Mới bước vào nhã thất, Phương Tư Ninh vừa vặn đụng phải đôi mắt sâu sắc của Ngô Tử Âm, hắn nhướn mày, trên môi nở nụ cười ôn hòa:
"Chư vị đang nói gì vậy, sao lại vui vẻ quá."
Thẩm An Bình lập tức hồ hởi kể lại mọi chuyện với Phương Tư Ninh.
Vẫn quan sát biểu hiện của hắn, Ngô Tử Âm thấy Phương Tư Ninh lặng lẽ lắng nghe, trong đôi mắt đen tĩnh lặng ấy không có một chút tia ấm, thật khiến nàng ta không khỏi càng thêm chú ý đến nam tử rất bí ẩn này. Dư quang khóe mắt thấy được sự khác thường của Ngô Tử Âm, có điều hắn vẫn lặng lẽ ngồi nghe Thẩm An Bình nói chuyện.
Bước thứ nhất của hắn vẫn là thả câu, Tôn Diệu không phải kẻ ngu dốt, nhưng ả có nhược điểm là rất phong lưu háo sắc. Chỉ cần ba phần bi thương bảy phần quyến rũ mê hoặc đã đủ để khiến ả cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Bước thứ hai chính là khích thướng, người này vốn tràn đầy tự tin nhưng lại bị Thẩm An Bình mạnh mẽ hạ thấp, nếu ả chịu cam tâm buông tay mới là lạ.
Bước thứ ba là dẫn dắt, mấy thứ như bài bạc một khi đã nhiễm vào là khó có thể sửa được, đặc biệt là thắng nhỏ mà thua lớn, giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Chuyện đến nước này, những việc tiếp theo lại càng trôi chảy. Đánh bạc chỉ là cái bẫy để Tôn Diệu vấp ngã, bị người đời cười chê đồng thời chịu chút khổ sở, hắn nắm đúng thời cơ từ từ gia tăng sức lực.
Bài bạc thua sạch, mất hết mặt mũi, đấu đá ghen tỵ, đánh nhau gây sự…nếu chỉ vì vậy mà đã tha cho ả thì quá dễ dàng rồi.
Phương Tư Ninh hắn một khi ra tay thì chỉ có một kết cục.
Không chết không ngừng.
Tôn Diệu luôn tự xưng phong lưu, nhưng sau lưng đã làm không biết bao nhiêu chuyện hãm hại các nam tử nhà lành. Mà tất cả việc này đều được Tôn Ngự Sử dựa vào quyền lực trấn áp. Những người đó là tiện dân bần cùng không thể làm gì, vậy nếu ả động chạm đến quý nhân không thể động vào thì sao?
Một khi gây chuyện liên quan đến Thái chính phu, ả liền trở thành mối họa cho cả gia tộc. Dù cho đêm đó Tôn Diệu không chết, Tôn Ngự Sử cũng sẽ đánh ả cho đến chết để xong chuyện.
Từ đầu tới cuối, Phương Tư Ninh chưa hề xúi giục Tôn Diệu đánh bạc, không có xúi giục ả đánh nhau gây sự, càng không liên quan đến việc ả đi quấy rối Thái chính phu, mọi thứ mọi thứ đều là Tôn Diệu tự mình ra tay, ai lại nghĩ tới trách cứ một danh kỹ cơ chứ.
E rằng bây giờ phủ Tôn Ngự Sử đang hối hận khi sinh ra đứa nữ nhi này, còn phải đau đầu tìm trăm phương ngàn kế đè chuyện này lắng xuống, vậy càng đừng nói đến chuyện đi điều tra cái chết của ả. Dù như thế nào, hành vi bất chính là thật, thanh danh bại hoại là thật, trêu ghẹo Thái chính phu là thật, sỉ nhục hoàng thất là thật, bị xử quyết tại chỗ cũng là thật, tất cả đều là thật đến không thể thật hơn được, cho dù có lật lại vụ án, Tôn Ngự Sử cũng sẽ như người câm ăn phải hoàng liên, có đắng cũng không nói ra được.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của Ngô Tử Âm, hắn vẫn nhàn nhã ngồi uống trà, vẻ mặt như thường cùng mọi người nói chuyện, biểu hiện kinh ngạc đối với chuyện này rất đúng mức.
Ngô Tử Âm không có bất kỳ chứng cứ nào, ở trước mặt người khác tự nhiên không thể truy xét quá mức, chỉ có thể nén xuống đầy một bụng băng khoăn, quyết định âm thầm điều tra rõ ràng chuyện này.
Phương Tư Ninh lấy cớ không được khỏe để về sớm nghỉ ngơi, vừa bước ra khỏi nhã thất đã bị Ngô Tử Âm gọi lại:
"Chuyện của Tôn Diệu không liên quan gì tới Tư Ninh sao?"
Hắn quay người lại, khóe môi hơi nhếch lên nụ cười ôn hòa:
"Dĩ nhiên là không, Ngô tiểu thư đề cao Tư Ninh quá rồi."
Tuy rằng hắn đang mặc y phục đơn giản, nhưng vẫn xinh đẹp không gì bằng.
Ngô Tử Âm nhìn chăm chú vào ánh mắt đen tĩnh lặng ấy, trong lòng thầm thở dài. Nếu Tôn Diệu chết thật sự là do Phương Tư Ninh, vậy tâm tư của hắn đúng là quá đáng sợ, từng bước đẩy người ta vào tử lộ. Còn chưa đợi nàng ta mở miệng nói vài lời thì Phương Tư Ninh đã nhẹ nhàng bước đi xa.
Đang lúc ngồi ngắm hoàng hôn, viện của hắn lại có khách đến thăm.
Ngồi ở trong phòng, ánh mắt Phương Tư Ninh hơi ngạc nhiên nhìn người mới đến, bầu không khí nhất thời rơi vào yên tĩnh. Tiểu Cảnh cúi đầu nín thở châm trà, tiểu Cận thì cẩn thận bày ra năm đĩa bánh lên bàn.
Trên đĩa có đầy hạt dưa, mứt hoa quả, thanh mai, bánh hoa sen, bánh nhân đào, phối hợp với mùi hương thanh nhã của trà làm người xem qua phải nhấm nháp một chút. Chỉ tiếc, trong phòng chẳng có ai nhìn qua một cái.
"Vân Ca huynh hôm nay lại có thời gian rảnh qua thăm Tư Ninh vậy?"
Tình Vân Ca nhìn thoáng qua bày trí trong phòng rồi mới vén tà áo ngồi xuống. Giọng nói dễ nghe như hát:
"Trong Tu Hoa viện chỉ có ba người chúng ta, Tư Ninh đệ lên làm danh kỹ lâu rồi mà ta còn chưa ghé thăm, như vậy có chút không tốt."
Hiện nay Phương Tư Ninh chính là nhân vật nổi bật gần nhất trong Hương Xuân lầu, quan to quý nhân bên ngoài muốn gặp hắn còn phải xếp hàng chờ đến lượt hoặc là chờ đến ngày hắn biểu diễn công khai. Huống chi Phương Tư Ninh còn trẻ, ngày tháng đắc ý vẫn còn dài, nếu Tình Vân Ca hắn đối địch với người này, tương lai chắc chắn không thể sống yên, cho nên không thể là địch thì phải giao hảo thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp lạnh lùng của Tình Vân Ca hé ra nụ cười như đóa Tuyết Liên, Phương Tư Ninh ra hiệu tiểu Cảnh rót trà cho hắn ta, ôn hòa nói:
"Từ ngày Tư Ninh bị đánh gần chết thì sức khỏe luôn không tốt, Tư Ninh là người mới lại chưa ghé thăm trước, bây giờ để Vân Ca huynh phải qua thăm mới là không đúng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT