Cuối cùng Nữ Hoàng cũng không phán tội cho Giai Đồng Quan, chỉ nhốt nàng ta vào đại lao của Hình bộ, chờ điều tra rõ rồi quyết định hình phạt.

Sau màn tranh đấu này, vài quan viên khác chỉ bẩm báo mấy chuyện râu ria. Không thấy sắc mặt của Nữ Hoàng rất lạnh sao? Muốn chết hay sao mà bẩm tấu mấy chuyện không vui.

Bãi triều, Lâm Nam đưa mắt nhìn Hoàng Phù, thế cuộc hiện nay, người có khả năng khiến Lý Tự Chu Trình không màn đắc tội với Thái nữ và Thái phó chỉ có nàng ta. Qua chuyện này, Lâm Nam cảm thấy đây chỉ là sự bắt đầu của một trò chơi lớn, nếu không cẩn thận, e rằng bản thân cũng phải...

"Lâm tướng thấy vui không?" 

Hoàng Phù không biết từ khi nào đã bước tới, mặc bá quan văn võ chưa rời khỏi hết.

"Điều này người nên hỏi không phải là mạt tướng." Lâm Nam nhàn nhạt đáp lại. 

"Ồ, Lâm tướng nghĩ chuyện này không liên quan gì đến mình sao?! Vậy cứ chờ xem tiếp đi." Hoàng Phù nở nụ cười tươi, vẻ mặt tái nhợt hiện lên tia mị hoặc. 

Khi Lâm Nam vừa bước ra khỏi đại điện, một thị tỳ theo hầu bên người Nữ Hoàng đi tới.

"Lâm tướng quân, Nữ Hoàng có việc muốn triệu kiến."

Chớp mắt nhìn về phía cỗ kiệu xa hoa của Nhị hoàng nữ - Hoàng Phù, Lâm Nam gật đầu nói:

"Phiền ngươi dẫn đường."

"Lâm tướng quân, mời."

Đi qua vài hành lang dài, hoàng cung Hưng Thịnh xa hoa lộng lẫy, người trong Hoàng tộc lấy màu bạch ngân làm màu tượng trưng trường bào, trang trí và đồ dùng cũng luôn là màu này. Vừa mới nghĩ tới chuyện Nữ Hoàng muốn gặp mặt, đầu óc Lâm Nam lại thấy hơi mệt mỏi, nếu bản thân thật sự có bản lĩnh như mấy vị nam nữ chính trong truyện thì đâu cần phải cẩn thận giấu kín mọi suy nghĩ. 

Ở đây chỉ cần đi sai một bước hậu quả sẽ khôn lường. 

Trong sáu năm này, lúc nào nàng cũng cố gắng diễn, cố gắng dung nhập, cố gắng huấn luyện, đề phòng người của các thế gia khác ám toán, bởi có một cơ hội sống lại, đồng nghĩa với việc phải gánh lấy rất nhiều trách nhiệm. 

Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí cả. 

"Đã tới nơi rồi Lâm tướng quân." Thị tỳ dừng lại trước cửa Kính Mặc các.

Nơi này không phải là thư phòng của Nữ Hoàng, ở triều đại nào cũng có một vị trí đặc thù, tùy vào mức độ kính ngưỡng của Đế Vương mà có đãi ngộ và địa vị khác nhau. Đây là nơi ở của Quốc sư của Hưng Thịnh Nữ Hoàng.

Bề ngoài Kính Mặc các rất đơn giản thanh nhã, bên trong lại rèm ngọc lấp lánh, lư hương lượn lờ, đồ vật bày biện đều là bảo vật hiếm có giá trị liên thành. Qua đó có thể thấy địa vị Quốc sư ở Hưng Thịnh không hề nhỏ. Nữ Hoàng đang ngồi nói chuyện với một nam tử mặt mày nhã nhặn, cả người toát ra vẻ thánh khiết, đôi mắt đen tràn đầy linh khí khiến người nhìn vào cảm thấy rất dễ chịu, môi hồng mịn màng, lúc cười rộ dường như mang theo hơi ấm trấn an, y bào ngân bạch y mặc trên người cũng do Nữ Hoàng đặc biệt ban tặng.

"Mạt tướng tham kiến Nữ Hoàng."

"Tham kiến Quốc sư."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play