Mạch Đương Đương khịt khịt mũi ngửi khắp nơi, xuyên qua cánh đồng đi sâu vào bên trong, vừa đi vừa nơm nớp lo sợ cảnh giác quan sát xung quanh. Từ sau khi Thiều Khuynh Tri nghi ngờ có người đến nông trường quấy rối, cậu ta đến cơm cũng ăn không trôi, nhìn đâu đâu cũng thấy nguy cơ tứ phía, nguy hiểm khắp nơi, chỉ sợ bản thân chết lúc nào cũng không biết.
Lỗ tai Mạch Đương Đương đột nhiên giật giật, bước chân lập tức chậm lại, run rẩy nhích về phía cây trồng bên kia cánh đồng.
Cái tiếng gì thế này……
Mạch Đương Đương quỳ rạp trên đất, chậm rãi bò theo khe hở bên dưới lá cây, vừa bò vừa điên cuồng niệm niệm A di đà phật.
Trước mắt xuất hiện một khu đất trũng, cây trồng bên trong so le không đồng đều. Tầm quan sát ở đây có hạn, Mạch Đương Đương chỉ có thể nhìn được đại khái, nhìn chung có vẻ vẫn như bình thường. Cậu ta thở ra một hơi, đưa tay lau mồ hôi đầm đìa trên trán.
Thế nhưng vừa hạ tay xuống, bên cạnh cách chỗ Mạch Đương Đương đang bò không xa đột nhiên thò ra một cánh tay trắng nõn, vươn đến sờ soạng mấy gốc cây đỗ hành.
Má ơi!!! Mạch Đương Đương sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, vùi đầu vào cánh tay chậm rãi lui về sau. Còn đang lùi, đột nhiên cổ áo bị kéo lại.
Aaaaaa!!! Bị tóm!!!
Mạch Đương Đương dùng cả tay và chân giãy đạp, nhưng đầu lại không dám ngẩng lên, mồ hôi trên trán giỏ xuống đất đã sắp thành cái ao. Bên tai đột nhiên có tiếng lầm rầm, Mạch Đương Đương rùng mình một cái, hai mắt nhắm lại, bất tỉnh tại chỗ.
***
Thước Cần qua loa cầm khăn lau lung tung trên mặt bàn, ánh mắt không tự chủ được phóng về phía Thiều Khuynh Tri và Yến Tây Như đang đứng cạnh nhau nói chuyện đến vô cùng vui vẻ. Gần đây hai người này hở ra là dính cùng một chỗ, hết công ty lại đến trà lâu, không đứng đắn! Đồi bại!
La Vũ nhướn mày: “Này, tập trung vào lau cho cẩn thận đi.”
Thước Cần thu tầm mắt lại mới phát hiện ra mình không biết khi nào đã đem khăn lau lau đến tận trên người La Vũ.
“…… Ha ha, quần áo anh hình như có bụi này.” Hắn cực kỳ nghiêm túc thổi thổi hai cái, “Bây giờ mới sạch này.”
“…… Đấy là bụi trên khăn lau của cậu!”
Thước Cần rụt cổ lại, trực giác mách bảo chim khổng tước này sắp sửa bùng phát, hắn vội vàng lùi về sau muốn trốn, lại đụng phải ai đó phía sau.
“Ngao!” Thước Cần ôm đầu quay lại.
Đỗ Khâm sừng sững như tường thành đứng ngoài cửa, một tay đỡ khung cửa, tay kia trên vai khiêng một con lợn, sắc mặt lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng.
Thước Cần dụi mắt nhìn đi nhìn lại vài lần, đúng là lợn không sai.
Hắn một phát nhảy ra xa ba mét, há hốc mồm gào lên: “Cái lông gì thế này! Sao anh không mua thịt lợn cắt miếng bán cân ngoài chợ, mua một con lợn chết to thế này mang về thì ăn kiểu gì! Con này lại còn có răng nanh! Lợn rừng à? Không phải đất nước kêu gọi theo chủ trương bảo hộ động vật quý hiếm sao?!”
“Lợn chết” vô cùng phối hợp rầm rì một tiếng, hai chân còn run run.
“……. Mẹ ơi lợn còn sống!”
La Vũ ấn mặt Thước Cần sang một bên, hỏi Đỗ Khâm: “Có chuyện gì thế?”
Đỗ Khâm đi vào trong, đóng cửa lại, đem con lợn trên vai quăng lên sô pha: “Không biết. Lúc tôi đến đã thế này rồi.”
Ninh Cửu Nguyệt xách ấm nước đi đến, từ trên cao nhìn xuống con lợn đang nằm trên sô pha, hai mắt nheo lại: “Chết chưa?”
“Lợn chết” nằm im không nhúc nhích.
“Chết rồi thì giội nước sôi làm thịt.” Ninh Cửu Nguyệt mỉm cười, đem ấm nước giơ lên.
Con lợn có hai cái răng nanh thật dài nằm trên sô pha đột nhiên ngồi phắt dậy, hai chân trước ngắn ngủn giơ lên, đôi mắt đen kinh hoảng nhìn khắp mọi người.
La Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào đầu heo: “Mạch Đương Đương! Cậu đúng là cái đồ đồng đội heo!”
Cằm Thước Cần thiếu chút nữa đã rớt trên mặt đất: “…… Mẹ ơi hóa ra đúng là Nhị sư huynh thật!!!”
Nhìn thấy mình đang ngồi ở trà lâu, Mạch Đương Đương mới dám thở ra một hơi, hai lỗ tai run run, cái đầu heo mang theo biểu tình có thể tạm coi khổ sở, hít hít mũi: “Người ta gặp phải chuyện rất nguy hiểm đó.”
Thiều Khuynh Tri cũng đi tới, dường như đối với tình cảnh này cũng đã tập mãi thành quen: “Nói chi tiết, không được kể qua loa.”
“……” Mạch Đương Đương thành thật đem toàn bộ tình hình kể lại một lần.
“Ai bắt được cậu?” Thiều Khuynh Tri nhìn về phía Đỗ Khâm.
Đỗ Khâm mặt không cảm xúc: “Lúc tôi tìm thấy cậu ta, cậu ta đang nằm trong bụi cây, cổ áo bị mắc vào một cành cây gai, còn thủng một lỗ.”
“……” La vũ và Ninh Cửu Nguyệt cùng nhau đạp cho Mạch Đương Đương vài phát.
Thước Cần há hốc mồm đứng bên cạnh một lúc lâu mới không nhìn được mở miệng hỏi: “Cậu là Trư Bát Giới thật à?”
Thân thể béo mập của Mạch Đương Đương lập tức bật dậy, linh hoạt y như vận động viên thể thao, vẻ mặt giận dữ: “Ai là Trư Bát Giới! Sao có thể dùng con heo ngu xuẩn đó để vũ nhục bản thể thần thánh của tôi!”
Người ta tốt xấu gì còn đứng thẳng đi được bằng hai chân, cậu rõ ràng còn không đứng lên nổi! Thước Cần trong lòng yên lặng phỉ nhổ, ngoài mặt vẫn kính cẩn nghe theo: “Cầu đại thần chỉ giáo.”
Mạch Đương Đương thần sắc uy nghiêm uyển chuyển ngửa cái cổ ngắn ngủn: “Tôi chính là thượng cổ thụy thú cát tường, Đương Khang.” (1)
“……” Thước Cần vẻ mặt mê mang.
“…… Cậu thật đúng là, ngay cả cái tên thần thánh như vậy cũng chưa từng nghe qua!” Mạch Đương Đương bi phẫn.
Đúng lúc này, cửa trà lâu đột nhiên bị đẩy ra.
“Náo nhiệt thế này, tôi đến hơi sớm, chưa mở cửa sao?” Thước Thừa Dụ một tay xách túi một tay đẩy cửa bước vào.
Mọi người: “……”
Thước nhị thiếu cực kỳ chuẩn xác định vị được Yến Tây Như trong đám người, dâng lên một nụ cười ôn nhu mê người, sau đó chậm rãi quét mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại ở con lợn đang ngồi trên ghế sô pha mang biểu cảm vô cùng nhân cách hóa.
Thước Thừa Dụ: “……”
Mọi người: “……”
Thước Cần: “……” Cái không khí quỷ dị này! Ai đó làm ơn nói gì đi huhu!
Yến Tây Như đứng dậy đi đến trước mặt Thước Thừa Dụ, khóe miệng hơi cong lên: “Sao anh lại đến đây? Đến thăm Thước Cần sao?”
Thước Thừa Dụ từ trạng thái hóa thạch sống lại: “Đúng vậy, không ngờ lại gặp cậu ở đây, thật đúng là trùng hợp.”
Mọi người: “……” Trùng hợp mới là lạ!
Yến Tây Như duỗi ngón tay chỉ lên lầu hai: “Bọn họ đang tổ chức họp sáng, người ngoài như chúng ta lên trên kia uống trà được không?”
Hai mắt Thước Thừa Dụ lập tức sáng lên, khẩn cấp đi đến cầu thang: “Tây Như nhất định rất am hiểu về trà, hôm nay tôi mới có dịp được học hỏi.”
“Tùy tiện uống mà thôi……”
Hai người vừa nói chuyện vừa lên lầu, tình cảnh quỷ dị ban nãy cứ thế biến sạch, y như chưa hề phát sinh.
Thước Cần mặt mũi méo xệch nhìn theo bóng lưng bọn họ, anh hai à, sao có thể vứt bỏ uy nghiêm nhân loại dễ dàng như thế!!! Thế giới này ngoại trừ vợ tương lai còn có quỷ nữa đấy, anh làm ơn có biết hai chữ truy cứu nó viết thế nào không hả QAQ
Mạch Đương Đương dùng bốn cái chân ngắn ngủn vội vàng vọt vào phòng bếp, chưa đến hai giây đã khôi phục lại hình dạng trạch nam tròn trịa như cái bánh ngô.
“Theo như những gì Đương Đương miêu tả, người trộm đỗ hành chắc chắn là nữ.” La Vũ thảo luận vấn đề ban nãy.
Thiều Khuynh Tri gật đầu: “Rất có thể chính là người phụ nữ lúc trước Thước Cần nhìn thấy đi cùng với Vương Thuật. Vương Thuật có cổ phần ở Thân Đô, từ năm ngoái bắt đầu trở thành cổ đông lớn nhất, ông ta lo lắng chuyện ở trường đua cũng không có gì lạ. Nhưng còn người phụ nữ luôn xuất hiện bên cạnh ông ta, vì sao lại bất chấp nguy cơ bị phát hiện, mạo hiểm lạm dụng cỏ thần?”
“Không phải tôi nói rồi sao? Hai người bọn họ chắc chắn có một chân, biết đâu lại là yêu nhau thật thì sao.” Thước Cần cực kỳ khinh bỉ boss chỉ biết tính toán nhu cầu vật chất.
“Yêu?” Trên mặt Thiều Khuynh Tri hiện ra vẻ lạnh lùng, “Một sinh vật trường tồn cùng trời đất, còn cần cái gọi là yêu sao?”
…… Boss, ngài không thể phiến diện như thế! Ngài nhất định phải biết yêu thương nhân loại, nếu không những ngày tiếp theo tôi sống sót kiểu gì QAQ
Nhìn mọi người vẫn đang tập trung thảo luận, Thước Cần kẹp cổ Mạch Đương Đương, trực tiếp kéo vào phòng bếp.
“Không cần sợ hãi, tôi chỉ là một nhân loại yếu ớt, cậu là thần thánh… ờ, cái gì Khang ấy nhỉ…”
“Đương Khang!”
“À đúng rồi, Đương Khang.” Thước Cần chà xát hai tay, “Cậu xem, bình thường quan hệ của chúng ta cũng coi như thân thiết, đây là tình bạn vượt qua cả sự khác biệt về giống loài, cao cả cỡ nào, thiêng liêng cỡ nào!”
Mạch Đương Đương cảm động gật gật đầu.
“Sau này tôi còn phải làm việc cùng mọi người thật lâu, cho nên nếu tôi chỉ hiểu rõ mỗi cậu thì đúng là không tốt, nếu không, cậu giới thiệu một chút cho tôi biết về những người khác được không?”
Mạch Đương Đương sờ sờ đầu: “Không phải cậu đều quen mọi người sao?”
“Cái tôi biết chỉ là vẻ bề ngoài nông cạn của bọn họ… Không đúng, nhận thức nông cạn của tôi chỉ biết được vẻ bề ngoài của bọn họ, còn phần linh hồn thần thánh giống như cậu thì vẫn chưa biết được!” Thước Cần cảm xúc trào dâng.
“Cái này……” Mạch Đương Đương nhức đầu, “Lúc nào thấy cần tự bọn họ sẽ nói cho cậu. Cậu xem, ngay cả tôi cậu cũng chưa nghe qua, bây giờ tôi có nói những người khác cậu cũng chưa chắc đã biết.”
Đó là bởi vì danh khí của cậu quá nhỏ!
“Vậy có phải bọn họ đã sống rất lâu rồi không?”
“Ừ.”
“Trải qua rất rất rất nhiều triều đại?” Thước Cần hai mắt tỏa sáng.
“Đương nhiên, bọn họ từng gặp qua Hoàng Đế (2) rồi.”
“Hoàng đế nào cơ?”
Mạch Đương Đương kỳ quái nhìn hắn: “Vị sớm nhất ấy.”
Sớm nhất… Chẳng lẽ là —— Hoàng Đế kế nhiệm Viêm Đế (3)! Từ từ, Thước Cần cúi đầu bắt đầu đếm ngón tay, phải tính xem bọn họ sống bao lâu rồi…
“Thực ra Hoàng Đế cũng chưa tính là gì, trong số bọn họ có người còn từng theo Bàn Cổ khai thiên lập địa mở mang thần trí.”
Bàn Cổ!!! (4) Từ từ, lại phải tính lại, Thước Cần tiếp tục đếm ngón tay —— Nhiều quá, không đếm nổi QAQ
“Đúng rồi, boss thì sao? Boss không phải người đúng không?!” Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất.
“Ngài ấy…”
“Tôi không phải người, đánh giá này nghe có vẻ hơi hung tàn thì phải.” Thiều Khuynh Tri khoanh tay tựa vào cửa.
“A ha ha, không thể nào, vị lãnh đạo yêu nhân viên như con giống ngài sao có thể không phải là người. Mạch Đương Đương! Trong giờ làm việc sao có thể nói xấu boss như thế hả! Bọn tôi còn nhiều việc phải làm, không thể ở trong này lãng phí thanh xuân.” Thước Cần vô cùng nghiêm túc kéo Mạch Đương Đương cắm đầu chạy ra ngoài.
Thiều Khuynh Tri cúi đầu một lúc lâu, đột nhiên bật cười.
***
Hôm nay tận mắt nhìn thấy Mạch Đương Đương biến thành một con lợ… ờm, một con Đương Khang, Thước Cần đến tận lúc về nhà vẫn không bình tĩnh lại được. Lúc trước hắn vẫn lừa mình dối người không đi nghiên cứu lai lịch của mọi người, muốn giữ nguyên bức tường này an phận thủ thường mà sống. Ai ngờ bây giờ trên bức tường đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng to đùng, muốn lấp cũng không lấp được, ngược lại chỉ càng khiến hắn thêm tò mò muốn biết thân phận thật sự của những người còn lại.
Nhưng mà ngay cả một người để thương lượng thảo luận cũng không có, thật buồn quá đi…
Thước Cần còn đang năm trên giường lăn qua lăn lại thì Thước Thừa Dụ gọi điện thoại đến.
“Cái trà lâu kia rốt cuộc là chỗ quỷ quái gì?”
Thước Cần thiếu chút nữa đã ôm mặt khóc rống. Anh hai à thì ra anh vẫn anh minh thần võ như cũ, nhìn rõ mọi việc phải trái, không bị sắc đẹp mê hoặc đến đui mù…
“Sao bọn họ lại có thể lôi kéo cả Tây Như vào cái nơi ma quỷ như thế!”
Nghe xong câu thứ hai, Thước Cần trực tiếp khóc rống.
________________
(1) Đương Khang (当康): một loại thần thú trong truyền thuyết Trung Hoa cổ đại, là loại thú báo điềm lành, thông báo mùa màng bội thu, có nguồn gốc từ núi Khâm Sơn, hình dạng giống lợn nhưng có hai răng nanh rất dài mọc ra bên ngoài, tiếng kêu như tên, thân cao sáu thước, cả người màu đen, nhìn thấy loại thú này thiên hạ sẽ vào mùa thu hoạch (Sơn Hải Kinh).
(2) Hoàng Đế (黄帝): còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế (轩辕黃帝), là một vị quân chủ huyền thoại và là anh hùng văn hoá của Văn minh Trung Hoa, được coi là thuỷ tổ của mọi người Hán. Chữ Hoàng (黃) ở đây nghĩa là sắc vàng, là màu biểu trưng cho hành Thổ, hiểu nôm na “Hoàng Đế” là “Vua Vàng”, khác với Hoàng (皇) trong từ Hoàng đế là danh xưng của các quân chủ. Hoàng Đế là một trong Ngũ Đế. Theo huyền sử Trung Quốc, ông trị vì trong khoảng 2698 TCN đến 2599 TCN, kế nhiệm Viêm Đế và là người sáng lập ra nền văn minh Trung Quốc.
(3) Viêm Đế (炎帝): còn được gọi là Thần Nông, là một vị thần huyền thoại của các dân tộc chịu ảnh hưởng của nền Văn minh Trung Hoa, một trong Tam Hoàng (cùng với Phục Hy và Nữ Oa) và được xem là một Anh hùng văn hóa Trung Hoa. Theo truyền thuyết, Thần Nông sống cách đây khoảng 5.000 năm và là người đã dạy dân nghề làm ruộng, chế ra cày bừa và là người đầu tiên đã làm lễ Tịch Điền (còn gọi là lễ Thượng Điền, tổ chức sau khi gặt hái, thu hoạch mùa màng) hoặc Hạ Điền (lễ tổ chức trước khi gieo trồng), cũng như phát triển nghề làm thuốc trị bệnh. Vì thế, ông còn được xưng là Dược vương (藥王), Ngũ Cốc vương (五穀王), Ngũ Cốc Tiên Đế (五穀先帝) hay Thần Nông đại đế (神農大帝).
(4) Bàn Cổ (盘古): được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. Đây cũng là vị thần đầu tiên trong Tam Thanh của Đạo giáo. Theo Lão giáo, Bàn Cổ là thủy tổ của loài người, do Trời sanh ra. Theo Tam Hoàng Thiên Kinh, sự tích Bàn Cổ như sau:
Tại núi Côn Lôn có một cục đá lớn đã thọ khí Âm Dương chiếu diệu rất lâu đời, nên đã thâu được các tánh linh thông của vũ trụ mà tạo thành thai người. Sau 10 tháng 16 ngày, đúng giờ Dần, một tiếng nổ vang, khối đá linh ấy nứt ra, sản xuất một vị Linh Chân hy hữu, một con người đầu tiên của thế gian, được gọi là Bàn Cổ.
Vừa sanh ra thì vị ấy tập đi, tập chạy, tập nhảy, hớp gió nuốt sương, ăn hoa quả, lần lần lớn lên, mình cao trăm thước, đầu như rồng, có lông đầy mình, sức mạnh vô cùng. Một ngày kia, Bàn Cổ chạy qua hướng Tây, bắt gặp một cái búa và một cái dùi ước nặng ngàn cân. Bàn Cổ, tay phải cầm búa, tay trái cầm dùi, ra sức mở mang cõi trần.
Tương truyền, Bàn Cổ có ba người con là Phục Hy, Nữ Oa, và Hoa Tư. Bàn Cổ thọ được 18.000 tuổi rồi quy thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT