tròn: “Hả… Em nói vậy á?” “Ừ.” Anh trả lời rất nghiêm túc. Bàng Sảnh mím chặt môi lại, cô quỳ xuống giường, bất ngờ chìa tay ôm lấy mặt Cố Minh Tịch, véo phần thịt phúng phính ở má anh lên. Cố Minh Tịch không thể trốn tránh, chỉ đành mở to mắt nhìn Bàng Sảnh. Bàng Sảnh véo má anh, hung hăng nói: “Cố Minh Tịch, sao mà anh ngốc thế chứ!” Đề tài này đã rơi vào bế tắc như vậy! Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, Cố Minh Tịch bắt đầu chuẩn bị đồ dùng học tập mới. Còn về việc viết lách, anh phải chốt xong với Khương Kỳ về cốt truyện cuối cùng, ngoài ra còn phải tra cứu rất nhiều tài liệu. Mùa hè ở thành phố E vừa nóng nực vừa khô hanh, Bàng Sảnh cũng lười chẳng muốn ra đường, hai người đã vất vả suốt nửa năm qua, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi cho thoả trong hai tháng này. Ngày nào Bàng Sảnh cũng ở nhà cùng Cố Minh Tịch hóng gió điều hoà, anh làm việc thì cô lên mạng, xem phim, chơi game. Sáng hai người đi chợ mua đồ ăn, ăn tối xong thì ra ngoài dạo bộ, chiều anh tập trung vẽ tranh còn cô thì ngủ trưa cho thoả thích, ngày nào cũng qua đi như vậy mà chẳng thấy buồn tẻ chút nào. Một ngày cuối tháng bảy, Tưởng Chi Nhã gọi điện cho Bàng Sảnh nói một ca sĩ Đài Loan tổ chức liveshow, đài truyền hình thành phố là đơn vị cộng tác nên cô ấy có một số vé mời, hỏi Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch có muốn đi xem không? Bàng Sảnh hỏi qua ý kiến Cố Minh Tịch, hai người đang rảnh rỗi nên cảm ơn cô bạn rồi cầm vé về. Chớp mắt đã tới ngày diễn ra liveshow. Thời tiết buổi tối vẫn nóng nực như thường, Bàng Sảnh buộc tóc gọn thành một đuôi ngựa thật cao, mặc áo phông rộng thùng thình, quần lửng jean, đi dép lê định đi cùng Cố Minh Tịch ra sân vận động. Thế nhưng Cố Minh Tịch lại ăn mặc khác hẳn, anh mặc áo sơmi màu vàng nhạt với quần jean dài chứ không phải một chiếc quần lửng bãi biển hay kiểu dáng thoải mái thường mặc khi đi chợ hoặc dạo phố. Trước khi ra khỏi nhà anh còn ngồi trên ghế cao trong nhà vệ sinh soi gương, cầm lược với lên tận trên đầu chải chuốt rất cẩn thận. Bàng Sảnh nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên, hỏi: “Anh sợ tí nữa gặp Tưởng Chi Nhã à? Sao phải ăn mặc bảnh bao như thế làm gì?” Cố Minh Tịch nhìn áo quần trên người Bàng Sảnh, không đáp mà hỏi: “Em có định chuyển sang mặc váy không?” Cô nói: “Thôi khỏi, phiền lắm.” Người tổ chức liveshow là một ca sĩ không nổi tiếng cho lắm, chuyên hát tình ca. Bàng Sảnh cầm một lon coca lạnh, chụm đầu uống cùng Cố Minh Tịch, tập trung nghe hát. Điểm duy nhất cô không thích là sân vận động quá nóng bức không thua gì một chiếc lồng hấp khổng lồ. Bàng Sảnh mướt mát mồ hôi thầm nghĩ chẳng khác nào bánh bao. Khi cô ca sĩ quá sung bắt đầu hát một khúc tình ca kinh điển của mình, khán đài chỗ Bàng Sảnh tự dưng xôn xao hẳn lên. Cô tò mò nhìn theo hướng của mọi người mới biết hoá ra một anh chàng ngồi dưới họ ba hàng ghế góc bên trái đang cầu hôn với bạn gái. Trong thính phòng khá tối, ánh đèn biểu diễn không ngừng chiếu rọi, gần như tất cả mọi người đều đứng dậy rướn cổ về phía đó. Những người ngồi gần đã tự động vây quanh cặp nhân vật chính, chàng trai quỳ một chân xuống, trên tay cầm một hộp trang sức là một chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng. Bàng Sảnh phấn khích đập nhẹ vào thắt lưng Cố Minh Tịch: “Ôi, cầu hôn kìa!” Cố Minh Tịch: “…” Cô gái kia vừa bất ngờ vừa xấu hổ, một tay che miệng trông như đang khóc. Không biết ai là người khởi xướng, mọi người vây xem bắt đầu hò reo: “Lấy người ta đi! Lấy người ta đi! Lấy người ta đi!” Bàng Sảnh cũng hoà nhịp reo vang, còn huýt sáo một cách rất phấn khích, sau đó cô còn vỗ tay rào rào làm Cố Minh Tịch chỉ biết nhìn với đôi môi run rẩy, có chút mất bình tĩnh. Cô gái được cầu hôn mếu máo giây lát, anh chàng quỳ dưới đất nói ra những lời hứa hẹn, ca sĩ trong thính phòng vẫn ngân vang khúc hát, bài tình ca đằm thắm khiến cảnh tượng đó rất đỗi tình cảm. Xung quanh ồn ào khiến Bàng Sảnh không nghe rõ người con trai nói gì, chỉ thấy cô gái khóc rưng rức rồi gật đầu, những người quanh đó vỗ tay rợp trời. Bàng Sảnh vui vẻ lắc lư cây đèn huỳnh quanh, Cố Minh Tịch thì im lặng, trông như bị giật mình. Chàng trai nắm tay cô gái đeo nhẫn vào ngón tay cho cô nàng, cuối cùng anh ta đứng dậy, ôm chầm cô gái vào lòng mình. Màn cầu hôn hoàn mỹ kết thúc, các khán giả hiếu động dần bình tĩnh lại, tiếp tục thưởng thức buổi liveshow. Cặp đôi kia dính chặt vào nhau, nhìn bóng hình họ, Bàng Sảnh thầm than một câu trong lòng: Tất cả những người yêu nhau trên thế giới sẽ về cùng một mái nhà. Sau khi bình tĩnh lại, Bàng Sảnh thì thào nói chuyện với Cố Minh Tịch: “Thực ra em thấy màn cầu hôn như vừa nãy ngố ơi là ngố, bị người ta nhìn như khỉ trong rạp xiếc ấy. Nếu người con gái đồng ý thì không nói làm gì, chẳng may người ta từ chối thì đúng là quá không nể mặt chàng trai.” Cố Minh Tịch nhướng mày hỏi: “Em không thấy cảnh tượng đó siêu lãng mạn à?” “Lãng mạn gì chứ, chỉ bày trò thôi.” Bàng Sảnh nói, “Tuy em không quen họ, cũng thấy cuộc ồn ào ban nãy khá thú vị nhưng cứ thấy chàng trai kia hơi bốc đồng. Nếu em là cô gái yêu chàng trai đó thì em cũng phải suy nghĩ kỹ lại.” Mồ hôi lạnh rịn trên trán Cố Minh Tịch. Anh nói: “Bàng Bàng, em lấy điện thoại trong túi quần anh ra đây được không?” “Để làm gì?” “Anh… Anh muốn gọi điện thoại.” Cô vâng lời cầm điện thoại của anh trên tay rồi hỏi: “Anh gọi cho ai để em bấm số?” Anh lắp bắp nói: “Uông… Tùng.” “Uông Tùng? Anh tìm Uông Tùng làm gì?” Bàng Sảnh bắt đầu tìm số điện thoại của Uông Tùng. Đúng lúc này, tiếng nhạc dạo của một ca khúc vang lên trong thính phòng. Sắc mặt Cố Minh Tịch lập tức trở nên rất khó coi. Đó là bài hát Bàng Sảnh chưa nghe bao giờ, tiếng hát của cô ca sĩ uyển chuyển như dải lụa. Dần dần, Bàng Sảnh bị những ca từ đó thu hút. “… Hy vọng biết bao em là ánh nến Toả sáng những khi anh cần Dẫn đường khi anh lạc lối Soi sáng khi anh yếu lòng …” Cô quên mất chuyện bấm số điện thoại của Uông Tùng vì quá nhập tâm vào ca khúc thì bất ngờ tiếng ồn ào vang lên phía sau. Ngay lập tức, khán giả lại xôn xao lần nữa. Bàng Sảnh thờ ơ ngoái lại nhìn, mới liếc mắt một cái đã giật thót tim. Dưới ánh đèn không mấy sáng tỏ, cô nhìn thấy một số người quen của mình: Uông Tùng, Lệ Hiểu Yến, Giản Triết, Lưu Hàn Lâm, họ đang chậm rãi bước xuống bậc cầu thang của thính phòng. Vị trí của Cố Minh Tịch và Bàng Sảnh ngay bên cạnh lối đi, trên gương mặt bốn người kia ngập tràn nụ cười. Lệ Hiểu Yến ôm trong lòng một chú gấu bông rất to, trên tay Giản Triết là một bó hồng nhung đỏ rực, Lưu Hàn Lâm thích chụp ảnh nên đeo một chiếc máy ảnh, và người quan trọng nhất là Uông Tùng, anh cầm trên tay một hộp trang sức có vỏ nhung đỏ. Bàng Sảnh đờ người, hoàn toàn không thể khép miệng lại được. Thậm chí cô quên cả liếc mắt nhìn sang người mặt đỏ như gấc là Cố Minh Tịch bên cạnh, chỉ nghe thấy anh giải thích bên tai cô: “Xin lỗi, anh không nghĩ đôi khác cũng cầu hôn ở đây. Anh biết bây giờ chúng ta đang là tâm điểm của mọi người nhưng… anh thực sự không muốn quá ồn ào thế này.” Cô ca sĩ vẫn đang hát: “… Tấm lòng như biển cả Nhưng vừa dịu dàng lại mạnh mẽ Trong cuộc sống đời thường đầy biến động Em muốn quấn quýt bên anh mãi mãi Để không ai có thể ngăn cản Muốn chia sẻ với anh Tất cả niềm vui nỗi buồn trong cuộc đời …” Khi Uông Tùng, Lệ Hiểu Yến, Giản Triết và Lưu Hàn Lâm vây quanh Bàng Sảnh, Cố Minh Tịch không cho cô thời gian kịp phản ứng mà đã quỳ một chân xuống trước mặt cô. Uông Tùng nhanh nhẹn mở hộp trang sức ra làm trước mắt Bàng Sảnh xuất hiện thêm một chiếc nhẫn kim cương. Cố Minh Tịch ngước lên nhìn cô, xung quanh là tiếng ồn ào, tiếng huýt sáo của mọi người còn có cả những ánh đèn phát ra từ cây gậy huỳnh quanh điên cuồng nhảy múa. Từ lâu đã có người nhận ra sự khác biệt của chàng trai này, thậm chí anh còn không thể tận tay đưa nhẫn tới trước mặt người yêu mà chỉ nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen láy đó như nhìn thấu nội tâm Bàng Sảnh. Anh không nói những câu sướt mướt tình cảm, không biết vì màn cầu hôn vừa nãy ảnh hưởng hay vốn dĩ không có sự chuẩn bị, anh chỉ nói: “Bàng Sảnh, anh yêu em, hãy lấy anh nhé?” Lưu Hàn Lâm đứng bên chụp ảnh lia lịa, trái tim Bàng Sảnh đập loạn nhịp. Bỗng nhiên cô thấy cảnh tượng này thật thần kỳ, tuy ngoài miệng chê bai màn cầu hôn của cặp đôi kia thật ngốc nghếch với Cố Minh Tịch, thực ra trong lòng cô cũng hâm mộ người ta lắm. Có lẽ đây là giấc mộng ẩn chứa trong lòng mỗi người con gái, người bạn thương yêu đã xây nên một viễn cảnh thật lãng mạn vì bạn, khi anh ấy quỳ xuống cầu hôn với bạn, bạn sẽ thực sự có cảm giác mình là công chúa của anh. Cố Minh Tịch có ngốc không? – Quá ngốc. Cố Minh Tịch có điên khùng không? – Quá điên khùng. Cố Minh Tịch có dũng cảm không? – Dĩ nhiên, dĩ nhiên là có! Cô chưa bao giờ nghĩ anh có thể hành động một cách khác người như vậy! Bàng Sảnh rơi nước mắt, cô biết làm vậy thật đáng xấu hổ, cô không muốn khóc một chút nào nhưng nước mắt lại không thể kiềm chế được. Cô khóc nức khóc nở, cuối cùng còn nấc nghẹn thành tiếng. Cô nhìn mặt Cố Minh Tịch, sắc mặt anh không hề thay đổi, vẫn quỳ một chân, lưng rướn căng hết cỡ, bả vai rộng cố bạnh ra, ánh mắt dịu dàng và kiên định. Cô dừng lại trong ánh mắt anh, run rẩy, chầm chậm đưa hai tay ôm lấy má anh. Những ký ức ngày xưa lướt qua trước mắt, cậu thiếu niên ngây thơ mặc áo sơmi trắng và cô gái khờ khạo ham ăn ham chơi, họ cứ lớn dần và cuối cùng số mệnh cũng đưa họ tới trước cánh cửa hôn nhân. “… Tình yêu của chúng ta cứ lớn dần Mãi hy sinh chẳng bao giờ phải giấu giếm Niềm hy vọng sụp đổ của đôi ta Như sương mai tưới mát hoa nở.” Bàng Sảnh cúi xuống ôm cặp má anh rồi nhắm mắt dịu dàng trao Cố Minh Tịch một nụ hôn. Cô không tuyên bố đáp án của mình cho mọi người mà chỉ thủ thỉ vào tai anh: “Em cũng yêu anh, Cố Minh Tịch ạ. Em đồng ý lấy anh, trở thành vợ của anh, cho dù giàu sang hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay ốm đau, chúng ta sẽ cùng nhau đi tới cuối cuộc đời!” Cô run rẩy lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp trang sức, tự đeo lên ngón tay áp út của mình trước mặt Cố Minh Tịch. Cố Minh Tịch đứng dậy, nghiêng người về phía cô. Bàng Sảnh ôm anh thật chặt, nhắm mắt lại. Cô đã không nghe được bất cứ âm thanh nào khác nữa, vang vọng xung quanh có thể là tiếng vỗ tay, tiếng reo hò hay lời chúc phúc… Trong những âm thanh hỗn loạn đó, cô ôm anh, chỉ nghe thấy đoạn kết của bài hát kia: “… Chính ánh sáng nhỏ bé đó Lại có thể dẫn dắt cho con người Chính tình yêu dịu êm đó Lại mang tới niềm hy vọng bao la cho ta…”
|
|