Nhìn bàn cờ trên bàn, hắn đưa tay náo loạn các quân cờ.
Nhất định Ngô Tử Âm sẽ cho rằng hắn có tâm tư độc ác, nhưng nàng ta có biết hay không, bằng cách nào hắn cố gắng sống cho đến bây giờ?
Từ gia…mỗi một người đều không bằng cầm thú.
Khi bọn họ ở trong phủ cao cửa rộng, chăm êm nệm ấm, có từng nghĩ tới hắn phải nằm ở nơi rách nát gió tuyết lạnh lẽo?
Khi bọn họ tận hưởng sơn hào hải vị, có từng nghĩ tới hắn bị đuổi đến nơi ở của hạ nhân ăn không đủ no?
Khi bọn họ tùy ý đánh mạt chược mua vui, có từng nghĩ tới Phương gia hắn đã không còn, trên người hắn khắp nơi là vết thương?
Không có!
Không có bất cứ ai nghĩ đến hắn, không có ai chịu buông tha cho hắn.
Mỗi người đều phải trả giá cho hành động của chính mình, trước kia Phương Tư Ninh ngu si nhường nhịn như vậy, cho nên mới phải chịu những đau khổ này, Tôn Diệu thì có khác biệt gì chứ?
Giết người không thấy máu thì có gì khó!
Chỉ tiếc, Ngô Tử Âm đã đoán sai, cái Phương Tư Ninh hắn muốn, không phải là tiền, mà là mạng của Tôn Diệu.
Ba ngày sau chủ nợ của Tôn Diệu tới cửa phủ Ngự Sử, Tôn Kiến Du không ngờ mình mới vừa viết tấu sớ kết tội Hoài Nam vương dung túng nữ nhi hành hung người khác, quay đầu lại nữ nhi mình đã cho mình một bạt tay thật đau. Trong cơn giận dữ, bà ta cắn răng trả hết tiền nợ, vì quá đau lòng và tức giận mà đánh cho Tôn Diệu ba mươi gậy. Chuyện này bị làm ầm ĩ lên, người trong phủ Ngự Sử cầu xin cũng vô dụng, cuối cùng kinh động đến trưởng tử Tôn Hàm sớm đã xuất giá, Tôn Hàm vừa nghe thấy tài sản riêng mình giao cho muội muội quản lý đã bị thua sạch, nhất thời tức giận đến ngất xỉu, khi tỉnh lại không nói một lời đã quay đầu bỏ đi. Lúc này có người cố ý tung chuyện hôm đó Tôn Diệu vung tiền thi thố với người khác ra ngoài, Tôn Ngự Sử càng tức giận, lại đánh cho nữ nhi đang đau đớn nằm đó một trận gần chết, nhốt ở trong nhà không cho phép ra ngoài.
Tôn Diệu bị nhốt nửa tháng, trái suy phải nghĩ rốt cuộc đã cảm thấy không đúng, tất cả dường như đều không liên quan đến Phương Tư Ninh, nhưng mọi thứ đều bắt đầu từ hắn. Ả muốn gặp mặt Phương Tư Ninh nên tìm mọi cách trốn ra khỏi phủ Ngự Sử.
Đi đến cửa lớn của Hương Xuân lầu, Tôn Diệu càng nghĩ càng tức giận, đôi mắt tràn ngập sự độc ác âm hiểm. Tiện nam kia, khá khen cho một đôi mắt câu hồn như vậy, giọng nói ôn hòa như vậy, nhưng lại cả gan ở trong bóng tối đổ thêm dầu vào lửa, gây nên sóng gió.
Nếu như không phải vì hắn, ả sẽ không chìm sâu vào trong bài bạc.
Gắt gao nắm chặt khớp tay đến trắng bệch, Tôn Diệu hận không thể bóp nát cả ngón tay. Được lắm, ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa, dù sao ta cũng không được sống yên ổn, vậy chi bằng lấy mạng của ngươi để trút hết cơn giận này đi.
Nghĩ như vậy, đôi mắt đỏ ngầu của ả liền hiện lên tia sát khí, gương mặt vốn phong lưu càng trở nên dữ tợn.
Ở đầu kia của hành lang truyền đến giọng nói ôn hòa của Phương Tư Ninh:
"Thẩm tiểu thư nói đùa rồi, bất quá chỉ là mấy kỹ xảo nhỏ thôi…"
Không biết Thẩm An Bình lại nói gì, bên trong ngập tràn tiếng cười.
Tôn Diệu giận đến nghiến răng kèn kẹt:
"Cứ cười đi cười đi, Phương Tư Ninh, xem ta có hủy đi xương cốt của ngươi không."
Trong phòng, lư hương bằng ngọc tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, khói thơm lượn lờ bay lượn trên không trung, phảng phất như đào nguyên tiên cảnh.
Phương Tư Ninh dùng một cây trượng nhỏ như một cái xẻn, tỉ mỉ san phẳng phấn hương bên trong hương triện, dáng vẻ ôn hòa, cộng thêm đôi mắt đen tĩnh lặng ấy, mọi người đều không khỏi ngẩn ngơ ngắm nhìn.
Trên đời này quả thật có người làm cái gì cũng khiến người ta thấy hài lòng thích thú.
Thẩm An Bình chống tay lên bàn nhìn chăm chăm đôi mắt của hắn, Ngô Tử Âm ôm mỹ nhân nhẹ giọng cười đùa, con mắt thỉnh thoảng lại rơi vào trên người Phương Tư Ninh.
Cả phòng đều là tiểu thư thế gia, chỉ nói chuyện phong nguyệt, nhưng nói đi nói lại cuối cùng cũng sẽ nói đến chuyện trên dưới triều đình.
Thẩm An Bình thở dài nói:
"Gần đây mẫu bà ta gọi ta đi rèn luyện trong quân, mấy người kia không thích nhất chính là những con cháu nhà giàu như chúng ta, hở một chút là nguyên tắc này nọ, ta nhìn là thấy phiền rồi."
Ngô Tử Âm cười đưa ly rượu cho nàng ta:
"Đây là cơ hội tốt người khác cầu còn không được. Nếu mẫu thân ngươi đã nói như vậy, có thể thấy là đã chuẩn bị xong hết rồi, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi, dù sao đi một chuyến cũng tốt, còn hơn tương lai không có chiến tích gì để kế thừa tước vị. Vậy ngươi có biết mẫu thân ngươi định đưa ngươi tới đâu không?"
Thẩm An Bình nghe vậy cũng không phản đối, nghĩ nghĩ một chút mới nói:
"Ta có nghe là đi Tây Thành thì phải. Hơn hai tháng trước ta có nghe lén được mẫu bà bàn chuyện với người ta, nói Lâm tướng quân phụng mệnh Nữ hoàng tới đó, ngoài mặt là huấn luyện tân binh, bên trong lại có ý tra xét lại quân đội do Tây Quận Vương nắm giữ. Bây giờ mẫu bà muốn đưa ta tới đó, muốn làm trò gì đây?"
Bàn tay cầm cây trượng nhỏ hơi nhấn mạnh, phấn hương trong triện liền lõm xuống một lỗ nhỏ. Ánh mắt đen láy của Phương Tư Ninh xẹt qua một tia sáng.
"Chắc mẫu thân ngươi thấy ngươi suốt ngày lêu lổng nên muốn đưa ngươi tới cho Lâm tướng quân huấn luyện ngươi thành một tiểu tướng quân chăng?"
Mày rậm nhíu lại, vẻ mặt Thẩm An Bình hiện lên sự ngang tàng:
"Ngươi ấy, cứ như là ta cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, không có chuyện gì làm vậy. Lâm tướng quân có công trạng hiển hách thì sao, ta chỉ cần thừa kế tước vị là được. Ta không ham thích cái chỗ ngay có một nam tử cũng không có."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT